Chương 301
Khuyết Danh
02/09/2024
"Cô còn chưa biết đúng không? Bởi vì Cố Tiểu Tây vẽ tranh tường rất tốt, nên được công xã đặc biệt lựa chọn đi làm ở Nhật Báo Quần Chúng, một công việc chính thức, một tháng có thể kiếm được hơn hai mươi đồng tiền lương."
"Điền Tĩnh, khi cô chịu khổ ở trại cải tạo lao động, Cố Tiểu Tây đã hất cô ra ra rồi."
Điền Tĩnh đờ đẫn nhìn cái miệng đang mấp máy của Trần Nhân, trong đầu ong một tiếng, cơ thể cũng lảo đảo theo.
Nhân dân nhật báo? Tại sao số phận của Cố Tiểu Tây lại may mắn như vậy? Rõ ràng trong sách không có đoạn này mà! Tại sao? Tại sao lại như vậy?!
Trần Nhân nhìn Điền Tĩnh bị đả kích, che môi cười cười: "Mới thế mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Điền Tĩnh à, bây giờ Cố Tiểu Tây đã không còn là người cũng một đường với cô nữa rồi, về sau cô chỉ có thể ngưỡng mộ người ta thôi."
Ngưỡng mộ?
Điền Tĩnh cắn chặt quai hàm, đôi mắt đỏ au, cả đời này cô ta cũng sẽ không ngưỡng mộ Cố Tiểu Tây, cô ta còn cơ hội!
Tống Kim An, Tống Kim An chính là cơ hội xoay người của cô ta!
Trần Nhân lạnh lùng cười hai tiếng, không quan tâm Điền Tĩnh nữa mà thong dong tự tại đến đầu thôn tập hợp.
Điền Tĩnh hít sâu một hơi rồi tiếp tục quét dọn, mãi cho đến khi tiếng chuông bắt đầu làm việc gõ vang thì mới đến đầu thôn, cô ta vốn là người của tiểu đội sản xuất số 6, nên đương nhiên Trần Nguyệt Thăng sẽ là người phân phối nông cụ cho cô ta.
Hai người đã từng có tình cảm hòa thuận, gần như suýt kết hôn, khi chạm mặt một lần nữa thì vẻ mặt cũng rất khác nhau.
Trần Nguyệt Thăng chỉ sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, không có cố gắng phân phối nông cụ xấu cho Điền Tĩnh, cũng không có mở miệng quan tâm hỏi thăm thời gian cô ta ở trại cải tạo lao động như thế nào, tựa như đang đối đãi với một xã viên phổ thông không có quan hệ gì.
Điền Tĩnh không khỏi nghĩ tới lúc trước, Trần Nguyệt Thăng đối xử với cô ta rất dịu dàng, luôn để phần công việc nhẹ nhàng nhất cho cô ta.
Đàn ông ấy à, một khi không còn thương nữa thì bứt ra nhanh như vậy đấy!
Điền Tĩnh nhận nông cụ, đột nhiên cười một tiếng, trong giọng nói không nghe ra bao nhiêu cảm xúc: "Nghe nói anh đã kết hôn, chúc mừng nhé."
Trần Nguyệt Thăng dừng một chút, vừa nhắc tới chuyện kết hôn, anh ta không khỏi nghĩ đến cảnh gà bay chó chạy trong nhà, sau đó nhắm mắt lại không trả lời, dẫn các xã viên xoay người đi ra đồng.
Bây giờ anh ta chỉ muốn tập trung vào công việc của mình, có thể về càng muộn càng tốt.
Điền Tĩnh hơi nheo mắt lạ, vừa nhìn vẻ mặt của Trần Nguyệt Thăng là cô ta biết hôn nhân của anh ta không hạnh phúc, thế nhưng anh ta kết hôn với ai? Hầu như phần sau của tiểu thuyết không tiếp tục miêu tả ánh trăng sáng này của nữ chính nữa, nên cô ta cũng không biết kết cục của người này là gì.
Thôi vậy, cô ta sẽ hỏi thăm một chút, nói không chừng có thể tìm được thời cơ lợi dụng một phen.
*
Cố Tiểu Tây vừa đến Nhật Báo Quần Chúng đã bị Ngụy Lạc gọi tới.
Cô vào văn phòng tổng biên tập, nhìn Lưu Tường và Bùi Dịch cũng đang chờ ở trong phòng làm việc, ánh mắt hơi ngước lên, trong lòng cô cũng hiểu, xem ra tác phẩm của tập thơ cổ lần này sắp được hoàn thành.
Lưu Tường vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, ánh mắt cô ta trở nên cảnh giác, thậm chí còn ngồi dịch về phía Bùi Dịch một chút.
Ngược lại, Bùi Dịch biểu hiện vô cùng tự nhiên, còn khách sáo lên tiếng chào hỏi: "Biên tập Cố."
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống phía bên kia.
Cô đến đơn vị cũng được một tháng rồi, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt đôi người yêu này ở nhà ăn, nhưng mà rất ít nói chuyện. Mỗi lần Lưu Tường thấy cô đều cùng hành động như gà mắt đen*vậy, cô cũng lười để ý, làm cho người nghi kỵ.
Lúc này, Ngụy Lạc tới, đi theo phía sau bà ấy còn có một "người quen”.
*Gà mắt đen: Là một giống gà rất hung dữ, ẩn dụ người ghét nhau và trừng mắt nhìn nhau.
*Gà mắt đen: Là một giống gà rất hung dữ, ẩn dụ người ghét nhau và trừng mắt nhìn nhau.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên nhìn Thôi Hoà Kiệt, không rõ tại sao gã lại đến Nhật Báo Quần Chúng.
Ngụy Lạc nói: "Mọi người đều đã đến, nào, để tôi giới thiệu một chút cho mọi người, vị này là đồng chí Thôi Hoà Kiệt, là người dẫn đường cho thanh niên trí thức xuống nông thôn lần này, đặc biệt thay thế “Thanh niên trí thức chuyên nghiệp” để giảng giải phong tục tập quán của công xã Hoàng Oanh chúng ta cho nhóm thanh niên trí thức."
"Điền Tĩnh, khi cô chịu khổ ở trại cải tạo lao động, Cố Tiểu Tây đã hất cô ra ra rồi."
Điền Tĩnh đờ đẫn nhìn cái miệng đang mấp máy của Trần Nhân, trong đầu ong một tiếng, cơ thể cũng lảo đảo theo.
Nhân dân nhật báo? Tại sao số phận của Cố Tiểu Tây lại may mắn như vậy? Rõ ràng trong sách không có đoạn này mà! Tại sao? Tại sao lại như vậy?!
Trần Nhân nhìn Điền Tĩnh bị đả kích, che môi cười cười: "Mới thế mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Điền Tĩnh à, bây giờ Cố Tiểu Tây đã không còn là người cũng một đường với cô nữa rồi, về sau cô chỉ có thể ngưỡng mộ người ta thôi."
Ngưỡng mộ?
Điền Tĩnh cắn chặt quai hàm, đôi mắt đỏ au, cả đời này cô ta cũng sẽ không ngưỡng mộ Cố Tiểu Tây, cô ta còn cơ hội!
Tống Kim An, Tống Kim An chính là cơ hội xoay người của cô ta!
Trần Nhân lạnh lùng cười hai tiếng, không quan tâm Điền Tĩnh nữa mà thong dong tự tại đến đầu thôn tập hợp.
Điền Tĩnh hít sâu một hơi rồi tiếp tục quét dọn, mãi cho đến khi tiếng chuông bắt đầu làm việc gõ vang thì mới đến đầu thôn, cô ta vốn là người của tiểu đội sản xuất số 6, nên đương nhiên Trần Nguyệt Thăng sẽ là người phân phối nông cụ cho cô ta.
Hai người đã từng có tình cảm hòa thuận, gần như suýt kết hôn, khi chạm mặt một lần nữa thì vẻ mặt cũng rất khác nhau.
Trần Nguyệt Thăng chỉ sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, không có cố gắng phân phối nông cụ xấu cho Điền Tĩnh, cũng không có mở miệng quan tâm hỏi thăm thời gian cô ta ở trại cải tạo lao động như thế nào, tựa như đang đối đãi với một xã viên phổ thông không có quan hệ gì.
Điền Tĩnh không khỏi nghĩ tới lúc trước, Trần Nguyệt Thăng đối xử với cô ta rất dịu dàng, luôn để phần công việc nhẹ nhàng nhất cho cô ta.
Đàn ông ấy à, một khi không còn thương nữa thì bứt ra nhanh như vậy đấy!
Điền Tĩnh nhận nông cụ, đột nhiên cười một tiếng, trong giọng nói không nghe ra bao nhiêu cảm xúc: "Nghe nói anh đã kết hôn, chúc mừng nhé."
Trần Nguyệt Thăng dừng một chút, vừa nhắc tới chuyện kết hôn, anh ta không khỏi nghĩ đến cảnh gà bay chó chạy trong nhà, sau đó nhắm mắt lại không trả lời, dẫn các xã viên xoay người đi ra đồng.
Bây giờ anh ta chỉ muốn tập trung vào công việc của mình, có thể về càng muộn càng tốt.
Điền Tĩnh hơi nheo mắt lạ, vừa nhìn vẻ mặt của Trần Nguyệt Thăng là cô ta biết hôn nhân của anh ta không hạnh phúc, thế nhưng anh ta kết hôn với ai? Hầu như phần sau của tiểu thuyết không tiếp tục miêu tả ánh trăng sáng này của nữ chính nữa, nên cô ta cũng không biết kết cục của người này là gì.
Thôi vậy, cô ta sẽ hỏi thăm một chút, nói không chừng có thể tìm được thời cơ lợi dụng một phen.
*
Cố Tiểu Tây vừa đến Nhật Báo Quần Chúng đã bị Ngụy Lạc gọi tới.
Cô vào văn phòng tổng biên tập, nhìn Lưu Tường và Bùi Dịch cũng đang chờ ở trong phòng làm việc, ánh mắt hơi ngước lên, trong lòng cô cũng hiểu, xem ra tác phẩm của tập thơ cổ lần này sắp được hoàn thành.
Lưu Tường vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, ánh mắt cô ta trở nên cảnh giác, thậm chí còn ngồi dịch về phía Bùi Dịch một chút.
Ngược lại, Bùi Dịch biểu hiện vô cùng tự nhiên, còn khách sáo lên tiếng chào hỏi: "Biên tập Cố."
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống phía bên kia.
Cô đến đơn vị cũng được một tháng rồi, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt đôi người yêu này ở nhà ăn, nhưng mà rất ít nói chuyện. Mỗi lần Lưu Tường thấy cô đều cùng hành động như gà mắt đen*vậy, cô cũng lười để ý, làm cho người nghi kỵ.
Lúc này, Ngụy Lạc tới, đi theo phía sau bà ấy còn có một "người quen”.
*Gà mắt đen: Là một giống gà rất hung dữ, ẩn dụ người ghét nhau và trừng mắt nhìn nhau.
*Gà mắt đen: Là một giống gà rất hung dữ, ẩn dụ người ghét nhau và trừng mắt nhìn nhau.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên nhìn Thôi Hoà Kiệt, không rõ tại sao gã lại đến Nhật Báo Quần Chúng.
Ngụy Lạc nói: "Mọi người đều đã đến, nào, để tôi giới thiệu một chút cho mọi người, vị này là đồng chí Thôi Hoà Kiệt, là người dẫn đường cho thanh niên trí thức xuống nông thôn lần này, đặc biệt thay thế “Thanh niên trí thức chuyên nghiệp” để giảng giải phong tục tập quán của công xã Hoàng Oanh chúng ta cho nhóm thanh niên trí thức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.