Chương 336
Khuyết Danh
02/09/2024
Dù sao Vương Bồi Sinh cũng là thanh niên tri thức đầu tiên, ông ấy gặp chuyện này cũng không quá bối rối.
Giọng ông ấy khàn khàn: "Đáng ra phải làm như lời tôi nói, phải sớm nói cho xã viên biết chuyện này, để họ có thể tích trữ lương thực, lấy hết tiền trong nhà đi mua lương thực, trên núi thì có trái cây dại, rau dại. Nếu không được thì bắt thỏ, bắt lợn rừng!"
"Con người chúng ta phải sống, sao có thể để bản thân đói chết được? Càng giải quyết sớm càng tốt, càng kéo dài càng phiền phức!"
Vương Phúc hơi do dự, Hoàng Phượng Anh lại nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu nói chuyện này ra, chẳng phải sẽ rất hỗn loạn sao?"
Nói đến cùng thì là do sợ hãi, sợ nhóm xã viên của đội sản xuất sẽ làm loạn, dù sao thiếu lương thực là chuyện lớn. Đối với nông dân mà nói, tiền có thể không kiếm được, nhưng không thể không có lương thực. Lương thực chính là mạng của họ, mọi người đều sợ cảnh đói như ngày trước.
Trong những năm nạn đói đó, người dân còn phải gặm cả vỏ cây!
Vương Bồi Sinh im lặng một lát, sau đó ông ấy giáng một đòn nặng nề: "Hai người đừng quên, không riêng gì đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta thiếu lương thực, mười mấy đại đội lân cận cũng thiếu. Công xã phải có sự chuẩn bị sớm, nếu không với số lương thực đang có thì duy trì được mấy ngày?"
Vương Phúc nghe vậy thì cả người cứng đờ.
Khoảng thời gian này, ông ta vẫn luôn đặt hy vọng lên những lãnh đạo ở công xã, mỗi ngày đều chạy đến đó, cũng gặp mấy bí thư chi bộ của các đại đội khác. Thế nhưng đáng tiếc không tìm thấy con đường giải quyết, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ cách cầm cự.
Nếu bọn họ có tính toán trước, không chừng còn có thể dự trữ được một ít đồ ăn, nếu chậm, chỉ sợ những thứ có thể ăn trên núi đều bị người khác hái sạch rồi, đến lúc mới khiến mọi người tuyệt vọng hơn!
Vương Phúc nghĩ vậy, ông ta đứng lên, tựa vào vách tường rít một ngụm thuốc lá, một lúc lâu sau mới nói: "Nói! Tối nay tôi sẽ nói! Không đợi ngày mai, khi nào nhóm xã viên đến đây chấm công, tôi sẽ nói với họ!"
Vương Bồi Sinh thở phào, Hoàng Phượng Anh im lặng không lên tiếng.
*
Chỗ chăn nuôi gà bay chó sủa suốt một buổi sáng, phân đều đã được thu dọn, giữ lại để làm phân bón cho vụ mùa xuân.
Công việc chỉ vừa mới bắt đầu, nhóm thanh niên tri thức vốn hăng hái đều chán nản, quần áo sạch sẽ cũng dính một mùi thối. Phan Nhược Nhân ngửi mùi trên người mình, cô ta lập tức nôn khan.
Thôi Hòa Kiệt nhìn đám thanh niên tri thức đều đang buồn rầu, gã cũng không dám chọc vào bọn họ.
Gã tìm Tống Kim An, nhỏ giọng nói: "Thanh niên tri thức Tống, trở về ăn trưa thôi."
Vẻ mặt Tống Kim An cũng không tốt lắm, mặc dù anh ta không muốn ăn nhưng vẫn gật đầu.
Cố Tiểu Tây thu dọn giá vẽ, cô ngoái đầu nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu, cũng không chào hỏi, cô xoay người về nhà.
Điền Tĩnh thấy Cố Tiểu Tây rời đi, cô ta cũng chuẩn bị quay về điểm thanh niên tri thức phụ nấu cơm, nhưng cô ta vừa ra khỏi chỗ chăn nuôi thì thấy Nhậm Thiên Tường đang đứng cách đó không xa thò đầu vào nhìn, hành động có hơi đáng khinh!
Điền Tĩnh nhìn thấy người này thì thần kinh kéo căng, giống như một dây dung bị kéo căng vậy.
Điền Tĩnh nhanh chóng quay đầu nhìn đám người Tống Kim An, thấy không ai chú ý tới chỗ cô ta, cô ta chạy đến chỗ Nhậm Thiên Tường, không đợi anh ta mở miệng, cô ta lôi kéo anh ta vào đám cỏ dại tươi tốt trong rừng.
Nhậm Thiên Tường đang định đùa giỡn vài câu, chợt nghe thấy Điền Tĩnh không kiên nhẫn nói: "Anh tới đây làm gì?"
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, chìa tay nắm cằm Điền Tĩnh: "Làm gì? Cô nói xem?"
Điền Tĩnh nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Tường, trong lòng vô cùng tức giận, một lúc sau, cô ta thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: "Anh có thời gian dây dưa với tôi, không bằng nghĩ cách làm Cố Tiểu Tây vui vẻ đi!"
Giọng ông ấy khàn khàn: "Đáng ra phải làm như lời tôi nói, phải sớm nói cho xã viên biết chuyện này, để họ có thể tích trữ lương thực, lấy hết tiền trong nhà đi mua lương thực, trên núi thì có trái cây dại, rau dại. Nếu không được thì bắt thỏ, bắt lợn rừng!"
"Con người chúng ta phải sống, sao có thể để bản thân đói chết được? Càng giải quyết sớm càng tốt, càng kéo dài càng phiền phức!"
Vương Phúc hơi do dự, Hoàng Phượng Anh lại nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu nói chuyện này ra, chẳng phải sẽ rất hỗn loạn sao?"
Nói đến cùng thì là do sợ hãi, sợ nhóm xã viên của đội sản xuất sẽ làm loạn, dù sao thiếu lương thực là chuyện lớn. Đối với nông dân mà nói, tiền có thể không kiếm được, nhưng không thể không có lương thực. Lương thực chính là mạng của họ, mọi người đều sợ cảnh đói như ngày trước.
Trong những năm nạn đói đó, người dân còn phải gặm cả vỏ cây!
Vương Bồi Sinh im lặng một lát, sau đó ông ấy giáng một đòn nặng nề: "Hai người đừng quên, không riêng gì đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta thiếu lương thực, mười mấy đại đội lân cận cũng thiếu. Công xã phải có sự chuẩn bị sớm, nếu không với số lương thực đang có thì duy trì được mấy ngày?"
Vương Phúc nghe vậy thì cả người cứng đờ.
Khoảng thời gian này, ông ta vẫn luôn đặt hy vọng lên những lãnh đạo ở công xã, mỗi ngày đều chạy đến đó, cũng gặp mấy bí thư chi bộ của các đại đội khác. Thế nhưng đáng tiếc không tìm thấy con đường giải quyết, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ cách cầm cự.
Nếu bọn họ có tính toán trước, không chừng còn có thể dự trữ được một ít đồ ăn, nếu chậm, chỉ sợ những thứ có thể ăn trên núi đều bị người khác hái sạch rồi, đến lúc mới khiến mọi người tuyệt vọng hơn!
Vương Phúc nghĩ vậy, ông ta đứng lên, tựa vào vách tường rít một ngụm thuốc lá, một lúc lâu sau mới nói: "Nói! Tối nay tôi sẽ nói! Không đợi ngày mai, khi nào nhóm xã viên đến đây chấm công, tôi sẽ nói với họ!"
Vương Bồi Sinh thở phào, Hoàng Phượng Anh im lặng không lên tiếng.
*
Chỗ chăn nuôi gà bay chó sủa suốt một buổi sáng, phân đều đã được thu dọn, giữ lại để làm phân bón cho vụ mùa xuân.
Công việc chỉ vừa mới bắt đầu, nhóm thanh niên tri thức vốn hăng hái đều chán nản, quần áo sạch sẽ cũng dính một mùi thối. Phan Nhược Nhân ngửi mùi trên người mình, cô ta lập tức nôn khan.
Thôi Hòa Kiệt nhìn đám thanh niên tri thức đều đang buồn rầu, gã cũng không dám chọc vào bọn họ.
Gã tìm Tống Kim An, nhỏ giọng nói: "Thanh niên tri thức Tống, trở về ăn trưa thôi."
Vẻ mặt Tống Kim An cũng không tốt lắm, mặc dù anh ta không muốn ăn nhưng vẫn gật đầu.
Cố Tiểu Tây thu dọn giá vẽ, cô ngoái đầu nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu, cũng không chào hỏi, cô xoay người về nhà.
Điền Tĩnh thấy Cố Tiểu Tây rời đi, cô ta cũng chuẩn bị quay về điểm thanh niên tri thức phụ nấu cơm, nhưng cô ta vừa ra khỏi chỗ chăn nuôi thì thấy Nhậm Thiên Tường đang đứng cách đó không xa thò đầu vào nhìn, hành động có hơi đáng khinh!
Điền Tĩnh nhìn thấy người này thì thần kinh kéo căng, giống như một dây dung bị kéo căng vậy.
Điền Tĩnh nhanh chóng quay đầu nhìn đám người Tống Kim An, thấy không ai chú ý tới chỗ cô ta, cô ta chạy đến chỗ Nhậm Thiên Tường, không đợi anh ta mở miệng, cô ta lôi kéo anh ta vào đám cỏ dại tươi tốt trong rừng.
Nhậm Thiên Tường đang định đùa giỡn vài câu, chợt nghe thấy Điền Tĩnh không kiên nhẫn nói: "Anh tới đây làm gì?"
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, chìa tay nắm cằm Điền Tĩnh: "Làm gì? Cô nói xem?"
Điền Tĩnh nhìn chằm chằm Nhậm Thiên Tường, trong lòng vô cùng tức giận, một lúc sau, cô ta thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: "Anh có thời gian dây dưa với tôi, không bằng nghĩ cách làm Cố Tiểu Tây vui vẻ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.