Chương 404
Khuyết Danh
02/09/2024
Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, quanh người tràn ngập sát ý: “Bầy sói đã bao vây chúng ta.”
Anh mím chặt môi mỏng, đưa con dao găm cho Cố Tiểu Tây, lấy khẩu súng lục từ trong vạt áo ra.
Cố Tiểu Tây nắm chặt chuôi dao găm, bên trên còn sót lại hơi ấm của Yến Thiếu Ngu, cô kề sát vai với anh, có thể nhận ra cả người anh căng thẳng, giống như một dây cung kéo căng, có thể thấy đêm này bị đàn sói bao vây, cũng khiến anh cảm thấy áp lực.
Điền Tĩnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta đừng ra ngoài, căn nhà gỗ này nhất định ngăn được bầy sói!"
Tống Kim An lắc đầu, cân nhắc nói: “Cửa sổ nhà gỗ đã bị tháo, bầy sói chỉ tạm thời bao vây thôi, sớm muộn gì bọn chúng cũng tấn công, cho dù chúng không tấn công, chúng ta bị vây ở chỗ này, ăn hết lợn rừng, cũng chết đói."
"Phải nghĩ cách thoát khỏi vòng vây, rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành mồi của bầy sói."
Tống Kim An nói xong, căn nhà gỗ rơi vào im lặng.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây mím môi, nhỏ giọng nói: "Không phải bên ngoài tạnh mưa rồi à?"
Lúc này, mấy người mới phát hiện, tiếng mưa to ngoài nhà đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng sói tru, cùng tiếng mưa rơi dọc theo mái hiên nhà gỗ, đúng là không còn mưa nữa.
Yến Thiếu Ngu bình tĩnh, thấp giọng nói: “Sói sợ lửa, cho thêm củi vào lửa đi.”
Tống Kim An gật đầu, lặng lẽ cho thêm củi vào lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội, chiếu sáng căn nhà gỗ.
Điền Tĩnh cắn môi, có hơi không ưa Yến Thiếu Ngu, anh ta chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ, ra vẻ ta đây cái gì? Lúc này anh ta còn ra lệnh, yêu cầu bọn họ phải phục tùng? Kỳ quặc hơn nữa là Tống Kim An còn nghe theo?
Yến Thiếu Ngu vô cùng tỉnh táo, giọng bình tĩnh nói: “Quy luật sinh tồn của giới động vật là sợ kẻ mạnh, phải khiến lũ sói sợ chúng ta, mới có cơ hội thắng, cần phải một phát trúng ngay, nếu không rơi vào cuộc chiến với bầy sói, chúng ta đều khó sống sót."
Hô hấp của Cố Tiểu Tây có chút đình trệ, tay cầm dao găm siết chặt: "Anh tính làm gì?"
Sói là loài động vật có khả năng phối hợp cực tốt, rất ít loài có thể sánh bằng, một khi chúng hợp tác tấn công, chúng có thể đấu với một đàn sư tử, hơn nữa, loài sói cực kỳ có tính kỷ luật, biết vận dụng chiến thuật phức tạp.
Như Yến Thiếu Ngu đã nói, một khi rơi vào vòng vây của bầy sói, họ khó lòng sống sót.
Yến Thiếu Ngu hít sâu một hơi, quay đầu lại, dùng đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn Cố Tiểu Tây, trong cổ họng phát ra một thanh âm lạnh lùng: “Tôi đi ra ngoài, các người canh chặt cửa sổ, đừng để chó sói nhảy vào."
Vốn dĩ anh là người giết sói đầu đàn, nên bầy sói mới tìm theo mùi của anh, đến trả thù.
"Không được!"
"Không được!"
Cố Tiểu Tây và Tống Kim An cùng nhíu mày, đồng thanh ngăn anh lại.
Điền Tĩnh im lặng, không nói gì, ánh mắt không ngừng nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, không biết đang có ý đồ xấu gì.
Khóe môi Yến Thiếu Ngu đột nhiên nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Lẽ nào các người có biện pháp gì tốt hơn à? Trong tay tôi có súng, nếu như có thể đuổi bầy sói thì tốt, nếu như không thể, vậy thì ba người các người tự cầu phúc đi."
Nói xong, Yến Thiếu Ngu bước đến đống lửa, rút một cây gỗ đang cháy.
Ngọn lửa hừng hực, giống như hy vọng trong đêm tối.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu, tạo ra một bóng dáng mờ nhạt trên tường, làn da trắng, sống mũi cao, đôi môi mỏng không chút huyết sắc, dưới ánh lửa lại hiện lên mấy phần ngang ngược và tà khí.
Anh mím chặt môi mỏng, đưa con dao găm cho Cố Tiểu Tây, lấy khẩu súng lục từ trong vạt áo ra.
Cố Tiểu Tây nắm chặt chuôi dao găm, bên trên còn sót lại hơi ấm của Yến Thiếu Ngu, cô kề sát vai với anh, có thể nhận ra cả người anh căng thẳng, giống như một dây cung kéo căng, có thể thấy đêm này bị đàn sói bao vây, cũng khiến anh cảm thấy áp lực.
Điền Tĩnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta đừng ra ngoài, căn nhà gỗ này nhất định ngăn được bầy sói!"
Tống Kim An lắc đầu, cân nhắc nói: “Cửa sổ nhà gỗ đã bị tháo, bầy sói chỉ tạm thời bao vây thôi, sớm muộn gì bọn chúng cũng tấn công, cho dù chúng không tấn công, chúng ta bị vây ở chỗ này, ăn hết lợn rừng, cũng chết đói."
"Phải nghĩ cách thoát khỏi vòng vây, rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành mồi của bầy sói."
Tống Kim An nói xong, căn nhà gỗ rơi vào im lặng.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây mím môi, nhỏ giọng nói: "Không phải bên ngoài tạnh mưa rồi à?"
Lúc này, mấy người mới phát hiện, tiếng mưa to ngoài nhà đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng sói tru, cùng tiếng mưa rơi dọc theo mái hiên nhà gỗ, đúng là không còn mưa nữa.
Yến Thiếu Ngu bình tĩnh, thấp giọng nói: “Sói sợ lửa, cho thêm củi vào lửa đi.”
Tống Kim An gật đầu, lặng lẽ cho thêm củi vào lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội, chiếu sáng căn nhà gỗ.
Điền Tĩnh cắn môi, có hơi không ưa Yến Thiếu Ngu, anh ta chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ, ra vẻ ta đây cái gì? Lúc này anh ta còn ra lệnh, yêu cầu bọn họ phải phục tùng? Kỳ quặc hơn nữa là Tống Kim An còn nghe theo?
Yến Thiếu Ngu vô cùng tỉnh táo, giọng bình tĩnh nói: “Quy luật sinh tồn của giới động vật là sợ kẻ mạnh, phải khiến lũ sói sợ chúng ta, mới có cơ hội thắng, cần phải một phát trúng ngay, nếu không rơi vào cuộc chiến với bầy sói, chúng ta đều khó sống sót."
Hô hấp của Cố Tiểu Tây có chút đình trệ, tay cầm dao găm siết chặt: "Anh tính làm gì?"
Sói là loài động vật có khả năng phối hợp cực tốt, rất ít loài có thể sánh bằng, một khi chúng hợp tác tấn công, chúng có thể đấu với một đàn sư tử, hơn nữa, loài sói cực kỳ có tính kỷ luật, biết vận dụng chiến thuật phức tạp.
Như Yến Thiếu Ngu đã nói, một khi rơi vào vòng vây của bầy sói, họ khó lòng sống sót.
Yến Thiếu Ngu hít sâu một hơi, quay đầu lại, dùng đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn Cố Tiểu Tây, trong cổ họng phát ra một thanh âm lạnh lùng: “Tôi đi ra ngoài, các người canh chặt cửa sổ, đừng để chó sói nhảy vào."
Vốn dĩ anh là người giết sói đầu đàn, nên bầy sói mới tìm theo mùi của anh, đến trả thù.
"Không được!"
"Không được!"
Cố Tiểu Tây và Tống Kim An cùng nhíu mày, đồng thanh ngăn anh lại.
Điền Tĩnh im lặng, không nói gì, ánh mắt không ngừng nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, không biết đang có ý đồ xấu gì.
Khóe môi Yến Thiếu Ngu đột nhiên nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Lẽ nào các người có biện pháp gì tốt hơn à? Trong tay tôi có súng, nếu như có thể đuổi bầy sói thì tốt, nếu như không thể, vậy thì ba người các người tự cầu phúc đi."
Nói xong, Yến Thiếu Ngu bước đến đống lửa, rút một cây gỗ đang cháy.
Ngọn lửa hừng hực, giống như hy vọng trong đêm tối.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu, tạo ra một bóng dáng mờ nhạt trên tường, làn da trắng, sống mũi cao, đôi môi mỏng không chút huyết sắc, dưới ánh lửa lại hiện lên mấy phần ngang ngược và tà khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.