Chương 411
Khuyết Danh
02/09/2024
Cả người Cố Tiểu Tây hỗn loạn, không biết đêm nay là đêm nào.
Trong mơ, dường như cô đã trở lại kiếp trước.
“Không có khẩu vị sao? Sao không ăn cơm?” Yến Thiếu Ngu lo lắng nhìn Cố Tiểu Tây, đưa tay chạm trán cô.
Cố Tiểu Tây giật mình nhìn Yến Thiếu Ngu đã trưởng thành không ít, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, rồi nhìn quanh bốn phía, bối cảnh trang trí quen thuộc, rõ ràng là căn nhà nhỏ ở thủ đô mà cô từng ở gần mười năm, bỗng chốc không biết đây là mơ hay là thật.
Cô hé đôi môi khô nứt ra, khẽ gọi: “Thiếu Ngu?”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày càng chặt hơn: “Cô làm sao vậy?”
“Không… Không có sao.” Cố Tiểu Tây chần chờ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Yến Thiếu Ngu.
So với anh lúc còn trẻ, lúc này rõ ràng Yến Thiếu Ngu càng có khí chất của người bề trên hơn. Lông mày dài đôi mắt hẹp, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng ửng đỏ, vẫn đẹp như cũ. Chẳng qua nét cương quyết thường thấy giữa hàng lông mày của anh đã không còn nữa, lộ ra một chút sắc bén và lạnh lùng.
Yến Thiếu Ngu mím môi, giọng nói lành lạnh vững vàng: “Có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Nghe lời quan tâm này, mũi Cố Tiểu Tây không kiềm chế được mà cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
Sau khi cô sống lại, từng giây từng phút đều thấy căng thẳng trong lòng, e sợ chỉ cần đi sai một bước là sẽ đi theo vết xe đổ của đời trước. Điều duy nhất có thể làm cho lòng cô thấy ấm áp, cũng chỉ có người nhà bình an và sự bầu bạn của anh.
Đáng tiếc, lúc Yến Thiếu Ngu còn trẻ giống như một con lừa bướng bỉnh, rất khó tới gần, làm cho cô có chút tức giận.
Hôm nay, một lần nữa nghe được sự quan tâm của anh, cảm xúc uất ức bỗng chốc tuôn trào, lại có cảm giác xúc động muốn khóc.
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, nén nước mắt vào trong, cô đưa tay nắm lấy bàn tay to ấm áp của Yến Thiếu Ngu, gương mặt tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vài phần đắc ý: “Thiếu Ngu, anh có biết không? Tôi đã giết Điền Tĩnh, tự tay giết chết!”
Cô không quan tâm đây là mơ hay thật, nhưng chỉ cần là Yến Thiếu Ngu, cũng đủ để cô buông bỏ tất cả phòng bị.
Điền Tĩnh là chấp niệm hai kiếp của cô, cho dù để lại phiền toái, nhưng giết cô ta cũng là sự thật. Đây là chuyện vui đối với cô, nhưng mà chuyện vui như vậy lại không thể kể với người khác, có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Cô may mắn có thể gặp lại Yến Thiếu Ngu ở kiếp trước, đích thân kể chuyện này cho anh nghe.
Cô nghĩ, anh sẽ thấy mừng cho cô.
Yến Thiếu Ngu nghe xong lời này, lẳng lặng nhìn Cố Tiểu Tây hồi lâu, anh đặt tay lên đầu cô, giọng nói mang vài phần dịu dàng: “Thù lớn được báo, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Cố Tiểu Tây nghe vậy, lắc lắc đầu, còn muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy mí mắt nặng nề, lâm vào bóng tối.
*
Lúc Cố Tiểu Tây tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người rét run, nhịn không được mà cuộn mình lại.
Lúc này, tay của cô đụng phải một thứ gì đó ấm áp, không khỏi dựa sát về hướng đó.
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu hơi khàn khàn: “Cô dậy rồi?”
Cố Tiểu Tây mơ màng mở mắt, miếng vải ướt đẫm trên đầu đã rơi xuống đất.
Cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu ngồi bên cạnh cô, đang cúi đầu nhìn cô, có cảm giác dường như đã cách mấy kiếp. Trong lòng đã hiểu là tỉnh mộng, cô lơ đi nỗi thất vọng, há miệng nói: “Tôi... Tôi làm sao vậy?”
Cô há miệng, cổ họng dường như có cát sỏi di chuyển.
Yến Thiếu Ngu hắng giọng, thêm củi vào đống lửa: “Cô bị sốt.”
Cố Tiểu Tây giãy dụa ngồi dậy, cô vừa mới kề sát Yến Thiếu Ngu, hiện giờ vừa ngồi dậy, hai người vai sóng vai, kề sát bên nhau. Trong đầu cũng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê với tốc độ ánh sáng.
Con ngươi cô khẽ rùng mình, nhìn căn nhà gỗ quen thuộc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góc.
Nơi đó sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có thi thể của Điền Tĩnh, tất cả giống như chỉ là giấc mơ.
Trong mơ, dường như cô đã trở lại kiếp trước.
“Không có khẩu vị sao? Sao không ăn cơm?” Yến Thiếu Ngu lo lắng nhìn Cố Tiểu Tây, đưa tay chạm trán cô.
Cố Tiểu Tây giật mình nhìn Yến Thiếu Ngu đã trưởng thành không ít, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, rồi nhìn quanh bốn phía, bối cảnh trang trí quen thuộc, rõ ràng là căn nhà nhỏ ở thủ đô mà cô từng ở gần mười năm, bỗng chốc không biết đây là mơ hay là thật.
Cô hé đôi môi khô nứt ra, khẽ gọi: “Thiếu Ngu?”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày càng chặt hơn: “Cô làm sao vậy?”
“Không… Không có sao.” Cố Tiểu Tây chần chờ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Yến Thiếu Ngu.
So với anh lúc còn trẻ, lúc này rõ ràng Yến Thiếu Ngu càng có khí chất của người bề trên hơn. Lông mày dài đôi mắt hẹp, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng ửng đỏ, vẫn đẹp như cũ. Chẳng qua nét cương quyết thường thấy giữa hàng lông mày của anh đã không còn nữa, lộ ra một chút sắc bén và lạnh lùng.
Yến Thiếu Ngu mím môi, giọng nói lành lạnh vững vàng: “Có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Nghe lời quan tâm này, mũi Cố Tiểu Tây không kiềm chế được mà cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
Sau khi cô sống lại, từng giây từng phút đều thấy căng thẳng trong lòng, e sợ chỉ cần đi sai một bước là sẽ đi theo vết xe đổ của đời trước. Điều duy nhất có thể làm cho lòng cô thấy ấm áp, cũng chỉ có người nhà bình an và sự bầu bạn của anh.
Đáng tiếc, lúc Yến Thiếu Ngu còn trẻ giống như một con lừa bướng bỉnh, rất khó tới gần, làm cho cô có chút tức giận.
Hôm nay, một lần nữa nghe được sự quan tâm của anh, cảm xúc uất ức bỗng chốc tuôn trào, lại có cảm giác xúc động muốn khóc.
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, nén nước mắt vào trong, cô đưa tay nắm lấy bàn tay to ấm áp của Yến Thiếu Ngu, gương mặt tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vài phần đắc ý: “Thiếu Ngu, anh có biết không? Tôi đã giết Điền Tĩnh, tự tay giết chết!”
Cô không quan tâm đây là mơ hay thật, nhưng chỉ cần là Yến Thiếu Ngu, cũng đủ để cô buông bỏ tất cả phòng bị.
Điền Tĩnh là chấp niệm hai kiếp của cô, cho dù để lại phiền toái, nhưng giết cô ta cũng là sự thật. Đây là chuyện vui đối với cô, nhưng mà chuyện vui như vậy lại không thể kể với người khác, có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Cô may mắn có thể gặp lại Yến Thiếu Ngu ở kiếp trước, đích thân kể chuyện này cho anh nghe.
Cô nghĩ, anh sẽ thấy mừng cho cô.
Yến Thiếu Ngu nghe xong lời này, lẳng lặng nhìn Cố Tiểu Tây hồi lâu, anh đặt tay lên đầu cô, giọng nói mang vài phần dịu dàng: “Thù lớn được báo, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Cố Tiểu Tây nghe vậy, lắc lắc đầu, còn muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy mí mắt nặng nề, lâm vào bóng tối.
*
Lúc Cố Tiểu Tây tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người rét run, nhịn không được mà cuộn mình lại.
Lúc này, tay của cô đụng phải một thứ gì đó ấm áp, không khỏi dựa sát về hướng đó.
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu hơi khàn khàn: “Cô dậy rồi?”
Cố Tiểu Tây mơ màng mở mắt, miếng vải ướt đẫm trên đầu đã rơi xuống đất.
Cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu ngồi bên cạnh cô, đang cúi đầu nhìn cô, có cảm giác dường như đã cách mấy kiếp. Trong lòng đã hiểu là tỉnh mộng, cô lơ đi nỗi thất vọng, há miệng nói: “Tôi... Tôi làm sao vậy?”
Cô há miệng, cổ họng dường như có cát sỏi di chuyển.
Yến Thiếu Ngu hắng giọng, thêm củi vào đống lửa: “Cô bị sốt.”
Cố Tiểu Tây giãy dụa ngồi dậy, cô vừa mới kề sát Yến Thiếu Ngu, hiện giờ vừa ngồi dậy, hai người vai sóng vai, kề sát bên nhau. Trong đầu cũng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê với tốc độ ánh sáng.
Con ngươi cô khẽ rùng mình, nhìn căn nhà gỗ quen thuộc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một góc.
Nơi đó sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có thi thể của Điền Tĩnh, tất cả giống như chỉ là giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.