Chương 429
Khuyết Danh
02/09/2024
"Anh cả!" Yến Thiếu Ương cất cao giọng, cậu ấy muốn cử động cơ thể, nhưng lại đau đến run rẩy.
Cậu ấy biết tình hình bây giờ ở thủ đô phức tạp thế nào, rất vất vả mới thoát ra được, tại sao anh còn muốn trở về.
Yến Thiếu Ly cắn môi, vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt thì đỏ bừng.
Mặc dù cô ấy không biết tình huống tệ đến mức nào, nhưng cũng biết trước khi rời khỏi thủ đô, bọn họ đã trắng tay, không thể đặt chân trở lại đại viện nữa, còn những họ hàng cũng không muốn nhận nuôi bọn họ.
Cố Tiểu Tây nhìn bầu không khí nghiêm trọng giữa ba anh em bọn họ, cô nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đại đội Liễu Chi, tạm thời đừng lo lắng nhiều như vậy. Chờ rời khỏi, đến bệnh viện thành phố Chu Lan khám thử, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Cô nói xong, tiến lên hai bước, vỗ nhẹ vào vai Yến Thiếu Ly.
Yến Thiếu Ly khựng lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, nghẹn ngào hỏi: "Chị là?"
Cố Tiểu Tây cong môi, giọng trong trẻo như trong núi truyền ra, cô trả lời đầy thiện ý: "Chị là Cố Tiểu Tây, bạn của anh trai em."
"Bạn?"
"Bạn?"
Yến Thiếu Ương và Yếu Thiếu Ly đồng thanh hỏi, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Lúc này Yến Thiếu Ngu đã tỉnh táo lại, anh liếc Cố Tiểu Tây, nói: "Anh đã tìm được Thiếu Đường, lúc trước Thiếu Đường bị mẹ mìn bắt cóc, chính vị đồng chí Cố này cứu em ấy, hơn nữa..."
"Thiếu Đường! Anh cả thật sự tìm được Thiếu Đường?" Yến Thiếu Ly run rẩy hỏi, trong mắt trần đầy sự mong chờ.
Hô hấp của Yến Thiếu Ương cũng như ngừng lại, cậu ấy cảm thấy lưng bị trật khớp cũng không còn đau nữa, cậu ấy lẩm bẩm nói: "Thiếu Đường."
Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Là thật."
Ban đầu anh cũng muốn nói Thiếu Đường đã khỏe lại rồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đến cả anh cũng không biết tại sao bệnh của Thiếu Đường bỗng nhiên lại chuyển biến tốt đẹp, chẳng lẽ đúng như lời Cố Tiểu Tây nói, phong thủy nơi này tốt?
Yến Thiếu Ly nâng tay xoa mắt, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, vốn muốn cảm ơn, nhưng cô ấy lại không biết kiềm chế cảm xúc kích động của mình, tiến lên ôm lấy cổ Cố Tiểu Tây, đôi mắt đỏ bừng: "Cảm ơn, cảm ơn chị."
Nhà họ Yến suy tàn là áp lực bọn họ phải đối mặt, mà Thiếu Đường mất tích là tai nạn bất ngờ với bọn họ.
Trước khi bọn họ rời khỏi thủ đô, tâm đã như tro tàn, họ biết rằng không bao giờ có thể quay trở lại nơi cất giữ kỷ niệm của gia đình, mà Thiếu Đường, cả đời này bọn họ không thể gặp lại cô bé.
Cô ấy không ngờ, sự việc lại chuyển biến tốt đẹp! Hơn nữa còn chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy!
"Đồng chí Cố, thật sự cảm ơn chị, trong khoảng thời gian này tin tức này là tin tức tốt duy nhất đối với bọn em" Giọng Yến Thiếu Ly nghẹn ngào, nhưng tiếng khóc lúc này như đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng đến lúc trút được gánh nặng.
Yến Thiếu Ương nằm trên giường không thể quay đầu lại, cậu ấy cũng không thể nhìn thấy gương mặt của Cố Tiểu Tây, thế nhưng nghe giọng là biết đó là một nữ đồng chí xinh đẹp lương thiện, sự lo lắng trong lòng cậu ấy trước giờ, cuối cùng cũng biến mất.
Giọng cậu ấy không khỏi chứa sự vui mừng: "Đồng chí Cố, sau này chị chính là ân nhân của anh em bọn tôi!"
Yến Thiếu Ngu nghe em trai em gái nói vậy, vẻ mặt hơi cứng đờ, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa sự ngơ ngác.
Tin tốt duy nhất? Ân nhân?
Anh cẩn thận nhớ lại, quả thật là vậy, rất lâu rồi bọn họ mới vui vẻ như vậy.
Nếu nói từ khi nhà họ Yến sụp đổ, tất cả vận rủi ập đến, vậy Cố Tiểu Tây chính là một tia sáng duy nhất trong đám vận rủi này.
Là cô đã đưa Yến Thiếu Đường về, là cô đúng lúc dẫn anh đến đại đội Liễu Chi, khiến anh phát hiện ra khi mọi chuyện chưa đến nông nỗi không thể cứu vãn được, cũng là cô, giữa những lời lạnh lùng và trào phúng vô tận, cho anh nụ cười sáng lạn như ngày xuân.
Cậu ấy biết tình hình bây giờ ở thủ đô phức tạp thế nào, rất vất vả mới thoát ra được, tại sao anh còn muốn trở về.
Yến Thiếu Ly cắn môi, vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt thì đỏ bừng.
Mặc dù cô ấy không biết tình huống tệ đến mức nào, nhưng cũng biết trước khi rời khỏi thủ đô, bọn họ đã trắng tay, không thể đặt chân trở lại đại viện nữa, còn những họ hàng cũng không muốn nhận nuôi bọn họ.
Cố Tiểu Tây nhìn bầu không khí nghiêm trọng giữa ba anh em bọn họ, cô nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đại đội Liễu Chi, tạm thời đừng lo lắng nhiều như vậy. Chờ rời khỏi, đến bệnh viện thành phố Chu Lan khám thử, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Cô nói xong, tiến lên hai bước, vỗ nhẹ vào vai Yến Thiếu Ly.
Yến Thiếu Ly khựng lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, nghẹn ngào hỏi: "Chị là?"
Cố Tiểu Tây cong môi, giọng trong trẻo như trong núi truyền ra, cô trả lời đầy thiện ý: "Chị là Cố Tiểu Tây, bạn của anh trai em."
"Bạn?"
"Bạn?"
Yến Thiếu Ương và Yếu Thiếu Ly đồng thanh hỏi, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Lúc này Yến Thiếu Ngu đã tỉnh táo lại, anh liếc Cố Tiểu Tây, nói: "Anh đã tìm được Thiếu Đường, lúc trước Thiếu Đường bị mẹ mìn bắt cóc, chính vị đồng chí Cố này cứu em ấy, hơn nữa..."
"Thiếu Đường! Anh cả thật sự tìm được Thiếu Đường?" Yến Thiếu Ly run rẩy hỏi, trong mắt trần đầy sự mong chờ.
Hô hấp của Yến Thiếu Ương cũng như ngừng lại, cậu ấy cảm thấy lưng bị trật khớp cũng không còn đau nữa, cậu ấy lẩm bẩm nói: "Thiếu Đường."
Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Là thật."
Ban đầu anh cũng muốn nói Thiếu Đường đã khỏe lại rồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đến cả anh cũng không biết tại sao bệnh của Thiếu Đường bỗng nhiên lại chuyển biến tốt đẹp, chẳng lẽ đúng như lời Cố Tiểu Tây nói, phong thủy nơi này tốt?
Yến Thiếu Ly nâng tay xoa mắt, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, vốn muốn cảm ơn, nhưng cô ấy lại không biết kiềm chế cảm xúc kích động của mình, tiến lên ôm lấy cổ Cố Tiểu Tây, đôi mắt đỏ bừng: "Cảm ơn, cảm ơn chị."
Nhà họ Yến suy tàn là áp lực bọn họ phải đối mặt, mà Thiếu Đường mất tích là tai nạn bất ngờ với bọn họ.
Trước khi bọn họ rời khỏi thủ đô, tâm đã như tro tàn, họ biết rằng không bao giờ có thể quay trở lại nơi cất giữ kỷ niệm của gia đình, mà Thiếu Đường, cả đời này bọn họ không thể gặp lại cô bé.
Cô ấy không ngờ, sự việc lại chuyển biến tốt đẹp! Hơn nữa còn chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy!
"Đồng chí Cố, thật sự cảm ơn chị, trong khoảng thời gian này tin tức này là tin tức tốt duy nhất đối với bọn em" Giọng Yến Thiếu Ly nghẹn ngào, nhưng tiếng khóc lúc này như đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng đến lúc trút được gánh nặng.
Yến Thiếu Ương nằm trên giường không thể quay đầu lại, cậu ấy cũng không thể nhìn thấy gương mặt của Cố Tiểu Tây, thế nhưng nghe giọng là biết đó là một nữ đồng chí xinh đẹp lương thiện, sự lo lắng trong lòng cậu ấy trước giờ, cuối cùng cũng biến mất.
Giọng cậu ấy không khỏi chứa sự vui mừng: "Đồng chí Cố, sau này chị chính là ân nhân của anh em bọn tôi!"
Yến Thiếu Ngu nghe em trai em gái nói vậy, vẻ mặt hơi cứng đờ, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa sự ngơ ngác.
Tin tốt duy nhất? Ân nhân?
Anh cẩn thận nhớ lại, quả thật là vậy, rất lâu rồi bọn họ mới vui vẻ như vậy.
Nếu nói từ khi nhà họ Yến sụp đổ, tất cả vận rủi ập đến, vậy Cố Tiểu Tây chính là một tia sáng duy nhất trong đám vận rủi này.
Là cô đã đưa Yến Thiếu Đường về, là cô đúng lúc dẫn anh đến đại đội Liễu Chi, khiến anh phát hiện ra khi mọi chuyện chưa đến nông nỗi không thể cứu vãn được, cũng là cô, giữa những lời lạnh lùng và trào phúng vô tận, cho anh nụ cười sáng lạn như ngày xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.