Chương 490
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây rời khỏi lòng ngực của anh, trong ánh mắt nghi hoặc của Yến Thiếu Ngu lại khẽ nâng đôi mắt mang chút kiêu căng, trong giọng nói mang theo một ít ngang ngược: "Tuy rằng em nói là sẽ chờ anh, nhưng anh cũng cần phải bảo vệ chính mình cho tốt, em không muốn làm người góa chồng."
Đời trước cô cũng từng gặp Yến Thiếu Ngu một lần, khi ấy anh có một vết sẹo trải rộng đến nửa thân trên, thậm chí còn có một ít vết đạn ở vị trí gần trái tim.
Anh từng trải qua rất nhiều việc, cũng đã mấy lần cận kề cùng thần chết, những việc này đủ để nói lên cái nơi gọi là quân khu thứ tám cũng cũng không phải là một nơi an lành yên ổn hay địa phương tốt đẹp gì đó để gia nhập, nơi đó luôn có nhiệm vụ phải chấp hành, mức độ nguy hiểm chỉ có tăng chứ không giảm, hơi vô ý một chút sẽ vứt bỏ tánh mạng của mình.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây lại nghĩ đến đời trước cô ngẫu nhiên giúp Yến Thiếu Ngu chặn phát súng kia.
Đời này mọi chuyện lại xảy ra sớm nhiều như vậy, chắc là sẽ không có gì xảy ra nhỉ?
Nhưng Ngưu Tấn sẽ giấu diếm chuyện Yến Thiếu Ngu sắp đi quân khu không? Tất nhiên là không.
Những yêu ma quỷ quái của thủ đô làm sao sẽ buông bỏ để cho Yến Thiếu Ngu bình yên rời khỏi huyện Thanh An, bước lên con đường ngày càng phát triển cơ chứ?
Sau khi Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ một chút thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn ra.
Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi trong mắt lấp lánh ánh sáng, giọng nói trầm thấp, giọng điệu chắc chắn: "Anh sẽ bình an trở về."
Đôi mày của Cố Tiểu Tây nhanh chóng nhíu lại, nói: "Khi nào thì đi? Người hướng dẫn kia chắc là sẽ đăng chuyện của anh lên báo, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có người đến huyện Thanh An ngăn cản anh đi đến quân khu thứ tám, anh vẫn nên rời đi sớm một chút đi."
Yến Thiếu Ngu nghe vậy thì không lên tiếng, vấn đề này anh cũng đã suy nghĩ tới rồi.
Ngưu Tấn và người sau lưng ông ta vốn muốn nhắm vào anh, nếu anh vẫn còn tiếp tục ở tại đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì khó tránh sẽ mang đến nguy hiểm cho Yến Thiếu Ương Yến Thiếu Ly, thậm chí cà Cố Tiểu Tây, chỉ là một khi anh rời đi, vậy thì mọi chuyện sau này thật sự sẽ ngoài tầm tay với.
Cố Tiểu Tây biết suy nghĩ trong lòng anh, nghiêm túc nói với anh: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Thiếu Ương, Thiếu Ly và Thiếu Đường."
Sau khi không gian Tu Di hợp lại cùng với thẻ bài ngọc thì cô đạt được rất nhiều sự giúp đỡ to lớn, nếu dựa vào năng lực siêu phàm như vậy mà còn không có cách nào bảo vệ người mình muốn bảo vệ thì đời này của cô thật sự sống uổng phí.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: "Chăm sóc bản thân cho tốt."
Anh và Cố Tiểu Tây ở bên nhau không phải là vì lý do nào đó, mà rời đi đại đội sản xuất Đại Lao Tử lại là ý tưởng vốn có của anh, vậy thì càng không có khả năng bởi vì bỗng nhiên rời đi mà để cho Cố Tiểu Tây phải gánh vác cả một nhà già trẻ, vậy anh sẽ thành người như thế nào?
Anh nói: "Thiếu Ương đã có thể tự mình phụ trách một mặt rồi, Thiếu Ly cũng không phải trẻ con, không cần em phải lo cho hai đứa nó."
Cố Tiểu Tây bật cười, không thèm cãi với anh.
Hai người mở lòng với nhau xong, tâm trạng vốn đang nặng nề đều trở nên thả lỏng lại, nhưng vẫn còn tồn tại một chút nỗi buồn chia xa như cũ.
Yến Thiếu Ngu nghĩ đến chuyện chưa kịp giải quyết, nhíu mày hỏi: "Điền Tĩnh sao rồi?"
Điền Tĩnh giống như một quả bom có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào, anh là người hiểu rõ câu chuyện, nếu cứ như vậy mà rời đi thì Cố Tiểu Tây thật sự có thể rơi vào tình trạng tứ cố vô thân, cho nên trước khi rời đi anh vẫn muốn giải quyết chuyện này cho xong.
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn hắn, nói: "Điền Tĩnh mất trí nhớ, không còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong khe núi."
"Mất trí nhớ?" Yến Thiếu Ngu nhướng mày, trong giọng nói có chút khó đoán.
Cố Tiểu Tây mỉm cười: "Anh không tin à?"
Cặp mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu khẽ híp, nói: "Người như Điền Tĩnh không tính là có tâm tư thâm trầm, nhưng tính tình của cô ta lại tàn nhẫn đa nghi, khi làm việc lại rất đặt nặng tính mục đích, cô ta không phải bị đụng vào đầu mà là bị đâm một dao thì làm sao sẽ mất trí nhớ? Không thể tin."
Đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhướng: "Vậy anh cảm thấy tại sao cô ta lại giả vờ mất trí nhớ? Rõ ràng có thể dựa vào lúc này mà thắng chúng ta một lần."
Cô không biết sự thật của câu chuyện, nhưng Điền Tĩnh hiện giờ lại không phải là người nguyên bản kia, người nọ thật sự đã biến mất, hay đã mượn thân thể của người khác ở bên ngoài mà sống lại lần thứ hai thì không có ai biết cả, vẫn cần phải cẩn thận.
Tất nhiên, cũng không ngoại trừ Điền Tĩnh đang cố ý giả vờ thành dáng vẻ vô hại như hiện nay để âm thầm đâm sau lưng một dao.
Đời trước cô cũng từng gặp Yến Thiếu Ngu một lần, khi ấy anh có một vết sẹo trải rộng đến nửa thân trên, thậm chí còn có một ít vết đạn ở vị trí gần trái tim.
Anh từng trải qua rất nhiều việc, cũng đã mấy lần cận kề cùng thần chết, những việc này đủ để nói lên cái nơi gọi là quân khu thứ tám cũng cũng không phải là một nơi an lành yên ổn hay địa phương tốt đẹp gì đó để gia nhập, nơi đó luôn có nhiệm vụ phải chấp hành, mức độ nguy hiểm chỉ có tăng chứ không giảm, hơi vô ý một chút sẽ vứt bỏ tánh mạng của mình.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây lại nghĩ đến đời trước cô ngẫu nhiên giúp Yến Thiếu Ngu chặn phát súng kia.
Đời này mọi chuyện lại xảy ra sớm nhiều như vậy, chắc là sẽ không có gì xảy ra nhỉ?
Nhưng Ngưu Tấn sẽ giấu diếm chuyện Yến Thiếu Ngu sắp đi quân khu không? Tất nhiên là không.
Những yêu ma quỷ quái của thủ đô làm sao sẽ buông bỏ để cho Yến Thiếu Ngu bình yên rời khỏi huyện Thanh An, bước lên con đường ngày càng phát triển cơ chứ?
Sau khi Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ một chút thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn ra.
Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi trong mắt lấp lánh ánh sáng, giọng nói trầm thấp, giọng điệu chắc chắn: "Anh sẽ bình an trở về."
Đôi mày của Cố Tiểu Tây nhanh chóng nhíu lại, nói: "Khi nào thì đi? Người hướng dẫn kia chắc là sẽ đăng chuyện của anh lên báo, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có người đến huyện Thanh An ngăn cản anh đi đến quân khu thứ tám, anh vẫn nên rời đi sớm một chút đi."
Yến Thiếu Ngu nghe vậy thì không lên tiếng, vấn đề này anh cũng đã suy nghĩ tới rồi.
Ngưu Tấn và người sau lưng ông ta vốn muốn nhắm vào anh, nếu anh vẫn còn tiếp tục ở tại đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì khó tránh sẽ mang đến nguy hiểm cho Yến Thiếu Ương Yến Thiếu Ly, thậm chí cà Cố Tiểu Tây, chỉ là một khi anh rời đi, vậy thì mọi chuyện sau này thật sự sẽ ngoài tầm tay với.
Cố Tiểu Tây biết suy nghĩ trong lòng anh, nghiêm túc nói với anh: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Thiếu Ương, Thiếu Ly và Thiếu Đường."
Sau khi không gian Tu Di hợp lại cùng với thẻ bài ngọc thì cô đạt được rất nhiều sự giúp đỡ to lớn, nếu dựa vào năng lực siêu phàm như vậy mà còn không có cách nào bảo vệ người mình muốn bảo vệ thì đời này của cô thật sự sống uổng phí.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: "Chăm sóc bản thân cho tốt."
Anh và Cố Tiểu Tây ở bên nhau không phải là vì lý do nào đó, mà rời đi đại đội sản xuất Đại Lao Tử lại là ý tưởng vốn có của anh, vậy thì càng không có khả năng bởi vì bỗng nhiên rời đi mà để cho Cố Tiểu Tây phải gánh vác cả một nhà già trẻ, vậy anh sẽ thành người như thế nào?
Anh nói: "Thiếu Ương đã có thể tự mình phụ trách một mặt rồi, Thiếu Ly cũng không phải trẻ con, không cần em phải lo cho hai đứa nó."
Cố Tiểu Tây bật cười, không thèm cãi với anh.
Hai người mở lòng với nhau xong, tâm trạng vốn đang nặng nề đều trở nên thả lỏng lại, nhưng vẫn còn tồn tại một chút nỗi buồn chia xa như cũ.
Yến Thiếu Ngu nghĩ đến chuyện chưa kịp giải quyết, nhíu mày hỏi: "Điền Tĩnh sao rồi?"
Điền Tĩnh giống như một quả bom có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào, anh là người hiểu rõ câu chuyện, nếu cứ như vậy mà rời đi thì Cố Tiểu Tây thật sự có thể rơi vào tình trạng tứ cố vô thân, cho nên trước khi rời đi anh vẫn muốn giải quyết chuyện này cho xong.
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn hắn, nói: "Điền Tĩnh mất trí nhớ, không còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong khe núi."
"Mất trí nhớ?" Yến Thiếu Ngu nhướng mày, trong giọng nói có chút khó đoán.
Cố Tiểu Tây mỉm cười: "Anh không tin à?"
Cặp mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu khẽ híp, nói: "Người như Điền Tĩnh không tính là có tâm tư thâm trầm, nhưng tính tình của cô ta lại tàn nhẫn đa nghi, khi làm việc lại rất đặt nặng tính mục đích, cô ta không phải bị đụng vào đầu mà là bị đâm một dao thì làm sao sẽ mất trí nhớ? Không thể tin."
Đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhướng: "Vậy anh cảm thấy tại sao cô ta lại giả vờ mất trí nhớ? Rõ ràng có thể dựa vào lúc này mà thắng chúng ta một lần."
Cô không biết sự thật của câu chuyện, nhưng Điền Tĩnh hiện giờ lại không phải là người nguyên bản kia, người nọ thật sự đã biến mất, hay đã mượn thân thể của người khác ở bên ngoài mà sống lại lần thứ hai thì không có ai biết cả, vẫn cần phải cẩn thận.
Tất nhiên, cũng không ngoại trừ Điền Tĩnh đang cố ý giả vờ thành dáng vẻ vô hại như hiện nay để âm thầm đâm sau lưng một dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.