Chương 498
Khuyết Danh
02/09/2024
Đuôi lông mày Yến Thiếu Ngu khẽ nhúc nhích, Nhậm Thiên Tường? Anh đến huyện Thanh An không lâu, nên cũng không biết có một người như vậy.
"Đúng vậy, quan hệ giữa Nhậm Thiên Tường và Điền Tĩnh có chút... Anh ta từng bị phát hiện không mặc quần áo xuất hiện ở cửa nhà Điền Tĩnh, về sau Điền Tĩnh hủy hoại, ăn cắp vườn rau nhà tôi, lại vu khống phỉ báng nhà tôi nên bị mang đến trại cải tạo lao động. Nhậm Thiên Tường cũng đi theo vào trại cải tạo lao động vì cô ta, sau đó cô ta trở về, có mấy lần ban đêm tôi thấy Nhậm Thiên Tường ra vào nhà Điền Tĩnh."
"Tôi nghĩ, có lẽ cô ta sợ tôi nói ra chuyện này, cho nên mới trả thù tôi như vậy."
"Hơn nữa, lúc trước cô ta phải vào trại cải tạo lao động, cũng là do tôi phát hiện hành vi ăn cắp của cô ta."
"A đúng rồi, còn một việc nữa, anh hai Cố Duệ Hoài của tôi đã từng vì Điền Tĩnh mà trở mặt thành thù với trong nhà, thậm chí suýt chút nữa giết tôi, nhưng sau khi anh ta bị cha đuổi ra khỏi nhà thì lại tách khỏi Điền Tĩnh."
"Tôi chỉ biết những chuyện này thôi, còn lại thì nhờ Đồng chí cảnh sát nhân dân đi điều tra thẩm vấn."
Từ đầu tới cuối, Cố Tiểu Tây đều thong dong tỉnh táo, nói chuyện có lý có tình, không hề giống đang bịa chuyện lung tung.
Thừa dịp cô ta bệnh lấy mạng cô ta, sau lần này, Điền Tĩnh chắc chắn không thoát được thân phận tội phạm giết người nữa.
Cảnh sát nhân dân trịnh trọng khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi, đồng chí Cố yên tâm, vì nhân dân phục vụ là trách nhiệm của chúng tôi, nếu như Điền Tĩnh thật sự làm dạng những chuyện táng tận lương tâm này, thì sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng, chúng tôi sẽ mau chóng chứng thực."
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Lúc nào cần tôi phối hợp, đồng chí cảnh sát nhân dân cứ việc tới tìm tôi là được."
Cảnh sát nhân dân khẽ gật đầu: "Đồng chí Cố ký tên ở chỗ này là có thể rời đi."
Cố Tiểu Tây cúi xuống ký vào biên bản ghi chép và rời khỏi cục công an cùng Yến Thiếu Ngu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.
Trên đường về, Yến Thiếu Ngu nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh làm chứng sẽ để cho cảnh sát nhân dân càng tin tưởng em hơn."
Cố Tiểu Tây cười tủm tỉm, nắm lấy tay anh lắc lắc rồi nghiêm trang nói: "Thiếu Ngu, người thân làm chứng không có hiệu quả." Nói xong, cô lại thầm nghĩ trong lòng Huống chi, cô không muốn để anh lẫn vào trong chuyện này, một mình cô nói dối là đủ rồi.
Lông mày Yến Thiếu Ngu giãn ra, mím môi nhìn cô, cuối cùng lắc đầu bất lực.
Cố Tiểu Tây không có chút gánh nặng tâm lý nào, nói: "Chúng ta mua bữa tối rồi trở về nhé?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai người đi tiệm cơm quốc doanh.
Hôm nay có bán mì vằn thắn, Cố Tiểu Tây gọi hai bát ăn bây giờ, lại đóng gói ba bát mang về cho Cố Chí Phượng, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương, mì hoành thánh với thịt, một bát một xu hai.
Lúc Yến Thiếu Ngu trả tiền, Cố Tiểu Tây lại nhanh chân trả phiếu lương thực trước.
Cô kéo Yến Thiếu Ngu đang nhíu mày trở lại chỗ cũ, móc tiền và phiếu từ trong túi anh ra, hơi ngạc nhiên nói: "Thiếu Ngu, anh không có nhiều tiền, còn phiếu thì rất nhiều, có thể cho em không?"
Tổng cộng trong túi Yến Thiếu Ngu cũng chỉ có bốn đồng tiền lẻ loi, xem như vô cùng túng quẫn.
Nhưng mà, trong túi áo trên của anh lại căng phồng phiếu, có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu điểm tâm, phiếu tắm rửa, vân vân và các loại phiếu linh tinh khác. Ngoài những thứ đó ra, thậm chí anh còn có hai phiếu xe đạp và mấy phiếu mua sắm sản phẩm công nghiệp hàng ngày.
Những định mức phiếu này đều thông dụng trên cả nước, có giá trị không nhỏ.
Yến Thiếu Ngu lườm cô một cái, sau đó đưa tất cả phiếu lương thực, phiếu thịt và các loại phiếu linh tinh cho cô. Anh để lại phiếu xe đạp và phiếu mua sắm công nghiệp, sau đó thấp giọng nói: "Thiếu Ương ở bệnh viện rất cần tiền, anh sẽ mang những phiếu này ra chợ đen bán."
"Đúng vậy, quan hệ giữa Nhậm Thiên Tường và Điền Tĩnh có chút... Anh ta từng bị phát hiện không mặc quần áo xuất hiện ở cửa nhà Điền Tĩnh, về sau Điền Tĩnh hủy hoại, ăn cắp vườn rau nhà tôi, lại vu khống phỉ báng nhà tôi nên bị mang đến trại cải tạo lao động. Nhậm Thiên Tường cũng đi theo vào trại cải tạo lao động vì cô ta, sau đó cô ta trở về, có mấy lần ban đêm tôi thấy Nhậm Thiên Tường ra vào nhà Điền Tĩnh."
"Tôi nghĩ, có lẽ cô ta sợ tôi nói ra chuyện này, cho nên mới trả thù tôi như vậy."
"Hơn nữa, lúc trước cô ta phải vào trại cải tạo lao động, cũng là do tôi phát hiện hành vi ăn cắp của cô ta."
"A đúng rồi, còn một việc nữa, anh hai Cố Duệ Hoài của tôi đã từng vì Điền Tĩnh mà trở mặt thành thù với trong nhà, thậm chí suýt chút nữa giết tôi, nhưng sau khi anh ta bị cha đuổi ra khỏi nhà thì lại tách khỏi Điền Tĩnh."
"Tôi chỉ biết những chuyện này thôi, còn lại thì nhờ Đồng chí cảnh sát nhân dân đi điều tra thẩm vấn."
Từ đầu tới cuối, Cố Tiểu Tây đều thong dong tỉnh táo, nói chuyện có lý có tình, không hề giống đang bịa chuyện lung tung.
Thừa dịp cô ta bệnh lấy mạng cô ta, sau lần này, Điền Tĩnh chắc chắn không thoát được thân phận tội phạm giết người nữa.
Cảnh sát nhân dân trịnh trọng khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi, đồng chí Cố yên tâm, vì nhân dân phục vụ là trách nhiệm của chúng tôi, nếu như Điền Tĩnh thật sự làm dạng những chuyện táng tận lương tâm này, thì sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng, chúng tôi sẽ mau chóng chứng thực."
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Lúc nào cần tôi phối hợp, đồng chí cảnh sát nhân dân cứ việc tới tìm tôi là được."
Cảnh sát nhân dân khẽ gật đầu: "Đồng chí Cố ký tên ở chỗ này là có thể rời đi."
Cố Tiểu Tây cúi xuống ký vào biên bản ghi chép và rời khỏi cục công an cùng Yến Thiếu Ngu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.
Trên đường về, Yến Thiếu Ngu nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh làm chứng sẽ để cho cảnh sát nhân dân càng tin tưởng em hơn."
Cố Tiểu Tây cười tủm tỉm, nắm lấy tay anh lắc lắc rồi nghiêm trang nói: "Thiếu Ngu, người thân làm chứng không có hiệu quả." Nói xong, cô lại thầm nghĩ trong lòng Huống chi, cô không muốn để anh lẫn vào trong chuyện này, một mình cô nói dối là đủ rồi.
Lông mày Yến Thiếu Ngu giãn ra, mím môi nhìn cô, cuối cùng lắc đầu bất lực.
Cố Tiểu Tây không có chút gánh nặng tâm lý nào, nói: "Chúng ta mua bữa tối rồi trở về nhé?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai người đi tiệm cơm quốc doanh.
Hôm nay có bán mì vằn thắn, Cố Tiểu Tây gọi hai bát ăn bây giờ, lại đóng gói ba bát mang về cho Cố Chí Phượng, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương, mì hoành thánh với thịt, một bát một xu hai.
Lúc Yến Thiếu Ngu trả tiền, Cố Tiểu Tây lại nhanh chân trả phiếu lương thực trước.
Cô kéo Yến Thiếu Ngu đang nhíu mày trở lại chỗ cũ, móc tiền và phiếu từ trong túi anh ra, hơi ngạc nhiên nói: "Thiếu Ngu, anh không có nhiều tiền, còn phiếu thì rất nhiều, có thể cho em không?"
Tổng cộng trong túi Yến Thiếu Ngu cũng chỉ có bốn đồng tiền lẻ loi, xem như vô cùng túng quẫn.
Nhưng mà, trong túi áo trên của anh lại căng phồng phiếu, có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu điểm tâm, phiếu tắm rửa, vân vân và các loại phiếu linh tinh khác. Ngoài những thứ đó ra, thậm chí anh còn có hai phiếu xe đạp và mấy phiếu mua sắm sản phẩm công nghiệp hàng ngày.
Những định mức phiếu này đều thông dụng trên cả nước, có giá trị không nhỏ.
Yến Thiếu Ngu lườm cô một cái, sau đó đưa tất cả phiếu lương thực, phiếu thịt và các loại phiếu linh tinh cho cô. Anh để lại phiếu xe đạp và phiếu mua sắm công nghiệp, sau đó thấp giọng nói: "Thiếu Ương ở bệnh viện rất cần tiền, anh sẽ mang những phiếu này ra chợ đen bán."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.