Chương 567
Khuyết Danh
02/09/2024
Ăn cơm trò chuyện, cũng như là lên kế hoạch ngày mai.
Cố Tiểu Tây và Cố Tích Hoài cùng nhau đến chỗ chăn nuôi mượn xe bò, sau đó đến bệnh viện huyện đón Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương, Cố Đình Hoài thì ở nhà, chờ đại đội phát lương thực. Thực ra đón người cũng nhanh, sáng sớm khởi hành, đến trưa là về đến nhà.
Lúc Cố Tiểu Tây rửa bát trở về phòng, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã ngủ.
Tư thế ngủ của Yến Thiếu Ly rất ngoan, chừa lại đủ chỗ cho cô.
Đêm nay tình huống đặc biệt, nhiều người mắt tạp, Cố Tiểu Tây không vào không gian Tu Di nữa, mà nằm xuống nghỉ ngơi luôn.
Ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Tây tỉnh dậy, Cố Đình Hoài đã chuẩn bị bữa sáng xong.
Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc: "Anh cả, sao anh dậy sớm thế?"
"Không phải anh dậy sớm, mà là cha chúng ta dậy sớm, được chứ." Cố Đình Hoài cười khổ, hất cằm ra hiệu.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày, kéo rèm đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Chí Phượng cầm tờ giấy nhỏ ngồi ở cửa, nhìn về phía làn khói bếp của đại đội sản xuất, vẻ mặt có chút cô đơn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cha."
Cố Tiểu Tây gọi, Cố Chí Phương sửng sốt, lúc quay đầu nhìn cô, trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ là so với trước kia, nụ cười hôm nay có chút phức tạp và xót xa, lời hôm qua Lâm Cẩm Thư nói với ông ấy vẫn còn uy lực rất lớn.
Ông ấy nói: "Bé, có đói không? Anh trai con chuẩn bị bữa sáng xong rồi, mau đi ăn đi."
Cố Tiểu Tây mặc kệ, quay vào nhà, lấy một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống bên cạnh Cố Chí Phượng.
Cô chống cằm, bình tĩnh nói: "Cha, cha độc thân nhiều năm như vậy, không có ý định kết hôn lần nữa à?"
Cố Tiểu Tây vừa mở miệng, Cố Chí Phượng đã chết lặng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác: "Con, con nói cái gì?"
Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: "Con thấy, anh cả và anh ba cũng sắp kết hôn, trong nhà không có phụ nữ là không được, cha xem, hay là cha tìm cho bọn con một bà mẹ kế trước, để mẹ kế lo liệu chuyện này?"
Cố Chí Phượng rất trung thành với tình cảm của mình, mặc dù ban đầu chia tay Lâm Cẩm Thư trong không vui, nhưng ông ấy chưa từng nghĩ tìm một người phụ nữ khác, đã gần hai mươi năm, ngay cả nói chuyện riêng với phụ nữ ông ấy cũng chưa từng.
Qua nhiều năm như thế, tình cảm ông ấy dành cho Lâm Cẩm Thư vẫn nồng nàn, như vậy không ổn chút nào.
Cô không muốn Lâm Cẩm Thư là con dao có thể tổn thương Cố Chí Phượng, muốn thay đổi chuyện này, phải khiến ông ấy buông bỏ đoạn tình cảm với người cũ trước, trong trường hợp này phải tìm một bà mẹ kế, hơn nữa cô cũng không muốn Cố Chí Phượng cô đơn như vậy cả đời.
Không biết có phải Cố Chí Phượng kinh ngạc quá hay không, hồi lâu không nói gì.
Cố Tiểu Tây không để ý, càng nói càng cảm thấy có lý, cô hỏi: "Cha, hay là cha nói với con, cha có yêu cầu gì, hay hình mẫu thế nào, con tìm cho cha, thừa dịp đầu năm lĩnh chứng tổ chức tiệc luôn?"
“Chờ cha kết hôn xong rồi, nhà chúng ta sẽ có thêm người, nói không chừng bọn con còn có thêm mấy anh chị em. Cha, hay là con mở rộng mảnh đất sau nhà, xây thêm hai phòng nữa nhé?”
Khóe miệng Cố Chí Phượng giật giật, vẻ mặt không nói nên lời: "Được rồi, càng nói càng thấy quá."
Cố Tiểu Tây nhíu mày nói: "Con nghiêm túc đó."
"Không phải hôm nay con phải đi bệnh viện đón Thiếu Ngu và Thiếu Ương à? Được rồi, ăn sáng đi, ăn nhanh rồi đi." Cố Chí Phượng tức giận trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, đây là lần đầu tiên ông ấy không muốn tiếp lời con gái mình.
Cố Tiểu Tây vắt chân chữ ngũ, chậm rãi nói: "Cha, cha chê con phiền hả?"
Cố Tiểu Tây và Cố Tích Hoài cùng nhau đến chỗ chăn nuôi mượn xe bò, sau đó đến bệnh viện huyện đón Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương, Cố Đình Hoài thì ở nhà, chờ đại đội phát lương thực. Thực ra đón người cũng nhanh, sáng sớm khởi hành, đến trưa là về đến nhà.
Lúc Cố Tiểu Tây rửa bát trở về phòng, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã ngủ.
Tư thế ngủ của Yến Thiếu Ly rất ngoan, chừa lại đủ chỗ cho cô.
Đêm nay tình huống đặc biệt, nhiều người mắt tạp, Cố Tiểu Tây không vào không gian Tu Di nữa, mà nằm xuống nghỉ ngơi luôn.
Ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Tây tỉnh dậy, Cố Đình Hoài đã chuẩn bị bữa sáng xong.
Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc: "Anh cả, sao anh dậy sớm thế?"
"Không phải anh dậy sớm, mà là cha chúng ta dậy sớm, được chứ." Cố Đình Hoài cười khổ, hất cằm ra hiệu.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày, kéo rèm đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Chí Phượng cầm tờ giấy nhỏ ngồi ở cửa, nhìn về phía làn khói bếp của đại đội sản xuất, vẻ mặt có chút cô đơn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cha."
Cố Tiểu Tây gọi, Cố Chí Phương sửng sốt, lúc quay đầu nhìn cô, trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ là so với trước kia, nụ cười hôm nay có chút phức tạp và xót xa, lời hôm qua Lâm Cẩm Thư nói với ông ấy vẫn còn uy lực rất lớn.
Ông ấy nói: "Bé, có đói không? Anh trai con chuẩn bị bữa sáng xong rồi, mau đi ăn đi."
Cố Tiểu Tây mặc kệ, quay vào nhà, lấy một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống bên cạnh Cố Chí Phượng.
Cô chống cằm, bình tĩnh nói: "Cha, cha độc thân nhiều năm như vậy, không có ý định kết hôn lần nữa à?"
Cố Tiểu Tây vừa mở miệng, Cố Chí Phượng đã chết lặng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác: "Con, con nói cái gì?"
Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: "Con thấy, anh cả và anh ba cũng sắp kết hôn, trong nhà không có phụ nữ là không được, cha xem, hay là cha tìm cho bọn con một bà mẹ kế trước, để mẹ kế lo liệu chuyện này?"
Cố Chí Phượng rất trung thành với tình cảm của mình, mặc dù ban đầu chia tay Lâm Cẩm Thư trong không vui, nhưng ông ấy chưa từng nghĩ tìm một người phụ nữ khác, đã gần hai mươi năm, ngay cả nói chuyện riêng với phụ nữ ông ấy cũng chưa từng.
Qua nhiều năm như thế, tình cảm ông ấy dành cho Lâm Cẩm Thư vẫn nồng nàn, như vậy không ổn chút nào.
Cô không muốn Lâm Cẩm Thư là con dao có thể tổn thương Cố Chí Phượng, muốn thay đổi chuyện này, phải khiến ông ấy buông bỏ đoạn tình cảm với người cũ trước, trong trường hợp này phải tìm một bà mẹ kế, hơn nữa cô cũng không muốn Cố Chí Phượng cô đơn như vậy cả đời.
Không biết có phải Cố Chí Phượng kinh ngạc quá hay không, hồi lâu không nói gì.
Cố Tiểu Tây không để ý, càng nói càng cảm thấy có lý, cô hỏi: "Cha, hay là cha nói với con, cha có yêu cầu gì, hay hình mẫu thế nào, con tìm cho cha, thừa dịp đầu năm lĩnh chứng tổ chức tiệc luôn?"
“Chờ cha kết hôn xong rồi, nhà chúng ta sẽ có thêm người, nói không chừng bọn con còn có thêm mấy anh chị em. Cha, hay là con mở rộng mảnh đất sau nhà, xây thêm hai phòng nữa nhé?”
Khóe miệng Cố Chí Phượng giật giật, vẻ mặt không nói nên lời: "Được rồi, càng nói càng thấy quá."
Cố Tiểu Tây nhíu mày nói: "Con nghiêm túc đó."
"Không phải hôm nay con phải đi bệnh viện đón Thiếu Ngu và Thiếu Ương à? Được rồi, ăn sáng đi, ăn nhanh rồi đi." Cố Chí Phượng tức giận trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, đây là lần đầu tiên ông ấy không muốn tiếp lời con gái mình.
Cố Tiểu Tây vắt chân chữ ngũ, chậm rãi nói: "Cha, cha chê con phiền hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.