Chương 594
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Chí Phượng nghe Cố Tiểu Tây lải nhải, bèn cười trừ, nháy mắt với Cố Tích Hoài, rồi hai người trở về phòng.
Lúc này, Bạch Mân đi ra, vừa nhìn thấy Cố Chí Phượng, đã thận trọng nói: “Chào chú, cháu là bạn của Tiểu Tây.”
Cố Tiểu Tây nghe thấy tiếng động, quay đầu lại giới thiệu một câu: “Cha, đây là Bạch Mân, làm y tá ở bệnh viện huyện.”
Trên mặt Cố Chí Phượng lộ ra nụ cười thân thiện, giơ ngón cái lên nói: “Tiểu Bạch là y tá à? Đúng là giỏi quá, không có sao, đừng căng thẳng, cứ xem như nhà mình.”
Bạch Mân nhìn Cố Chí Phượng, tâm trạng căng thẳng đã được giảm bớt, mỉm cười gật đầu.
Yến Thiếu Ngu không nhìn Bạch Mân, đi vào trong sân múc nước rửa tay, ngoái đầu nhìn Cố Tiểu Tây rồi nói: “Thu dọn đồ đạc xong rồi?”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: “Đã thu dọn xong xuôi, lát anh kiểm tra xem có thiếu gì không. Buổi tối em làm bún thịt hầm, anh ăn nhiều một chút rồi sau đó đi ngủ sớm đi, sáng mai em lại đưa anh ra trạm xe, sau đó lại trở về đi làm.”
Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, gọi Cố Đình Hoài tới đây rửa tay, nhưng không nhận được hồi đáp.
Anh nhướng mày, nhìn về phía Cố Đình Hoài vẫn đứng trước chuồng heo.
Lúc này sự chú ý của anh không đặt ở trên hai con heo con, mà sững sờ đờ đẫn ở tại chỗ, nhìn về một phương hướng khác.
Yến Thiếu Ngu nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì thấy một cô gái đứng thẳng tắp ở trong sân.
Trí nhớ của anh khá tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra, là nữ y tá ở bệnh viện huyện mà suýt chút nữa đã bị Hoàng Thịnh hủy hoại.
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây một cái, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô.
Cố Tiểu Tây lẳng lặng ngước mắt nhìn thoáng qua Cố Đình Hoài giống như đã bị câu mất hồn vía, lại nhìn sang Bạch Mân. Không biết có phải cô ấy chú ý thấy ánh mắt của Cố Đình Hoài hay không, trông rất mất tự nhiên, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy nụ cười xấu hổ trên mặt cô ấy.
Ánh mắt cô quanh quẩn trên người hai người, cô không hề nghĩ tới tổ hợp này.
Cô thấy rõ sự yêu thích của Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ, nhưng Cố Đình Hoài lại hết lần này tới lần khác không thông suốt, hoàn toàn xem họ là bạn của em gái mà đối xử. Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh trai mình chưa từng yêu đương, nên không quá rành trong phương diện này.
Hôm nay xem ra, ngược lại hoàn toàn không giống như cô nghĩ, không phải không rành, mà chỉ là chưa đúng người thôi.
Cố Tiểu Tây hắng giọng, đi tới bên cạnh Cố Đình Hoài vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.
Cô đưa tay vỗ vỗ vai Cố Đình Hoài, kéo trọng âm nói: “Anh cả, mắt anh không thấy nhức sao?”
Cố Đình Hoài đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Cái, cái gì? Em nói gì chứ?”
Cố Tiểu Tây nhìn anh một hồi, không khỏi tặc lưỡi một cái. Xem ra anh cả không chỉ di truyền bộ dạng của cha, còn di truyền cả tính yêu đến mê muội của ông ấy. Nếu như thật sự thành đôi, về sau bảo đảm cũng là một tên sợ vợ.
“A, không có gì, em đã làm xong bữa tối rồi, vào ăn đi?”Cố Tiểu Tây liếc anh ấy một cái, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo.
Ánh mắt Cố Đình Hoài lóe sáng, gãi đầu, không dám nhìn Bạch Mân nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu âm thầm nói một câu: “Anh cả, không rửa tay sao?”
Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, cực kỳ muốn quay đầu lại nói với hai người một câu: Hai người thật sự rất phiền đấy!
Anh ấy nhắm mắt lại, xoay người rửa tay, bỗng chạy vào trong nhà giống như ở sau có người đang đuổi theo vậy. Cảnh tượng giấu đầu lòi đuôi này khiến Cố Tiểu Tây mở rộng tầm mắt, trong trí nhớ anh cả vẫn luôn là người điềm tĩnh.
Lúc này, Bạch Mân đi ra, vừa nhìn thấy Cố Chí Phượng, đã thận trọng nói: “Chào chú, cháu là bạn của Tiểu Tây.”
Cố Tiểu Tây nghe thấy tiếng động, quay đầu lại giới thiệu một câu: “Cha, đây là Bạch Mân, làm y tá ở bệnh viện huyện.”
Trên mặt Cố Chí Phượng lộ ra nụ cười thân thiện, giơ ngón cái lên nói: “Tiểu Bạch là y tá à? Đúng là giỏi quá, không có sao, đừng căng thẳng, cứ xem như nhà mình.”
Bạch Mân nhìn Cố Chí Phượng, tâm trạng căng thẳng đã được giảm bớt, mỉm cười gật đầu.
Yến Thiếu Ngu không nhìn Bạch Mân, đi vào trong sân múc nước rửa tay, ngoái đầu nhìn Cố Tiểu Tây rồi nói: “Thu dọn đồ đạc xong rồi?”
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: “Đã thu dọn xong xuôi, lát anh kiểm tra xem có thiếu gì không. Buổi tối em làm bún thịt hầm, anh ăn nhiều một chút rồi sau đó đi ngủ sớm đi, sáng mai em lại đưa anh ra trạm xe, sau đó lại trở về đi làm.”
Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, gọi Cố Đình Hoài tới đây rửa tay, nhưng không nhận được hồi đáp.
Anh nhướng mày, nhìn về phía Cố Đình Hoài vẫn đứng trước chuồng heo.
Lúc này sự chú ý của anh không đặt ở trên hai con heo con, mà sững sờ đờ đẫn ở tại chỗ, nhìn về một phương hướng khác.
Yến Thiếu Ngu nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì thấy một cô gái đứng thẳng tắp ở trong sân.
Trí nhớ của anh khá tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra, là nữ y tá ở bệnh viện huyện mà suýt chút nữa đã bị Hoàng Thịnh hủy hoại.
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây một cái, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô.
Cố Tiểu Tây lẳng lặng ngước mắt nhìn thoáng qua Cố Đình Hoài giống như đã bị câu mất hồn vía, lại nhìn sang Bạch Mân. Không biết có phải cô ấy chú ý thấy ánh mắt của Cố Đình Hoài hay không, trông rất mất tự nhiên, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy nụ cười xấu hổ trên mặt cô ấy.
Ánh mắt cô quanh quẩn trên người hai người, cô không hề nghĩ tới tổ hợp này.
Cô thấy rõ sự yêu thích của Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ, nhưng Cố Đình Hoài lại hết lần này tới lần khác không thông suốt, hoàn toàn xem họ là bạn của em gái mà đối xử. Lúc ấy cô chỉ nghĩ anh trai mình chưa từng yêu đương, nên không quá rành trong phương diện này.
Hôm nay xem ra, ngược lại hoàn toàn không giống như cô nghĩ, không phải không rành, mà chỉ là chưa đúng người thôi.
Cố Tiểu Tây hắng giọng, đi tới bên cạnh Cố Đình Hoài vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.
Cô đưa tay vỗ vỗ vai Cố Đình Hoài, kéo trọng âm nói: “Anh cả, mắt anh không thấy nhức sao?”
Cố Đình Hoài đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Cái, cái gì? Em nói gì chứ?”
Cố Tiểu Tây nhìn anh một hồi, không khỏi tặc lưỡi một cái. Xem ra anh cả không chỉ di truyền bộ dạng của cha, còn di truyền cả tính yêu đến mê muội của ông ấy. Nếu như thật sự thành đôi, về sau bảo đảm cũng là một tên sợ vợ.
“A, không có gì, em đã làm xong bữa tối rồi, vào ăn đi?”Cố Tiểu Tây liếc anh ấy một cái, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo.
Ánh mắt Cố Đình Hoài lóe sáng, gãi đầu, không dám nhìn Bạch Mân nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu âm thầm nói một câu: “Anh cả, không rửa tay sao?”
Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, cực kỳ muốn quay đầu lại nói với hai người một câu: Hai người thật sự rất phiền đấy!
Anh ấy nhắm mắt lại, xoay người rửa tay, bỗng chạy vào trong nhà giống như ở sau có người đang đuổi theo vậy. Cảnh tượng giấu đầu lòi đuôi này khiến Cố Tiểu Tây mở rộng tầm mắt, trong trí nhớ anh cả vẫn luôn là người điềm tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.