Chương 622
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây nhìn kỹ địa chỉ của người gửi một chút: Quân khu 108, quân khu 8, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.
Xem hết những thứ này, cô không kịp chờ đợi bóc ra, thư không dày, chỉ có ngắn ngủi hai trang, nhưng đối với Cố Tiểu Tây mà nói lại không thua gì linh đan diệu dược, để cô khoảng thời gian này một mực căng cứng cảm xúc có thể làm dịu.
[Đồng chí Tiểu Tây thân ái,
Thấy chữ như gặp mặt.
Anh đã bình an đến quân khu 8 và trở thành một chiến sĩ nhân dân hải quân quang vinh.
Em đừng lo lắng, anh sẽ thường xuyên viết thư báo tình hình mọi lúc.
Sắp đến năm mới, chúc mừng năm mới em trước.
Trân trọng, tạm biệt.
Thiếu Ngu.
12/1/1973]
Cố Tiểu Tây nhìn nội dung khô khan trên bức thư, khóe môi kéo lên một độ cong rất sâu.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng lật ra vài trang giấy viết thư sạch sẽ, lấy bút máy ra rồi cẩn thận từng li từng tí đặt bút viết thư trả lời.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, và rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng xét thấy anh đang chịu quá nhiều áp lực trong quân khu, cô chỉ nói về một số chuyện vặt vãnh hàng ngày ở nhà, chẳng hạn như Thiếu Đường đã cao hơn, Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, vân vân.
Cuối cùng, chữ ký là một dòng chữ rất táo tợn "đồng chí Cố Tiểu Tây nhớ anh.”
Cố Tiểu Tây thổi thổi tờ giấy viết thư, đợi chữ viết khô thì mới gấp lại, chuẩn bị khi đi làm ngày mai thì gửi đi.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói của Yến Thiếu Ly: "Tiểu Tây, chị làm gì đấy? Sao còn khóa cửa thế này!"
Cố Tiểu Tây cất bức thư cô viết đi, rồi cầm lấy thư của Yến Thiếu Ngu đi ra ngoài.
Yến Thiếu Ly khoanh tay trước ngực, như có điều suy nghĩ đánh giá Cố Tiểu Tây: "Tiểu Tây, chị lạ lắm đấy nhé, chị đang làm gì vậy? Sao lại thần thần bí bí vậy hả? Em vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã đi ra đây, thậm chí em còn không nhìn thấy bóng của chị bước vào nhà."
Vừa nói chuyện, cô ấy vừa nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vai Cố Tiểu Tây một chút, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Tây, giọng điệu có chút tủi thân: "Vừa rồi em nghe thấy có người gửi thư cho chị, đừng nói là anh cả em vừa đi mấy ngày, mà chị đã thay lòng nhé?"
Cố Tiểu Tây tức giận lườm cô ấy một cái rồi đưa cho cô ấy lá thư trong tay: "Đây, thư của nhân tình mới."
Yến Thiếu Ly trợn mắt há hốc mồm, cô ấy không ngờ Cố Tiểu Tây lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tay cô ấy hơi run rẩy nhận lá thư rồi mở ra xem, khi thấy mấy chữ "quân khu 8", mới biết người được gọi là nhân tình chính là ai, lúc này vui mừng quá đỗi: "Là thư của anh cả! Cuối cùng anh cả cũng gửi thư về rồi!"
Yến Thiếu Ly không giấu được nụ cười trên mặt, cô ấy lắc lắc lá thư trong tay rồi chạy vào phòng: "Anh hai! Anh cả gửi thư này!"
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, hét vào phòng trong: Anh cả, anh nấu cơm tối nhé, em về phòng đọc sách đây!"
Cố Đình Hoài vén rèm lên đi ra, cười nói: “Nấu xong cháo rồi, chỉ cầm hâm lại bánh bao là được."
Cố Tiểu Tây mỉm cười gật đầu rồi trở về phòng đọc sách thuốc. Cô cũng không uổng phí hai mươi ngày qua, đã hiểu rõ được một quyển, cũng có thể coi là có hiểu biết lý thuyết về nghiên cứu y học, càng vậy, cô càng cảm thấy con đường này không dễ đi.
Nhưng mà lòng tin của cô cũng không bị đả kích, dù sao y thuật càng khó thì càng chứng tỏ cô có năng lực mạnh mẽ.
Không gian Tu Di vui vẻ phồn vinh, bừng bừng sức sống. Thân là túc chủ, mỗi ngày cô đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, thậm chí trí nhớ của cô cũng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là cô có thể đạt được kết quả gấp đôi.
Xem hết những thứ này, cô không kịp chờ đợi bóc ra, thư không dày, chỉ có ngắn ngủi hai trang, nhưng đối với Cố Tiểu Tây mà nói lại không thua gì linh đan diệu dược, để cô khoảng thời gian này một mực căng cứng cảm xúc có thể làm dịu.
[Đồng chí Tiểu Tây thân ái,
Thấy chữ như gặp mặt.
Anh đã bình an đến quân khu 8 và trở thành một chiến sĩ nhân dân hải quân quang vinh.
Em đừng lo lắng, anh sẽ thường xuyên viết thư báo tình hình mọi lúc.
Sắp đến năm mới, chúc mừng năm mới em trước.
Trân trọng, tạm biệt.
Thiếu Ngu.
12/1/1973]
Cố Tiểu Tây nhìn nội dung khô khan trên bức thư, khóe môi kéo lên một độ cong rất sâu.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng lật ra vài trang giấy viết thư sạch sẽ, lấy bút máy ra rồi cẩn thận từng li từng tí đặt bút viết thư trả lời.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, và rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng xét thấy anh đang chịu quá nhiều áp lực trong quân khu, cô chỉ nói về một số chuyện vặt vãnh hàng ngày ở nhà, chẳng hạn như Thiếu Đường đã cao hơn, Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, vân vân.
Cuối cùng, chữ ký là một dòng chữ rất táo tợn "đồng chí Cố Tiểu Tây nhớ anh.”
Cố Tiểu Tây thổi thổi tờ giấy viết thư, đợi chữ viết khô thì mới gấp lại, chuẩn bị khi đi làm ngày mai thì gửi đi.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói của Yến Thiếu Ly: "Tiểu Tây, chị làm gì đấy? Sao còn khóa cửa thế này!"
Cố Tiểu Tây cất bức thư cô viết đi, rồi cầm lấy thư của Yến Thiếu Ngu đi ra ngoài.
Yến Thiếu Ly khoanh tay trước ngực, như có điều suy nghĩ đánh giá Cố Tiểu Tây: "Tiểu Tây, chị lạ lắm đấy nhé, chị đang làm gì vậy? Sao lại thần thần bí bí vậy hả? Em vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã đi ra đây, thậm chí em còn không nhìn thấy bóng của chị bước vào nhà."
Vừa nói chuyện, cô ấy vừa nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vai Cố Tiểu Tây một chút, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Tây, giọng điệu có chút tủi thân: "Vừa rồi em nghe thấy có người gửi thư cho chị, đừng nói là anh cả em vừa đi mấy ngày, mà chị đã thay lòng nhé?"
Cố Tiểu Tây tức giận lườm cô ấy một cái rồi đưa cho cô ấy lá thư trong tay: "Đây, thư của nhân tình mới."
Yến Thiếu Ly trợn mắt há hốc mồm, cô ấy không ngờ Cố Tiểu Tây lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tay cô ấy hơi run rẩy nhận lá thư rồi mở ra xem, khi thấy mấy chữ "quân khu 8", mới biết người được gọi là nhân tình chính là ai, lúc này vui mừng quá đỗi: "Là thư của anh cả! Cuối cùng anh cả cũng gửi thư về rồi!"
Yến Thiếu Ly không giấu được nụ cười trên mặt, cô ấy lắc lắc lá thư trong tay rồi chạy vào phòng: "Anh hai! Anh cả gửi thư này!"
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, hét vào phòng trong: Anh cả, anh nấu cơm tối nhé, em về phòng đọc sách đây!"
Cố Đình Hoài vén rèm lên đi ra, cười nói: “Nấu xong cháo rồi, chỉ cầm hâm lại bánh bao là được."
Cố Tiểu Tây mỉm cười gật đầu rồi trở về phòng đọc sách thuốc. Cô cũng không uổng phí hai mươi ngày qua, đã hiểu rõ được một quyển, cũng có thể coi là có hiểu biết lý thuyết về nghiên cứu y học, càng vậy, cô càng cảm thấy con đường này không dễ đi.
Nhưng mà lòng tin của cô cũng không bị đả kích, dù sao y thuật càng khó thì càng chứng tỏ cô có năng lực mạnh mẽ.
Không gian Tu Di vui vẻ phồn vinh, bừng bừng sức sống. Thân là túc chủ, mỗi ngày cô đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, thậm chí trí nhớ của cô cũng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là cô có thể đạt được kết quả gấp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.