Chương 635
Khuyết Danh
02/09/2024
Hai người bọn họ đều giả vờ bối rối, còn những người khác đều bàng hoàng vì sự việc "y tá của bệnh viện huyện thắt cổ tự tử".
Thập niên bảy y, tốc độ truyền bá tin tức không quá nhanh, trước mắt đây chỉ là một tin đồn, vẫn chưa được đăng tin trên Nhân dân nhật báo, cho nên khi Cố Tiểu Tây tung tin này ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạch Mân hết nhìn Cố Tiểu Tây lại nhìn Hoàng Thịnh, tim cô ấy đập thình thịch, thật ra cô ấy hoàn toàn hiểu những gì hai người họ nói.
Sắc mặt Bạch Mân trắng bệch như tờ giấy, cô ấy nhìn Hoàng Thịnh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa hận thù.
Một người đàn ông luôn âm mưu quấy rối cô ấy lại vì cô ấy tìm mọi cách chống đối nên lại ra tay với người khác, khiến nữ đồng nghiệp trẻ tuổi của cô ấy không cam lòng mà thắt cổ tự tử trong phòng bệnh của bệnh viện.
Bạch Mân không dám tưởng tượng, nếu bản thân nghe lời cha mẹ yêu đương với Hoàng Thịnh thì người chết có phải là cô ấy hay không?
Suy nghĩ này khiến toàn thân cô ấy rét run, trán đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm, tim đập lúc nhanh lúc chậm.
Nhìn từ góc độ khác, nếu cô ấy gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cô ấy cũng không thể duy trì sự bình tĩnh. Có lẽ cô ấy sẽ lựa chọn một cách cực đoan hơn để giải quyết sự khủng hoảng và oán hận trong lòng mình, càng nghĩ, Bạch Mân càng thấy da đầu mình tê dại.
Tống Kim An cũng không phải kẻ ngốc, nghe được lời ám chỉ của Cố Tiểu Tây, anh ta nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thịnh.
Anh ta và Hoàng Thịnh quen biết đã lâu, tất nhiên Tống Kim An hiểu rõ tính cách của anh ta. Nghĩ đến việc có một y tá treo cổ tự sát, vẻ mặt anh ta hơi khó chịu, bọn họ xuống nông thôn không phải để làm xằng làm bậy với phụ nữ. Nếu Hoàng Thịnh thật sự làm vậy, chắc chắn sẽ tạo ra bạo loạn.
Đương nhiên Hoàng Thịnh cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này, tuy anh ta đã xử lý gọn gàng nhưng khó tránh khỏi có tật giật mình.
Hoàng Thịnh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, anh ta nín thở, xoay người bỏ đi: "Quên đi, con mẹ nó, thật xui xẻo!"
Hoàng Thịnh hung hăng bỏ đi khiến trận tranh cãi này chấm dứt.
Vương Phúc vừa thở dài vừa lắc đầu: "Được rồi, mọi người giải tán hết đi."
Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Tống Kim An im lặng trong chốc lát, ban đầu anh ta định bước tới nói chuyện với Cố Tiểu Tây nhưng từ đầu đến cuối cô không hề nhìn anh ta cái nào, hoàn toàn xem Tống Kim An như người là. Vì thế, anh ta cũng không thể mặt dày tiến lên.
Cố Tiểu Tây nhìn về phía Cố Đình Hoài, anh ấy đang cúi đầu, tỏ ra áy náy vì bản thân đã làm sai.
Cô lắc đầu, bình tĩnh nói: "Về nhà thôi."
Bạch Mân mấp máy môi, cô ấy còn chưa kịp nói tốt cho Cố Đình Hoài thì anh ấy đã đi theo Cố Tiểu Tây ra về. Bạch Nguyên cân nhắc vài giây rồi cắn răng đuổi theo, cô ấy cũng không gấp về nhà. Lôi Nghị, Kim Xán và Uông Tử Yên cũng đuổi theo.
Đoàn người lũ lượt quay về, lát sau họ nhìn thấy Cố Chí Phượng đang ngồi suy tư trên giường đất.
Cố Tích Hoài ngồi bên cạnh ông ấy, anh ấy nhíu mày nói: "Cha, vậy không được đâu, anh cả là người thẳng thắn, nếu anh ấy đã nói mình thích đồng chí Bạch Mân thì chắc chắn sẽ không thích người khác. Chúng ta không thể ghép đôi bậy bạ, Tiểu Tây cũng không tán thành đâu."
Cố Chí Phượng thở dài, ông ấy cười khổ và nói: "Anh cả của con không còn nhỏ, mấy năm nay cha ít quan tâm đến nó, hiện giờ có người đồng ý gả cho nó, trong lòng cha rất vui. Thằng ba, con không cần nói nữa, cha thấy Lệ Lệ rất tốt."
Ông ấy ngừng hành động đảo hạt óc chó lại, nghiêm túc nói: "Tuy vẻ ngoài của Lệ Lệ không quá đẹp nhưng tính tình tốt, vóc dáng cao gầy. Quan trọng nhất là chúng ta hiểu rõ tường tận gốc rễ gia đình cô ấy, mà anh cả của con và Lệ Lệ cũng quen biết nhau từ nhỏ, gả đến nhà chúng ta cũng không tệ."
Cố Tích Hoài lắc đầu: "Cha, nếu Lệ Lệ thích hợp, cha nghĩ anh cả còn độc thân tới bây giờ hãy sao?"
Cố Chí Phượng cố chấp nói: "Đó là vì trước đây điều kiện nhà chúng ta không tốt, làm gì có cô gái tốt nào vừa mắt gia đình chúng ta. Cũng nhờ bé trở thành xã viên ưu tú, danh tiếng của gia đình ta vừa tốt lại có nhiều lương thực, cho nên muốn cưới cho anh con một người vợ cũng không phải việc gì khó."
Thập niên bảy y, tốc độ truyền bá tin tức không quá nhanh, trước mắt đây chỉ là một tin đồn, vẫn chưa được đăng tin trên Nhân dân nhật báo, cho nên khi Cố Tiểu Tây tung tin này ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạch Mân hết nhìn Cố Tiểu Tây lại nhìn Hoàng Thịnh, tim cô ấy đập thình thịch, thật ra cô ấy hoàn toàn hiểu những gì hai người họ nói.
Sắc mặt Bạch Mân trắng bệch như tờ giấy, cô ấy nhìn Hoàng Thịnh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa hận thù.
Một người đàn ông luôn âm mưu quấy rối cô ấy lại vì cô ấy tìm mọi cách chống đối nên lại ra tay với người khác, khiến nữ đồng nghiệp trẻ tuổi của cô ấy không cam lòng mà thắt cổ tự tử trong phòng bệnh của bệnh viện.
Bạch Mân không dám tưởng tượng, nếu bản thân nghe lời cha mẹ yêu đương với Hoàng Thịnh thì người chết có phải là cô ấy hay không?
Suy nghĩ này khiến toàn thân cô ấy rét run, trán đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm, tim đập lúc nhanh lúc chậm.
Nhìn từ góc độ khác, nếu cô ấy gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cô ấy cũng không thể duy trì sự bình tĩnh. Có lẽ cô ấy sẽ lựa chọn một cách cực đoan hơn để giải quyết sự khủng hoảng và oán hận trong lòng mình, càng nghĩ, Bạch Mân càng thấy da đầu mình tê dại.
Tống Kim An cũng không phải kẻ ngốc, nghe được lời ám chỉ của Cố Tiểu Tây, anh ta nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thịnh.
Anh ta và Hoàng Thịnh quen biết đã lâu, tất nhiên Tống Kim An hiểu rõ tính cách của anh ta. Nghĩ đến việc có một y tá treo cổ tự sát, vẻ mặt anh ta hơi khó chịu, bọn họ xuống nông thôn không phải để làm xằng làm bậy với phụ nữ. Nếu Hoàng Thịnh thật sự làm vậy, chắc chắn sẽ tạo ra bạo loạn.
Đương nhiên Hoàng Thịnh cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này, tuy anh ta đã xử lý gọn gàng nhưng khó tránh khỏi có tật giật mình.
Hoàng Thịnh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, anh ta nín thở, xoay người bỏ đi: "Quên đi, con mẹ nó, thật xui xẻo!"
Hoàng Thịnh hung hăng bỏ đi khiến trận tranh cãi này chấm dứt.
Vương Phúc vừa thở dài vừa lắc đầu: "Được rồi, mọi người giải tán hết đi."
Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Tống Kim An im lặng trong chốc lát, ban đầu anh ta định bước tới nói chuyện với Cố Tiểu Tây nhưng từ đầu đến cuối cô không hề nhìn anh ta cái nào, hoàn toàn xem Tống Kim An như người là. Vì thế, anh ta cũng không thể mặt dày tiến lên.
Cố Tiểu Tây nhìn về phía Cố Đình Hoài, anh ấy đang cúi đầu, tỏ ra áy náy vì bản thân đã làm sai.
Cô lắc đầu, bình tĩnh nói: "Về nhà thôi."
Bạch Mân mấp máy môi, cô ấy còn chưa kịp nói tốt cho Cố Đình Hoài thì anh ấy đã đi theo Cố Tiểu Tây ra về. Bạch Nguyên cân nhắc vài giây rồi cắn răng đuổi theo, cô ấy cũng không gấp về nhà. Lôi Nghị, Kim Xán và Uông Tử Yên cũng đuổi theo.
Đoàn người lũ lượt quay về, lát sau họ nhìn thấy Cố Chí Phượng đang ngồi suy tư trên giường đất.
Cố Tích Hoài ngồi bên cạnh ông ấy, anh ấy nhíu mày nói: "Cha, vậy không được đâu, anh cả là người thẳng thắn, nếu anh ấy đã nói mình thích đồng chí Bạch Mân thì chắc chắn sẽ không thích người khác. Chúng ta không thể ghép đôi bậy bạ, Tiểu Tây cũng không tán thành đâu."
Cố Chí Phượng thở dài, ông ấy cười khổ và nói: "Anh cả của con không còn nhỏ, mấy năm nay cha ít quan tâm đến nó, hiện giờ có người đồng ý gả cho nó, trong lòng cha rất vui. Thằng ba, con không cần nói nữa, cha thấy Lệ Lệ rất tốt."
Ông ấy ngừng hành động đảo hạt óc chó lại, nghiêm túc nói: "Tuy vẻ ngoài của Lệ Lệ không quá đẹp nhưng tính tình tốt, vóc dáng cao gầy. Quan trọng nhất là chúng ta hiểu rõ tường tận gốc rễ gia đình cô ấy, mà anh cả của con và Lệ Lệ cũng quen biết nhau từ nhỏ, gả đến nhà chúng ta cũng không tệ."
Cố Tích Hoài lắc đầu: "Cha, nếu Lệ Lệ thích hợp, cha nghĩ anh cả còn độc thân tới bây giờ hãy sao?"
Cố Chí Phượng cố chấp nói: "Đó là vì trước đây điều kiện nhà chúng ta không tốt, làm gì có cô gái tốt nào vừa mắt gia đình chúng ta. Cũng nhờ bé trở thành xã viên ưu tú, danh tiếng của gia đình ta vừa tốt lại có nhiều lương thực, cho nên muốn cưới cho anh con một người vợ cũng không phải việc gì khó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.