Chương 716
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Chí Phượng nhìn Cố Tiểu Tây, muốn dặn dò gì đó, nhưng lại cảm thấy con gái nhà mình rất có chính kiến, hoàn toàn không cần đến người cha không đáng tin như ông ấy nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vai cô: “Ngủ sớm đi nhé.”
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, thay đồ rồi nằm xuống, vừa đắp chăn đã rơi vào trong giấc mộng.
Hôm sau, bên ngoài trời còn tối, Cố Tiểu Tây đã thức dậy thu dọn đồ đạc.
Phần lớn đồ đạc cô đều đều đặt ở trong không gian Tu Di, chỉ chứa chút đồ ăn và nước ở trong túi.
Lần trước đến thành phố Chu Lan, cô không thể tùy tiện lấy đồ ở trong không gian ra, nếu muốn lấy chỉ có thể đi vào, cực kỳ bất tiện, cũng không cảm nhận được lợi ích của việc có không gian bên người, nhưng lúc này thì hưởng thụ được rồi.
Đồ đáng giá đều đặt ở trong không gian, cũng không sợ bị trộm sờ s0ạng.
Cô thu dọn đồ đạc xong xuôi, cầm trong tay cái bánh mì để gặm, nhìn thoáng qua căn phòng yên tĩnh, rồi rón rén rời đi.
Cố Tiểu Tây vừa ra khỏi cửa, Cố Chí Phượng đã từ trong phòng đi ra, ông ấy nhìn Cố Tiểu Tây đi vào trong bóng đêm, cặp mắt hổ không khỏi dâng trào một chút nước mắt, giơ tay lau đi, không khỏi thở dài.
Từ nhỏ ông ấy đã luôn che chở cho cô, chính vì không muốn để cho cô chịu khổ hay vất vả nhưng không ngờ đến khi trưởng thành, ngược lại là cô gánh vác mọi chuyện trong nhà. Điều này làm cho người làm cha như ông ấy vừa áy náy lại khó chịu, trong lòng thấy rất kỳ lạ.
“Cha, được rồi, đừng khóc nữa. Bé kiên cường lắm, chuyện con bé đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, con lại rất yên tâm về con bé, cha vẫn nên nghĩ xem chờ khi con bé trở về thì xây nhà như thế nào. Hay trước tiên chúng ta dọn dẹp sau nhà đi?”
Cố Tích Hoài dùng bả vai đụng đụng Cố Chí Phượng, rất coi thường dáng vẻ sến sẩm này của ông ấy.
Nhưng nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây rời đi, khóe miệng anh ấy cũng cong lên một nụ cười bất đắc dĩ. Đã từng luôn miệng gọi cái tên Tiểu Tây, giờ đây cũng biến thành nhũ danh của cô, anh ấy đã thật sự công nhận cô em gái này rồi.
“Thằng nhóc thối, chẳng biết thương xót cho em gái của con chút nào!” Cố Chí Phượng quay đầu lại, đập một cái vào ót của Cố Tích Hoài.
“Ôi, cha à, dáng vẻ cha phùng mang trợn má còn dễ nhìn hơn vẻ khóc lóc sướt mướt vừa rồi rất nhiều đấy.” Cố Tích Hoài cũng không tránh, xoa xoa ót, lại nói: “Thương xót em gái? Bé cần con thương xót chắc? Vẫn để nó thương xót con thì hơn.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng dở khóc dở cười, anh ấy trêu đùa một phen, ngược lại đã xua tan được sự luyến tiếc vì chuyện Cố Nguyệt nhà rời khỏi nhà.
Bên kia, Cố Tiểu Tây gặm bánh bột ngô rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Lúc đi ngang qua chỗ chăn nuôi, bước chân hơi dừng lại. Lúc này, chỗ chăn nuôi đã có đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn có một chút tiếng ồn ào náo động, chói tai nhất chính là tiếng kêu la của Hoàng Thịnh, ngoại ra trong sân còn đặt mấy chiếc xe đạp thanh ngang 28.”
Cố Tiểu Tây chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, tốc độ của Vương Phúc và Vương Bồi Sinh cũng nhanh thật, xem ra ngày hôm qua sau khi cô nói với họ chuyện của Hoàng Thịnh, bọn họ đã báo cáo công xã ngay trong đêm.
Cô vừa nhấc chân rời đi, chân sau Hoàng Thịnh đã bị trói hai tay áp giải ra ngoài.
Phía sau anh ta là hai người của đội dân binh, sợi thừng trói hai tay Hoàng Thịnh lỏng lẻo trùng xuống, không khác gì không trói là mấy.
Vẻ mặt anh ta đắc ý, còn quay đầu lại nói với Tống Kim An một câu: “Được rồi, anh cũng đừng tiễn em nữa, chẳng phải chỉ đi công xã vài ngày thôi sao, không có chuyện gì. Anh đi trước đi, nhưng em khuyên anh một câu. Chuyện cấp trên chúng ta không quản được, cũng không nên quản.”
Hoàng Thịnh nói xong, ngồi lên chiếc xe đạp thanh ngang 28, cùng người của đội dân binh rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, thay đồ rồi nằm xuống, vừa đắp chăn đã rơi vào trong giấc mộng.
Hôm sau, bên ngoài trời còn tối, Cố Tiểu Tây đã thức dậy thu dọn đồ đạc.
Phần lớn đồ đạc cô đều đều đặt ở trong không gian Tu Di, chỉ chứa chút đồ ăn và nước ở trong túi.
Lần trước đến thành phố Chu Lan, cô không thể tùy tiện lấy đồ ở trong không gian ra, nếu muốn lấy chỉ có thể đi vào, cực kỳ bất tiện, cũng không cảm nhận được lợi ích của việc có không gian bên người, nhưng lúc này thì hưởng thụ được rồi.
Đồ đáng giá đều đặt ở trong không gian, cũng không sợ bị trộm sờ s0ạng.
Cô thu dọn đồ đạc xong xuôi, cầm trong tay cái bánh mì để gặm, nhìn thoáng qua căn phòng yên tĩnh, rồi rón rén rời đi.
Cố Tiểu Tây vừa ra khỏi cửa, Cố Chí Phượng đã từ trong phòng đi ra, ông ấy nhìn Cố Tiểu Tây đi vào trong bóng đêm, cặp mắt hổ không khỏi dâng trào một chút nước mắt, giơ tay lau đi, không khỏi thở dài.
Từ nhỏ ông ấy đã luôn che chở cho cô, chính vì không muốn để cho cô chịu khổ hay vất vả nhưng không ngờ đến khi trưởng thành, ngược lại là cô gánh vác mọi chuyện trong nhà. Điều này làm cho người làm cha như ông ấy vừa áy náy lại khó chịu, trong lòng thấy rất kỳ lạ.
“Cha, được rồi, đừng khóc nữa. Bé kiên cường lắm, chuyện con bé đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, con lại rất yên tâm về con bé, cha vẫn nên nghĩ xem chờ khi con bé trở về thì xây nhà như thế nào. Hay trước tiên chúng ta dọn dẹp sau nhà đi?”
Cố Tích Hoài dùng bả vai đụng đụng Cố Chí Phượng, rất coi thường dáng vẻ sến sẩm này của ông ấy.
Nhưng nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây rời đi, khóe miệng anh ấy cũng cong lên một nụ cười bất đắc dĩ. Đã từng luôn miệng gọi cái tên Tiểu Tây, giờ đây cũng biến thành nhũ danh của cô, anh ấy đã thật sự công nhận cô em gái này rồi.
“Thằng nhóc thối, chẳng biết thương xót cho em gái của con chút nào!” Cố Chí Phượng quay đầu lại, đập một cái vào ót của Cố Tích Hoài.
“Ôi, cha à, dáng vẻ cha phùng mang trợn má còn dễ nhìn hơn vẻ khóc lóc sướt mướt vừa rồi rất nhiều đấy.” Cố Tích Hoài cũng không tránh, xoa xoa ót, lại nói: “Thương xót em gái? Bé cần con thương xót chắc? Vẫn để nó thương xót con thì hơn.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng dở khóc dở cười, anh ấy trêu đùa một phen, ngược lại đã xua tan được sự luyến tiếc vì chuyện Cố Nguyệt nhà rời khỏi nhà.
Bên kia, Cố Tiểu Tây gặm bánh bột ngô rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Lúc đi ngang qua chỗ chăn nuôi, bước chân hơi dừng lại. Lúc này, chỗ chăn nuôi đã có đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn có một chút tiếng ồn ào náo động, chói tai nhất chính là tiếng kêu la của Hoàng Thịnh, ngoại ra trong sân còn đặt mấy chiếc xe đạp thanh ngang 28.”
Cố Tiểu Tây chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, tốc độ của Vương Phúc và Vương Bồi Sinh cũng nhanh thật, xem ra ngày hôm qua sau khi cô nói với họ chuyện của Hoàng Thịnh, bọn họ đã báo cáo công xã ngay trong đêm.
Cô vừa nhấc chân rời đi, chân sau Hoàng Thịnh đã bị trói hai tay áp giải ra ngoài.
Phía sau anh ta là hai người của đội dân binh, sợi thừng trói hai tay Hoàng Thịnh lỏng lẻo trùng xuống, không khác gì không trói là mấy.
Vẻ mặt anh ta đắc ý, còn quay đầu lại nói với Tống Kim An một câu: “Được rồi, anh cũng đừng tiễn em nữa, chẳng phải chỉ đi công xã vài ngày thôi sao, không có chuyện gì. Anh đi trước đi, nhưng em khuyên anh một câu. Chuyện cấp trên chúng ta không quản được, cũng không nên quản.”
Hoàng Thịnh nói xong, ngồi lên chiếc xe đạp thanh ngang 28, cùng người của đội dân binh rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.