Chương 727
Khuyết Danh
02/09/2024
Hai tay Cố Tiểu Tây buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“A a a…” Nhóc ăn mày vẫn đang cố truyền đạt thông tin không thể nói thành lời cho Cố Tiểu Tây, người phụ nữ tóc ngắn ôm nhóc ăn mày đưa lưng về phía Cố Tiểu Tây, nhận thấy người sau không an phận mà nhắc nhở, trừng mắt hung ác.
"A…" Nhóc ăn mày bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, người đã ngã ngồi trên mặt đất.
Cố Tiểu Tây nhíu chặt mày, muốn tiến lên kéo nhóc ăn mày này đi, lại bị người phụ nữ ngăn cản.
Cô ta xoay người, một phen nắm lấy tay Cố Tiểu Tây, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, đồng chí tốt bụng, nếu không nhờ có cô cho Hồ Tử đồ ăn, chắc chắn thằng bé sẽ không sống đến hôm nay, tôi là mẹ của Hổ Tử, nhất định phải tự mình làm bữa cơm để cảm ơn cô."
Cố Tiểu Tây chững lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc ngắn với ánh mắt lạnh nhạt.
Cô vung tay hất tay người phụ nữ tóc ngắn ra, tiến lên hai bước đỡ Hổ Tử đứng dậy, lấy khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nó: "Kẻ lừa đảo, vào Phong Thị từ khi nào?"
Cả người nhóc ăn mày căng cứng, cứng đờ đến không di chuyển được, chỉ cảm thấy đến cả đầu cũng không thể ngẩng lên được.
Chỉ có điều, giọng nói của chị gái này thật sự rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, không giống với những người khác, nó nhớ rõ khi còn nhỏ cũng từng có người ôm nó, dùng giọng điệu dịu dàng như thế nói chuyện với nó, nó rất muốn, rất muốn trở về.
Nghĩ như vậy, con mắt duy nhất của nó không kìm được rơi nước mắt.
Tay Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, đôi mắt trong sáng như vậy, lại bị bọn buôn người bắt đi, móc một con mắt xuống, cắt đứt lưỡi, coi như đáng thương khiến người khác đồng tình, thủ đoạn mưu lợi, dữ dội tàn nhẫn.
Lúc này, người phụ nữ tóc ngắn bỗng nhiên nhào qua, nói bên tai Cố Tiểu Tây: "Kẻ lừa đảo? Thế mà cô cũng nhìn ra được sao?"
Cố Tiểu Tây không hề quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi: "Cho nên, tôi là con mồi mới mà các người nhắm tới?"
Cô vừa dứt lời, một bàn tay hôi hám đã cầm một cái khăn, bịt miệng cô lại, nhóc ăn mày thấy thế, lại kêu lên "a a a", muốn đưa tay ngăn cản, lại bị người phụ nữ tóc ngắn hung hăng đẩy ngã xuống đất.
"A a a… A a…" Nhóc ăn mày muốn bò dậy, nhưng nỗi sợ hãi ăn sâu vào thân thể thật khó có thể vượt qua.
Ngón tay của Cố Tiểu Tây khẽ cử động, nhưng nhìn Hổ Tử đang nỗ lực muốn cứu cô trước mặt, môi đỏ mím lại, để mặc chiếc khăn che miệng cô lại, mùi Sevoflurane quen thuộc tràn ngập quanh hơi thở, có năng lực chữa lành ở đây, cô cũng không có khả năng bị đánh thuốc bất tỉnh.
Cố Tiểu Tây giả vờ nhắm mắt lại, để mặc cho bản thân rơi vào trong tay người phụ nữ tóc ngắn.
Trong lòng cô cười tự giễu, cho dù có thù lớn chưa trả, bản thân cũng sống rất gian nan, nhưng vẫn cứ không nỡ nhìn thảm kịch trên đời.
Hổ Tử chỉ là một người đáng thương nho nhỏ, nhưng ở trong tay nhóm người buôn người này, có rất rất nhiều người đáng thương như vậy, khi còn trong khả năng cho phép, cô vẫn muốn cứu mọi người, giúp mọi người.
Ngón tay Cố Tiểu Tây hơi khép ngón tay lại, cảm nhận được bản thân bị người vác trên lưng.
"A a a…" Giọng nói của Hổ Tử cũng văng vẳng bên tai, chắc có lẽ là bọn buôn người muốn bắt bọn họ về cùng nhau.
Dọc theo đường đi Cố Tiểu Tây đều giả vờ hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không quên rải từng viên hạt giống bên đường, những hạt giống này đều đến từ không gian Tu Di, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, đợi đến khi tìm được hang ổ của bọn buôn người, có thể rời đi từ được cũ.
Không biết bị mang đi bao lâu, cô lại bị người ta đặt trên một chiếc xe đẩy cứng nhắc, Hổ Tử đang ngồi bên cạnh cô.
Cả đường đi chông chênh, sau một hồi, mới đến được đích.
Lúc cô bị người ta đem xuống xe, nghe thấy giọng nói tục tằng của một người đàn ông: "Ôi chao, hôm nay gặp phải vận may gì đây, một đứa hai đứa đều là hàng hóa chất lượng tốt, cứ bán vào trong núi như vậy đáng tiếc quá, không biết có người có thể ra giá cao hơn không."
Ngay sau đó, cô lại nghe được tiếng cười nịnh nọt của người phụ nữ tóc ngắn: "Ha ha, anh Hình, anh cũng thấy đấy, con nhỏ này rất xinh đẹp, chắc chắn có thể bán được cái giá cao, sau khi bán đi anh cũng không được đối xử tệ với em đâu đấy!"
“A a a…” Nhóc ăn mày vẫn đang cố truyền đạt thông tin không thể nói thành lời cho Cố Tiểu Tây, người phụ nữ tóc ngắn ôm nhóc ăn mày đưa lưng về phía Cố Tiểu Tây, nhận thấy người sau không an phận mà nhắc nhở, trừng mắt hung ác.
"A…" Nhóc ăn mày bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, người đã ngã ngồi trên mặt đất.
Cố Tiểu Tây nhíu chặt mày, muốn tiến lên kéo nhóc ăn mày này đi, lại bị người phụ nữ ngăn cản.
Cô ta xoay người, một phen nắm lấy tay Cố Tiểu Tây, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, đồng chí tốt bụng, nếu không nhờ có cô cho Hồ Tử đồ ăn, chắc chắn thằng bé sẽ không sống đến hôm nay, tôi là mẹ của Hổ Tử, nhất định phải tự mình làm bữa cơm để cảm ơn cô."
Cố Tiểu Tây chững lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc ngắn với ánh mắt lạnh nhạt.
Cô vung tay hất tay người phụ nữ tóc ngắn ra, tiến lên hai bước đỡ Hổ Tử đứng dậy, lấy khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nó: "Kẻ lừa đảo, vào Phong Thị từ khi nào?"
Cả người nhóc ăn mày căng cứng, cứng đờ đến không di chuyển được, chỉ cảm thấy đến cả đầu cũng không thể ngẩng lên được.
Chỉ có điều, giọng nói của chị gái này thật sự rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, không giống với những người khác, nó nhớ rõ khi còn nhỏ cũng từng có người ôm nó, dùng giọng điệu dịu dàng như thế nói chuyện với nó, nó rất muốn, rất muốn trở về.
Nghĩ như vậy, con mắt duy nhất của nó không kìm được rơi nước mắt.
Tay Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, đôi mắt trong sáng như vậy, lại bị bọn buôn người bắt đi, móc một con mắt xuống, cắt đứt lưỡi, coi như đáng thương khiến người khác đồng tình, thủ đoạn mưu lợi, dữ dội tàn nhẫn.
Lúc này, người phụ nữ tóc ngắn bỗng nhiên nhào qua, nói bên tai Cố Tiểu Tây: "Kẻ lừa đảo? Thế mà cô cũng nhìn ra được sao?"
Cố Tiểu Tây không hề quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi: "Cho nên, tôi là con mồi mới mà các người nhắm tới?"
Cô vừa dứt lời, một bàn tay hôi hám đã cầm một cái khăn, bịt miệng cô lại, nhóc ăn mày thấy thế, lại kêu lên "a a a", muốn đưa tay ngăn cản, lại bị người phụ nữ tóc ngắn hung hăng đẩy ngã xuống đất.
"A a a… A a…" Nhóc ăn mày muốn bò dậy, nhưng nỗi sợ hãi ăn sâu vào thân thể thật khó có thể vượt qua.
Ngón tay của Cố Tiểu Tây khẽ cử động, nhưng nhìn Hổ Tử đang nỗ lực muốn cứu cô trước mặt, môi đỏ mím lại, để mặc chiếc khăn che miệng cô lại, mùi Sevoflurane quen thuộc tràn ngập quanh hơi thở, có năng lực chữa lành ở đây, cô cũng không có khả năng bị đánh thuốc bất tỉnh.
Cố Tiểu Tây giả vờ nhắm mắt lại, để mặc cho bản thân rơi vào trong tay người phụ nữ tóc ngắn.
Trong lòng cô cười tự giễu, cho dù có thù lớn chưa trả, bản thân cũng sống rất gian nan, nhưng vẫn cứ không nỡ nhìn thảm kịch trên đời.
Hổ Tử chỉ là một người đáng thương nho nhỏ, nhưng ở trong tay nhóm người buôn người này, có rất rất nhiều người đáng thương như vậy, khi còn trong khả năng cho phép, cô vẫn muốn cứu mọi người, giúp mọi người.
Ngón tay Cố Tiểu Tây hơi khép ngón tay lại, cảm nhận được bản thân bị người vác trên lưng.
"A a a…" Giọng nói của Hổ Tử cũng văng vẳng bên tai, chắc có lẽ là bọn buôn người muốn bắt bọn họ về cùng nhau.
Dọc theo đường đi Cố Tiểu Tây đều giả vờ hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không quên rải từng viên hạt giống bên đường, những hạt giống này đều đến từ không gian Tu Di, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, đợi đến khi tìm được hang ổ của bọn buôn người, có thể rời đi từ được cũ.
Không biết bị mang đi bao lâu, cô lại bị người ta đặt trên một chiếc xe đẩy cứng nhắc, Hổ Tử đang ngồi bên cạnh cô.
Cả đường đi chông chênh, sau một hồi, mới đến được đích.
Lúc cô bị người ta đem xuống xe, nghe thấy giọng nói tục tằng của một người đàn ông: "Ôi chao, hôm nay gặp phải vận may gì đây, một đứa hai đứa đều là hàng hóa chất lượng tốt, cứ bán vào trong núi như vậy đáng tiếc quá, không biết có người có thể ra giá cao hơn không."
Ngay sau đó, cô lại nghe được tiếng cười nịnh nọt của người phụ nữ tóc ngắn: "Ha ha, anh Hình, anh cũng thấy đấy, con nhỏ này rất xinh đẹp, chắc chắn có thể bán được cái giá cao, sau khi bán đi anh cũng không được đối xử tệ với em đâu đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.