Chương 79
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây nhấm tính thật nhanh, đáp: “Vậy đi, chú, cháu mua hết gà con nhà chú, bớt rẻ hơn được không? Không nhiều đâu, mỗi con bớt một xu nhé?”
Nghe vậy, ông chú hết sức vui mừng, vội nói: “Được!” Sau phút cao hứng, ông lại hơi do dự: “Cháu muốn mua thật à? Nếu bị bắt thì… Cháu không được khai là chú bán đâu.”
Cố Tiểu Tây phì cười: “Chú cứ yên tâm đi.”
Nói đến nước này, ông chú cũng chẳng nhiều lời nữa, hớn hở thu sạp dẫn Cố Tiểu Tây về nhà.
Nhà ông nằm trong hẻm nhà họ Bách trên thị trấn, là một dãy nhà ngang.
Nhà ngang cao hừng mấy tầng, mỗi tầng đều có một hàng lang dài nối liều hơn chục căn hộ nhỏ. Căn hộ có diện tích không lớn, nhiều lắm là mười mấy mét vuông. Mỗi nhà đều chứa bảy, tám hay thậm chí là mười mấy miệng ăn.
Từng nhà đều đặt bếp lò trước cửa. Mỗi khi nấu nướng, mùi hương lại bay khắp khu nhà, thức ăn cũng được bày ra ngoài. Việc hôm nay nhà tôi ăn thịt khô, ngày mai nhà tôi ăn trứng gà hay “ăn cái gì” là chủ đề thường nhật cho những cuộc trò chuyện của các hộ dân dãy nhà này.
Vả lại, cả dãy nhà ngang này đều dùng chung nhà tắm, nhà vệ sinh cũng là đồ công cộng, mỗi sáng sớm đều tấp nập người đi “xả lũ”.
Cố Tiểu Tây đã hiểu, thảo nào ông chú lại vội vàng muốn bán gà con đến thế. Nhà ngang chật hẹp, hàng xóm ngẩng lên hay cúi đầu cũng thấy mặt nhau, nuối mấy con gà lớn đã đủ phiền toái, càng không nói đến mười mấy nhóc gà con chiêm chiếp đói ăn.
Nhà ông chú nằm ở tầng một. Vừa móc chìa khóa ra mở cửa, một mùi khói gay gắt đã xộc thẳng vào mũi.
Cố Tiểu Tây đi theo vào nhà, bên trong chỉ có một bà cụ già đang nhặt rau.
Ông chú đóng cửa lại, phấn khởi nói với bà cụ đang nhặt rau: “Mẹ, bán được gà con rồi.”
Bà cụ cũng tỏ ra vui mừng, chà tay lên áo quần rồi nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Cô bé cháu mua gà à?”
Cố Tiểu Tây vuốt cằm: “Vâng, cụ lấy gà ra đi, để cháu xem thử.”
Cô vừa nói vừa nhìn xuống gầm giường. Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng chíp chíp ríu rít phát ra từ đây, chẳng biết đám gà con bị giấu dưới giường có khó chịu muốn chết hay không.
“Chao ôi!” Bà cụ vội khom lưng chui vào gầm giường, qua một hồi lâu mới chật vật đẩy một chiếc thùng giấy nhỏ ra ngoài. Cố Tiểu Tây cúi đầu ngắm nghía, bên trong có mười mấy con gà ta lông tơ vàng mượt, chen chúc sưởi ấm cho nhau.
Dưới đáy thùng có chút hạt bắp nghiền, đám gà con thấy đông, vội vàng kêu ầm lên.
“Ôi tổ tông của tôi ơi, đừng kêu nữa!” Ông chủ có phần sốt ruột, hạ giong mắng một câu.
Ông nói với giọng khổ sở: “Gà chú bán là gà nhà trai cho lúc con gái chú đi lấy chồng, lúc ấy còn có hai mươi cái trứng gà nữa. Không ngờ vì quên không để ý nên gà nở mất rồi, khiến chú chịu phiền phức thế này đây.”
Dứt lời, ông nóng lòng giục: “Cô bé, cháu muốn mua thì mang chúng đi ngay đi!”
Cố Tiểu Tây khẽ bật cười, móc hai đồng hai hào còn lại trong túi cho đối phương.
Mỗi con gà con là một hào bốn xu, trong hộp giấy có mười sáu con. Tính ra thì đây là toàn bộ tiền trên người cô. Dù vậy, gà con sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, đến khi đó có đổi lại cho đại đội xã viên hay nhặt trứng thì cũng có lời.
Cố Tiểu Tây nhận thùng giấy, không trò chuyện nhiều lời, quay người định rời khỏi khu nhà.
Ông chú nhìn cô, chợt hô lên: “Cô bé, từ từ đã.”
Cố Tiểu Tây không hiểu gì nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại, bỗng thấy ông chú lấy một túi đồ ra khỏi tủ treo quần áo, đưa cho mình: “Cháu đi theo một chuyến, không thể để cháu mất công đi mà về tay không. Đây là lòng mề dư lại lúc mổ gà, cho cháu đấy.”
Cố Tiểu Tây ngẩn người, đôi mắt hơi cong cong, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Cô ôm cái thùng giấy rời khỏi hẻm nhà họ Bách. Khi đi qua một khúc ngoặt vắng người, cô hơi dừng lại một chốc. Lúc trở ra, cô vẫn ôm thùng giấy trước ngực, nhưng bên trong không còn tiếng gà con kêu nữa.
Nghe vậy, ông chú hết sức vui mừng, vội nói: “Được!” Sau phút cao hứng, ông lại hơi do dự: “Cháu muốn mua thật à? Nếu bị bắt thì… Cháu không được khai là chú bán đâu.”
Cố Tiểu Tây phì cười: “Chú cứ yên tâm đi.”
Nói đến nước này, ông chú cũng chẳng nhiều lời nữa, hớn hở thu sạp dẫn Cố Tiểu Tây về nhà.
Nhà ông nằm trong hẻm nhà họ Bách trên thị trấn, là một dãy nhà ngang.
Nhà ngang cao hừng mấy tầng, mỗi tầng đều có một hàng lang dài nối liều hơn chục căn hộ nhỏ. Căn hộ có diện tích không lớn, nhiều lắm là mười mấy mét vuông. Mỗi nhà đều chứa bảy, tám hay thậm chí là mười mấy miệng ăn.
Từng nhà đều đặt bếp lò trước cửa. Mỗi khi nấu nướng, mùi hương lại bay khắp khu nhà, thức ăn cũng được bày ra ngoài. Việc hôm nay nhà tôi ăn thịt khô, ngày mai nhà tôi ăn trứng gà hay “ăn cái gì” là chủ đề thường nhật cho những cuộc trò chuyện của các hộ dân dãy nhà này.
Vả lại, cả dãy nhà ngang này đều dùng chung nhà tắm, nhà vệ sinh cũng là đồ công cộng, mỗi sáng sớm đều tấp nập người đi “xả lũ”.
Cố Tiểu Tây đã hiểu, thảo nào ông chú lại vội vàng muốn bán gà con đến thế. Nhà ngang chật hẹp, hàng xóm ngẩng lên hay cúi đầu cũng thấy mặt nhau, nuối mấy con gà lớn đã đủ phiền toái, càng không nói đến mười mấy nhóc gà con chiêm chiếp đói ăn.
Nhà ông chú nằm ở tầng một. Vừa móc chìa khóa ra mở cửa, một mùi khói gay gắt đã xộc thẳng vào mũi.
Cố Tiểu Tây đi theo vào nhà, bên trong chỉ có một bà cụ già đang nhặt rau.
Ông chú đóng cửa lại, phấn khởi nói với bà cụ đang nhặt rau: “Mẹ, bán được gà con rồi.”
Bà cụ cũng tỏ ra vui mừng, chà tay lên áo quần rồi nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Cô bé cháu mua gà à?”
Cố Tiểu Tây vuốt cằm: “Vâng, cụ lấy gà ra đi, để cháu xem thử.”
Cô vừa nói vừa nhìn xuống gầm giường. Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng chíp chíp ríu rít phát ra từ đây, chẳng biết đám gà con bị giấu dưới giường có khó chịu muốn chết hay không.
“Chao ôi!” Bà cụ vội khom lưng chui vào gầm giường, qua một hồi lâu mới chật vật đẩy một chiếc thùng giấy nhỏ ra ngoài. Cố Tiểu Tây cúi đầu ngắm nghía, bên trong có mười mấy con gà ta lông tơ vàng mượt, chen chúc sưởi ấm cho nhau.
Dưới đáy thùng có chút hạt bắp nghiền, đám gà con thấy đông, vội vàng kêu ầm lên.
“Ôi tổ tông của tôi ơi, đừng kêu nữa!” Ông chủ có phần sốt ruột, hạ giong mắng một câu.
Ông nói với giọng khổ sở: “Gà chú bán là gà nhà trai cho lúc con gái chú đi lấy chồng, lúc ấy còn có hai mươi cái trứng gà nữa. Không ngờ vì quên không để ý nên gà nở mất rồi, khiến chú chịu phiền phức thế này đây.”
Dứt lời, ông nóng lòng giục: “Cô bé, cháu muốn mua thì mang chúng đi ngay đi!”
Cố Tiểu Tây khẽ bật cười, móc hai đồng hai hào còn lại trong túi cho đối phương.
Mỗi con gà con là một hào bốn xu, trong hộp giấy có mười sáu con. Tính ra thì đây là toàn bộ tiền trên người cô. Dù vậy, gà con sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, đến khi đó có đổi lại cho đại đội xã viên hay nhặt trứng thì cũng có lời.
Cố Tiểu Tây nhận thùng giấy, không trò chuyện nhiều lời, quay người định rời khỏi khu nhà.
Ông chú nhìn cô, chợt hô lên: “Cô bé, từ từ đã.”
Cố Tiểu Tây không hiểu gì nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại, bỗng thấy ông chú lấy một túi đồ ra khỏi tủ treo quần áo, đưa cho mình: “Cháu đi theo một chuyến, không thể để cháu mất công đi mà về tay không. Đây là lòng mề dư lại lúc mổ gà, cho cháu đấy.”
Cố Tiểu Tây ngẩn người, đôi mắt hơi cong cong, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Cô ôm cái thùng giấy rời khỏi hẻm nhà họ Bách. Khi đi qua một khúc ngoặt vắng người, cô hơi dừng lại một chốc. Lúc trở ra, cô vẫn ôm thùng giấy trước ngực, nhưng bên trong không còn tiếng gà con kêu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.