Chương 810
Khuyết Danh
02/09/2024
Bên kia, sau khi rời khỏi ký túc xá, Yến Thiếu Ngu liền đi thẳng một đường đến ký túc xá lâm thời cho người thân.
Khi anh đến nơi, đoàn người đang tụ tập kết bè chuẩn bị đến căn tin, trong đó cũng bao gồm chiến hữu cố ý đến đây chăm sóc người nhà, vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, bọn họ cũng không khỏi ngạc nhiên, mặt mày đều là trêu chọc và chế nhạo, có thể thấy năng lực tuyên truyền của Lý Đông Đông lớn bao nhiêu.
Tuy rằng với tâm tính của Yến Thiếu Ngu, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, anh cũng cảm thấy mặt hơi nóng.
Anh chạy một hơi lên tầng ba, nhìn thấy cửa ký túc xá hé mở, trong phòng là một mảnh mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Ngửi được mùi hương này, gương mặt căng thẳng của Yến Thiếu Ngu đều tan biến, trong đôi mắt hẹp của anh tràn đầy dịu dàng ấm áp, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cố Tiểu Tây đang đun nước, trong phòng lạnh, cho nên mỗi phòng đều được trang bị bếp lò.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tiểu Tây quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, cười nói: "Anh về rồi đó à, em sắp đói bẹp dí rồi."
Yến Thiếu Ngu mím môi, giữ chặt tay cô, giọng điệu mang theo hối lỗi: "Là anh về trễ."
Cố Tiểu Tây sửng sốt, rất có hứng thú nhìn Yến Thiếu Ngu: "Anh bị làm sao thế này? Em chỉ thuận miệng nói thôi, thật sự là anh ngượng ngùng đúng không? Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi thì nhanh chóng dẫn em đến căn tin đi."
Yến Thiếu Ngu dừng lại một chút, nói: "Chú Từ bảo chúng ta qua đó ăn."
"Chú Từ?" Cố Tiểu Tây ngẩn ra một chút, sau đó trầm ngâm trong phút chốc nói: "Vậy đi qua một chuyến đi, đúng lúc em cũng muốn xem xem vết thương của chú ấy thế nào, mang thêm chút đồ qua đó, để chú Từ nếm thử tay nghề của em."
Nói rồi, Cố Tiểu Tây liền chọn mấy cái bánh nhân thịt và bánh bao chuẩn bị đóng gói lại mang qua cho Từ Xuyên Cốc.
Yến Thiếu Ngu thì lại nhíu mày, một tay giữ chặt cổ tay của cô, giọng nói có chút lạnh lùng: "Là cho anh."
Cố Tiểu Tây nhếch nhếch khóe miệng, kinh ngạc nhìn anh một cái: "Nhỏ mọn như vậy sao?"
Yến Thiếu Ngu không nói gì, sau khi buông tay cô ra, lại cẩn thận đặt bánh nhân thịt và bánh bao về chỗ cũ, đôi con ngươi như gỗ mun lập lòe ấm áp: "Em đi ngàn dặm xa xôi mang đến cho anh, anh phải ăn hết, chú Từ không cần những thứ này đâu."
Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, Cố Tiểu Tây cũng không có tranh cãi với anh, không cho thì không cho thôi.
Nghĩ nghĩ, trong mắt cô hơi lóe lên, làm bộ làm tịch nói: "Vậy lấy mấy quả trứng gà để cho chú Từ bồi bổ cơ thể thì thế nào? Những thứ này đều do em vất vả mang đến, may mà không vỡ, nếu không thiệt lớn rồi, ngày thường anh có thể bỏ vào bếp lò nướng ăn."
Yến Thiếu Ngu nhìn thoáng qua trứng gà trên bàn, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cố Tiểu Tây ban đầu còn sợ anh sinh ra nghi ngờ, nhưng thấy anh bình tĩnh chấp nhận nguồn gốc trứng gà như thế, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô gói mười quả trứng gà, đi cùng Yến Thiếu Ngu rời khỏi ký túc xá, đi đến nơi ở của Từ Xuyên Cốc trước.
Ông ấy thân là thủ trưởng của quân khu thứ tám, đương nhiên sẽ không sống cùng người khác, ông ấy sống một mình trong một căn viện nhỏ.
Trên đường đi gặp phải không ít quân nhân, bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập đi cùng, khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, bọn họ đều sẽ ngoái đầu lại nhìn nhiều hai cái, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, một tay cầm lấy trứng gà, kéo tay Cố Tiểu Tây lại, biểu hiện rõ địa vị của bạn gái chính thức của mình.
Cố Tiểu Tây bật cười, tức giận nói: "Sao anh cứ như một tên nhóc trẻ trâu không chịu lớn thế?"
Tính tình như này hoàn toàn khác với kiếp trước, chỉ có điều, như vậy cũng tốt, ít nhất như vậy nhìn có sức sống hơn, sẽ không khiến người ta cảm thấy xa cách, tóm lại là có thứ gì đó đã thay đổi.
Cố Tiểu Tây cong khóe miệng, ngậm cười nhìn anh, trong lòng không hiểu sao thả lỏng.
Khi anh đến nơi, đoàn người đang tụ tập kết bè chuẩn bị đến căn tin, trong đó cũng bao gồm chiến hữu cố ý đến đây chăm sóc người nhà, vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, bọn họ cũng không khỏi ngạc nhiên, mặt mày đều là trêu chọc và chế nhạo, có thể thấy năng lực tuyên truyền của Lý Đông Đông lớn bao nhiêu.
Tuy rằng với tâm tính của Yến Thiếu Ngu, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, anh cũng cảm thấy mặt hơi nóng.
Anh chạy một hơi lên tầng ba, nhìn thấy cửa ký túc xá hé mở, trong phòng là một mảnh mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Ngửi được mùi hương này, gương mặt căng thẳng của Yến Thiếu Ngu đều tan biến, trong đôi mắt hẹp của anh tràn đầy dịu dàng ấm áp, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cố Tiểu Tây đang đun nước, trong phòng lạnh, cho nên mỗi phòng đều được trang bị bếp lò.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tiểu Tây quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, cười nói: "Anh về rồi đó à, em sắp đói bẹp dí rồi."
Yến Thiếu Ngu mím môi, giữ chặt tay cô, giọng điệu mang theo hối lỗi: "Là anh về trễ."
Cố Tiểu Tây sửng sốt, rất có hứng thú nhìn Yến Thiếu Ngu: "Anh bị làm sao thế này? Em chỉ thuận miệng nói thôi, thật sự là anh ngượng ngùng đúng không? Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi thì nhanh chóng dẫn em đến căn tin đi."
Yến Thiếu Ngu dừng lại một chút, nói: "Chú Từ bảo chúng ta qua đó ăn."
"Chú Từ?" Cố Tiểu Tây ngẩn ra một chút, sau đó trầm ngâm trong phút chốc nói: "Vậy đi qua một chuyến đi, đúng lúc em cũng muốn xem xem vết thương của chú ấy thế nào, mang thêm chút đồ qua đó, để chú Từ nếm thử tay nghề của em."
Nói rồi, Cố Tiểu Tây liền chọn mấy cái bánh nhân thịt và bánh bao chuẩn bị đóng gói lại mang qua cho Từ Xuyên Cốc.
Yến Thiếu Ngu thì lại nhíu mày, một tay giữ chặt cổ tay của cô, giọng nói có chút lạnh lùng: "Là cho anh."
Cố Tiểu Tây nhếch nhếch khóe miệng, kinh ngạc nhìn anh một cái: "Nhỏ mọn như vậy sao?"
Yến Thiếu Ngu không nói gì, sau khi buông tay cô ra, lại cẩn thận đặt bánh nhân thịt và bánh bao về chỗ cũ, đôi con ngươi như gỗ mun lập lòe ấm áp: "Em đi ngàn dặm xa xôi mang đến cho anh, anh phải ăn hết, chú Từ không cần những thứ này đâu."
Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, Cố Tiểu Tây cũng không có tranh cãi với anh, không cho thì không cho thôi.
Nghĩ nghĩ, trong mắt cô hơi lóe lên, làm bộ làm tịch nói: "Vậy lấy mấy quả trứng gà để cho chú Từ bồi bổ cơ thể thì thế nào? Những thứ này đều do em vất vả mang đến, may mà không vỡ, nếu không thiệt lớn rồi, ngày thường anh có thể bỏ vào bếp lò nướng ăn."
Yến Thiếu Ngu nhìn thoáng qua trứng gà trên bàn, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cố Tiểu Tây ban đầu còn sợ anh sinh ra nghi ngờ, nhưng thấy anh bình tĩnh chấp nhận nguồn gốc trứng gà như thế, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô gói mười quả trứng gà, đi cùng Yến Thiếu Ngu rời khỏi ký túc xá, đi đến nơi ở của Từ Xuyên Cốc trước.
Ông ấy thân là thủ trưởng của quân khu thứ tám, đương nhiên sẽ không sống cùng người khác, ông ấy sống một mình trong một căn viện nhỏ.
Trên đường đi gặp phải không ít quân nhân, bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập đi cùng, khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, bọn họ đều sẽ ngoái đầu lại nhìn nhiều hai cái, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, một tay cầm lấy trứng gà, kéo tay Cố Tiểu Tây lại, biểu hiện rõ địa vị của bạn gái chính thức của mình.
Cố Tiểu Tây bật cười, tức giận nói: "Sao anh cứ như một tên nhóc trẻ trâu không chịu lớn thế?"
Tính tình như này hoàn toàn khác với kiếp trước, chỉ có điều, như vậy cũng tốt, ít nhất như vậy nhìn có sức sống hơn, sẽ không khiến người ta cảm thấy xa cách, tóm lại là có thứ gì đó đã thay đổi.
Cố Tiểu Tây cong khóe miệng, ngậm cười nhìn anh, trong lòng không hiểu sao thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.