Chương 827
Khuyết Danh
02/09/2024
“Nhân lúc trời vẫn còn tối, bây giờ anh hãy dẫn người đến đó đi, này, chìa khóa đây.” Cố Tiểu Tây nói xong thì ném chìa khóa cho Hình Kiện.
“Nhà nào?” Hình Kiện hưng phấn đứng bật dậy, gã ta cao gần hai mét, lúc đứng lên gần như chạm vào mái hiên, chẳng qua lúc này gã ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, gã ta rất kích động, gương mặt sáng bừng, hận không thể bay ngay đến đấy.
Cố Tiểu Tây lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Hổ Tử và Hân Nhi, thản nhiên nói: “Ngôi nhà ở phía đông, ở bên cạnh không có nhà, trong đó có rất nhiều đồ đạc, tốt nhất là anh nên gọi thêm người đi đến đó, để tránh mất thời gian chạy tới chạy lui.”
Hình Kiện nhìn Cố Tiểu Tây một cái thật sâu, cũng không nói nhảm nữa sải bước đi ra ngoài.
Hổ Tử mong chờ nhìn Hình Kiện rời đi, nó quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây, khua tay múa chân nửa ngày.
Hân Nhi nhìn Hổ Tử khua tay múa chân, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, Hổ Tử hỏi, thật sự có rất nhiều lương thực sao?”
Cố Tiểu Tây cười khẽ, cô ôm Hân Nhi ngồi lên trên đùi mình, đưa tay vuốt mái tóc rối của cô bé cho thẳng lại, rồi buộc cẩn thận lại, nhìn như vậy sạch sẽ hơn nhiều, cô nói: “Đúng vậy, sau này Hổ Tử và Hân Nhi sẽ không bao giờ bị đói bụng nữa.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hân Nhi tràn đầy hạnh phúc, cô bé nắm tay Cố Tiểu Tây, thận trọng nói: “Em biết, là chị mang lương thực đến, chị ơi, chị là tiên nữ sao? Nếu không đói đụng, Hân Nhi có thể không đi lừa gạt người khác nữa được không ạ?”
Nói đến đây, vẻ mặt của Hân Nhi trở nên sợ hãi, cô bé rất sợ nhìn thấy sự chán ghét ở trong mắt của Cố Tiểu Tây.
Mấy năm nay cô bé đã làm rất nhiều chuyện như vậy, bởi vì cô bé lừa gạt anh chị đến, nên khi nhìn thấy cô bé, sự đau lòng trong mắt của bọn họ đều biến mất chỉ còn lại sự chán ghét, thậm chí còn có thù hận, cô bé biết làm như vậy là sai.
Cố Tiểu Tây nghe những lời trẻ con của Hân Nhi, ôm lấy cô bé nói: “Được rồi, sau này Hân Nhi sẽ không phải ra ngoài làm chuyện xấu nữa, em có thể đọc sách với Hổ Tử, biết chữ sau này sẽ trở thành người có ích cho đất nước và xã hội.”
Nghe vậy, Hân Nhi và Hổ Tử đều rơi nước mắt, cô bé kích động nói: “Đọc sách biết chữ sao?”
Cố Tiểu Tây trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên! Các em sẽ học tập những kỹ năng mới, sau này lớn lên có thể đi làm ở nhà máy, kiếm tiền, mặc quần áo mới, ăn bánh bao thịt, không còn phải nhịn đói nữa, các em sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Hai đứa trẻ như thể được mở ra cánh cửa đến thế giới mới, thích thú nghe những lời nói về tương lai từ trong miệng Cố Tiểu Tây.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân nặng nề mà vội vàng, theo sau là ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài, trong ánh lửa và những âm thanh vui vẻ nhưng cố kìm nén, Hổ Tử nhảy khỏi giường sưởi, ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài.
“A a a—” Nó chỉ chỉ ra bên ngoài, trên mặt mang theo ý cười.
Cố Tiểu Tây biết bọn Hình Kiện đã trở về, có lẽ những thứ này cũng đủ để mở một cái chợ đen rồi.
Cô vừa nghĩ xong, Hình Kiện đã đẩy cửa bước vào, trên làn da màu lúa mạch của gã ta lấm tấm mồ hôi, niềm vui trên gương mặt của gã ta gần như không thể giấu được, vừa vào cửa, gã ta đã nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, lớn tiếng nói: “Chị Cố! Chị chính là chị ruột của em!”
Nếu không phải vì sợ thủ đoạn của Cố Tiểu Tây, lúc này gã ta đã xông đến nhấc bổng cô.
Cố Tiểu Tây nhếch môi, đi tới cạnh cửa nhìn: “Đồ vậy đã đủ chưa?”
Mọi người đều rất cao hứng, cẩn thận sắp xếp đồ đạc vào trong nhà sắt, người tới ta đi rất có trật tự, không bởi vì lương thực đột nhiên xuất hiện mà trở nên hỗn loạn, có thể thấy được bình thường Hình Kiện rất biết quản lý.
Hình Kiện cười ha ha, vỗ tay nói: “Không nói cái khác, chỉ với những thứ này thôi cũng đủ để chúng ta mở một cái chợ đen rồi.”
“Nhà nào?” Hình Kiện hưng phấn đứng bật dậy, gã ta cao gần hai mét, lúc đứng lên gần như chạm vào mái hiên, chẳng qua lúc này gã ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, gã ta rất kích động, gương mặt sáng bừng, hận không thể bay ngay đến đấy.
Cố Tiểu Tây lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Hổ Tử và Hân Nhi, thản nhiên nói: “Ngôi nhà ở phía đông, ở bên cạnh không có nhà, trong đó có rất nhiều đồ đạc, tốt nhất là anh nên gọi thêm người đi đến đó, để tránh mất thời gian chạy tới chạy lui.”
Hình Kiện nhìn Cố Tiểu Tây một cái thật sâu, cũng không nói nhảm nữa sải bước đi ra ngoài.
Hổ Tử mong chờ nhìn Hình Kiện rời đi, nó quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây, khua tay múa chân nửa ngày.
Hân Nhi nhìn Hổ Tử khua tay múa chân, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, Hổ Tử hỏi, thật sự có rất nhiều lương thực sao?”
Cố Tiểu Tây cười khẽ, cô ôm Hân Nhi ngồi lên trên đùi mình, đưa tay vuốt mái tóc rối của cô bé cho thẳng lại, rồi buộc cẩn thận lại, nhìn như vậy sạch sẽ hơn nhiều, cô nói: “Đúng vậy, sau này Hổ Tử và Hân Nhi sẽ không bao giờ bị đói bụng nữa.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hân Nhi tràn đầy hạnh phúc, cô bé nắm tay Cố Tiểu Tây, thận trọng nói: “Em biết, là chị mang lương thực đến, chị ơi, chị là tiên nữ sao? Nếu không đói đụng, Hân Nhi có thể không đi lừa gạt người khác nữa được không ạ?”
Nói đến đây, vẻ mặt của Hân Nhi trở nên sợ hãi, cô bé rất sợ nhìn thấy sự chán ghét ở trong mắt của Cố Tiểu Tây.
Mấy năm nay cô bé đã làm rất nhiều chuyện như vậy, bởi vì cô bé lừa gạt anh chị đến, nên khi nhìn thấy cô bé, sự đau lòng trong mắt của bọn họ đều biến mất chỉ còn lại sự chán ghét, thậm chí còn có thù hận, cô bé biết làm như vậy là sai.
Cố Tiểu Tây nghe những lời trẻ con của Hân Nhi, ôm lấy cô bé nói: “Được rồi, sau này Hân Nhi sẽ không phải ra ngoài làm chuyện xấu nữa, em có thể đọc sách với Hổ Tử, biết chữ sau này sẽ trở thành người có ích cho đất nước và xã hội.”
Nghe vậy, Hân Nhi và Hổ Tử đều rơi nước mắt, cô bé kích động nói: “Đọc sách biết chữ sao?”
Cố Tiểu Tây trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên! Các em sẽ học tập những kỹ năng mới, sau này lớn lên có thể đi làm ở nhà máy, kiếm tiền, mặc quần áo mới, ăn bánh bao thịt, không còn phải nhịn đói nữa, các em sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Hai đứa trẻ như thể được mở ra cánh cửa đến thế giới mới, thích thú nghe những lời nói về tương lai từ trong miệng Cố Tiểu Tây.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân nặng nề mà vội vàng, theo sau là ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài, trong ánh lửa và những âm thanh vui vẻ nhưng cố kìm nén, Hổ Tử nhảy khỏi giường sưởi, ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài.
“A a a—” Nó chỉ chỉ ra bên ngoài, trên mặt mang theo ý cười.
Cố Tiểu Tây biết bọn Hình Kiện đã trở về, có lẽ những thứ này cũng đủ để mở một cái chợ đen rồi.
Cô vừa nghĩ xong, Hình Kiện đã đẩy cửa bước vào, trên làn da màu lúa mạch của gã ta lấm tấm mồ hôi, niềm vui trên gương mặt của gã ta gần như không thể giấu được, vừa vào cửa, gã ta đã nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, lớn tiếng nói: “Chị Cố! Chị chính là chị ruột của em!”
Nếu không phải vì sợ thủ đoạn của Cố Tiểu Tây, lúc này gã ta đã xông đến nhấc bổng cô.
Cố Tiểu Tây nhếch môi, đi tới cạnh cửa nhìn: “Đồ vậy đã đủ chưa?”
Mọi người đều rất cao hứng, cẩn thận sắp xếp đồ đạc vào trong nhà sắt, người tới ta đi rất có trật tự, không bởi vì lương thực đột nhiên xuất hiện mà trở nên hỗn loạn, có thể thấy được bình thường Hình Kiện rất biết quản lý.
Hình Kiện cười ha ha, vỗ tay nói: “Không nói cái khác, chỉ với những thứ này thôi cũng đủ để chúng ta mở một cái chợ đen rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.