Chương 830
Khuyết Danh
02/09/2024
Đáy mắt Hoàng Thịnh hiện lên một vệt sáng, giọng điệu lại đau buồn như cũ: “Đội trưởng Lôi nói đúng, lão Lý cũng không thể chết oan ức vậy được. Lão Lý là thanh niên trí thức xuống nông thôn, là người thủ đô, chết một cách không rõ ràng ở đây, chúng tôi trở về thì biết ăn nói làm sao với cha mẹ anh ta đây?”
Lôi Đại Chùy cũng hiểu được đạo lý này, vung tay lên, rồi quát: “Đưa người đi!”
Nhà họ Cố từ trên xuống dưới không có ai tốt đẹp, ông ta cũng rất vui mừng khi thấy bọn họ gặp xui xẻo.
Người của nhóm dân quân tiến lên, chuẩn bị đưa Bạch Mân đi, chợt nghe trong đám người có giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chờ một chút!”
Mọi người quay đầu nhìn qua, đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ Cố Tiểu Tây cư lại trở về trong tối hôm nay.
“Bé?”
“Tiểu Tây?”
“Chị Tiểu Tây?”
Người nhà họ Cố vừa mừng vừa sợ, nhưng nghĩ đến cục diện trước mắt, lại không ai có thể cười nổi.
Cố Tiểu Tây tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, xốc vải trắng lên nhìn, đập vào trong mắt chính là khuôn mặt của Lý Nhĩ Tân, mắt kính của anh ta đã được tháo xuống, hẳn là vì vừa chết không lâu, nên sắc mặt không có quá tái.
Hoàng Thịnh vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trái tim đã trở nên nặng nề. Anh ta luôn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó kỳ quái, có cô ở đây thì mọi chuyện đều không thuận lợi. Anh ta lập tức đứng ra, tiến lên kéo vải trắng che kín lại, còn lớn tiếng quát: “Cố Tiểu Tây, Lý Nhĩ Tân đã chết, mà cô cũng không biết tôn trọng người chết sao? Hay cô và Bạch Mân là người một phe? Thuốc của cô ta là cô đưa cho à?”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thịnh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Tiểu Tây, cười khẩy một tiếng.
“Tôi nghe nói, một người phóng viên như cô, giữa chừng lại học y. Bạch Mân là y tá, cô ta mù quáng khám bệnh cho người ta còn chưa tính, rồi tới cô là sao nữa đây? Mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng cô đâu, chẳng lẽ đi tới vùng khác mua thuốc giả sao?”
Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn Hoàng Thịnh một cái, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, thậm chí mang theo chút trào phúng.
Mặc dù cô chỉ nghe loáng thoáng, nhưng đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng thời gian trước Bạch Mân vẫn luôn theo cô học tập sách thuốc, người nhà họ Cố có một số bệnh nhẹ thông thường, hai người bọn họ đều có thể khám cho. Có lần vừa vặn gặp phải Hoàng Phượng Anh ho khan mấy tiếng, Bạch Mân bèn thuận tiện kê đơn thuốc dân gian.
Hoàng Phượng Anh uống có hiệu quả, nên đã tuyên truyền khắp đại đội là cô và Bạch Mân biết khám bệnh gì đó.
Cứ như thế, mọi người đau đầu nhức óc, thân thể không thoải mái thì đều tới cửa hỏi thăm. Có thể trả lời thì cô sẽ trả lời, không khám được thì bảo bọn họ tìm chú Sáu hoặc là đến bệnh viện. Mấy ngày nay cô đến thành phố Hoài Hải, mọi người tới cửa bèn tìm Bạch Mân.
Lý Nhĩ Tân và Hoàng Thịnh cùng nhau ở nhờ một hộ gia đình, người nọ bị cảm phát sốt, bèn đến hỏi Bạch Mân.
Bạch Mân đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng đáng tiếc, cứ như vậy đã xảy ra chuyện.
Trong mắt mọi người, Bạch Mân trở thành một “Tội phạm giết người” không có tư cách hành nghề y, khám bệnh lung tung cho người ta uống thuốc giả.
Hoàng Thịnh nóng lòng tụ tập mọi người tới đây như vậy, nếu nói không phải là báo thù riêng, ai tin chứ?
“Chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng, thi thể còn bày ở đây, không đợi cảnh sát tới điều tra, mà các người đã lén lút bắt người, đây là đạo lý gì? Hơn nữa tôi muốn hỏi, Lý Nhĩ Tân này đã chết bao lâu rồi?”
Cố Tiểu Tây ném túi xách trong tay cho Cố Tích Hoài, vỗ vỗ tay, dáng vẻ mệt mỏi lại không thể không xốc lại tinh thần.
Cố Tích Hoài nhíu nhíu mày, lại đưa túi cho Yến Thiếu Ương ở bên cạnh. Anh ấy đã có thể đứng lên thong thả đi vài bước, đêm nay vừa xảy ra chuyện, đã vội vàng từ trong nhà đi ra, muốn giúp đỡ một tay.
Hoàng Thịnh lạnh lùng nói: “Cô quan tâm chuyện này để làm gì? Lý Nhĩ Tân là bị Bạch Mân hại chết, cô ta phải đền mạng!”
Lôi Đại Chùy cũng hiểu được đạo lý này, vung tay lên, rồi quát: “Đưa người đi!”
Nhà họ Cố từ trên xuống dưới không có ai tốt đẹp, ông ta cũng rất vui mừng khi thấy bọn họ gặp xui xẻo.
Người của nhóm dân quân tiến lên, chuẩn bị đưa Bạch Mân đi, chợt nghe trong đám người có giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chờ một chút!”
Mọi người quay đầu nhìn qua, đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ Cố Tiểu Tây cư lại trở về trong tối hôm nay.
“Bé?”
“Tiểu Tây?”
“Chị Tiểu Tây?”
Người nhà họ Cố vừa mừng vừa sợ, nhưng nghĩ đến cục diện trước mắt, lại không ai có thể cười nổi.
Cố Tiểu Tây tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, xốc vải trắng lên nhìn, đập vào trong mắt chính là khuôn mặt của Lý Nhĩ Tân, mắt kính của anh ta đã được tháo xuống, hẳn là vì vừa chết không lâu, nên sắc mặt không có quá tái.
Hoàng Thịnh vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trái tim đã trở nên nặng nề. Anh ta luôn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó kỳ quái, có cô ở đây thì mọi chuyện đều không thuận lợi. Anh ta lập tức đứng ra, tiến lên kéo vải trắng che kín lại, còn lớn tiếng quát: “Cố Tiểu Tây, Lý Nhĩ Tân đã chết, mà cô cũng không biết tôn trọng người chết sao? Hay cô và Bạch Mân là người một phe? Thuốc của cô ta là cô đưa cho à?”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thịnh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Tiểu Tây, cười khẩy một tiếng.
“Tôi nghe nói, một người phóng viên như cô, giữa chừng lại học y. Bạch Mân là y tá, cô ta mù quáng khám bệnh cho người ta còn chưa tính, rồi tới cô là sao nữa đây? Mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng cô đâu, chẳng lẽ đi tới vùng khác mua thuốc giả sao?”
Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn Hoàng Thịnh một cái, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, thậm chí mang theo chút trào phúng.
Mặc dù cô chỉ nghe loáng thoáng, nhưng đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Khoảng thời gian trước Bạch Mân vẫn luôn theo cô học tập sách thuốc, người nhà họ Cố có một số bệnh nhẹ thông thường, hai người bọn họ đều có thể khám cho. Có lần vừa vặn gặp phải Hoàng Phượng Anh ho khan mấy tiếng, Bạch Mân bèn thuận tiện kê đơn thuốc dân gian.
Hoàng Phượng Anh uống có hiệu quả, nên đã tuyên truyền khắp đại đội là cô và Bạch Mân biết khám bệnh gì đó.
Cứ như thế, mọi người đau đầu nhức óc, thân thể không thoải mái thì đều tới cửa hỏi thăm. Có thể trả lời thì cô sẽ trả lời, không khám được thì bảo bọn họ tìm chú Sáu hoặc là đến bệnh viện. Mấy ngày nay cô đến thành phố Hoài Hải, mọi người tới cửa bèn tìm Bạch Mân.
Lý Nhĩ Tân và Hoàng Thịnh cùng nhau ở nhờ một hộ gia đình, người nọ bị cảm phát sốt, bèn đến hỏi Bạch Mân.
Bạch Mân đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng đáng tiếc, cứ như vậy đã xảy ra chuyện.
Trong mắt mọi người, Bạch Mân trở thành một “Tội phạm giết người” không có tư cách hành nghề y, khám bệnh lung tung cho người ta uống thuốc giả.
Hoàng Thịnh nóng lòng tụ tập mọi người tới đây như vậy, nếu nói không phải là báo thù riêng, ai tin chứ?
“Chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng, thi thể còn bày ở đây, không đợi cảnh sát tới điều tra, mà các người đã lén lút bắt người, đây là đạo lý gì? Hơn nữa tôi muốn hỏi, Lý Nhĩ Tân này đã chết bao lâu rồi?”
Cố Tiểu Tây ném túi xách trong tay cho Cố Tích Hoài, vỗ vỗ tay, dáng vẻ mệt mỏi lại không thể không xốc lại tinh thần.
Cố Tích Hoài nhíu nhíu mày, lại đưa túi cho Yến Thiếu Ương ở bên cạnh. Anh ấy đã có thể đứng lên thong thả đi vài bước, đêm nay vừa xảy ra chuyện, đã vội vàng từ trong nhà đi ra, muốn giúp đỡ một tay.
Hoàng Thịnh lạnh lùng nói: “Cô quan tâm chuyện này để làm gì? Lý Nhĩ Tân là bị Bạch Mân hại chết, cô ta phải đền mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.