Chương 857
Khuyết Danh
02/09/2024
Ba người cùng nhau trở đại đội sản xuất Đại Lao Tử khi trời đã tối muộn.
Tuy vậy, khi đến gần nhà họ Cố, họ vẫn bắt gặp một bóng dáng cao gầy đứng chờ bên ngoài.
Cố Đình Hoài nhíu mày, cầm đèn pin chiếu vào đối phương, hô lên: “Ai đứng ở đấy?”
Người nọ dường như vừa lấy tay che mắt, lặng đi một chốc rồi đáp: “Là tôi, Trần Nguyệt Thăng.”
Cố Đình Hoài làm bộ như vừa đụng trúng điềm xui, bước lên dò xét vài lượt. Vì phải ngồi tù mấy tháng, trên người Trần Nguyệt Thăng đã không còn sức sống và sự tự tin ngày xưa, gương mặt gầy gò, bản thân anh ta cũng bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
Cố Đình Hoài không hề thông cảm cho đối phương, dù sao kẻ phạm tội cũng phải trả giá đắt: “Có chuyện gì mà cậu đến đây?”
Trần Nguyệt Thăng đưa mắt nhìn lướt qua Cố Đình Hoài và Bạch Mân, dừng mắt trên người Cố Tiểu Tây.
Anh ta nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Tôi có vài lần muốn nói với Tiểu Tây.”
Cố Đình Hoài chợt bật cười lạnh lùng. Anh biết tên này đến đây sẽ không có chuyện gì tốt lành. Mọi người nói thử xem tên này có đáng cười hay không, lúc theo đuổi anh ta thì anh ta chẳng thèm ngó ngàng, bây giờ đã hết cơ hội lại mò tới lấy lòng.
Trần Nguyệt Thăng hít sâu một hơi: “Tôi không đến để níu kéo cô ấy, tôi sắp phải đi rồi, chỉ muốn tới đây nói lời từ biệt thôi.”
Cố Đình Hoài mất kiên nhẫn, nói: “Từ biệt cái gì? Nói như thể hai người rất quen nhau ấy. Thôi đi Trần Nguyệt Thăng, đừng làm bộ tình sâu nghĩa năng nữa. Tôi nói thật với cậu, em gái tôi lấy chồng rồi, cậu và nó đứng một mình với nhau là bất hợp lý!”
“Lấy chồng?” Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Tiểu Tây, cơ thể cứng đờ, vẻ mặt đờ đẫn.
Cố Tiểu Tây dửng dưng như không, đôi mắt trong veo tựa đá mắt mèo không có chút cảm xúc nào.
Cô khẽ liếc nhìn Trần Nguyệt Thăng. Hình ảnh cô chạy đuổi sau lưng anh ta dần dần trở nên mơ hồ. Dù vì bản tính tự cao của tuổi thiếu niên nên anh ta mới chê bai cô là mập như heo, nhưng anh ta cũng không nên sỉ nhục và lợi dụng cô. Hơn nữa, anh ta đừng nên liên hiệp với Điền Tĩnh để gây ra một khoảng ký ức tăm tối đầy ám ảnh cô.
Song, dù là kiếp trước hay kiếp này thì anh ta cũng đều phải một cái giá đắt tương ứng rồi. Chuyện cũ đã qua, cô không so đo nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây bình thản gật đầu chào Trần Nguyệt Thăng: “Lên đường thuân lợi.”
Nói xong, cô không hề dừng chân, bước thẳng vào nhà. Khoảnh khắc gặp mặt Trần Nguyệt Thăng chớp nhoáng này, kiếp trước của cô dường như đã khuất xa rồi, cô cũng nên sống cho hiện tại một cách vui vẻ. Còn về món nợ của Điền Tĩnh, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính sổ.
Cố Đình Hoài kéo Bạch Mân đi theo sau cô, vào nhà rồi tiện tay đóng cửa lại.
Mặt mày Trần Nguyệt Thăng tái nhợt, một hồi lâu sau, vành mắt anh ta đỏ bừng lên.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn về hướng nhà họ Cố, lẩm bẩm một câu: “Tạm biệt nhé, Cố Tiểu Tây.
*
Cố Tiểu Tây và Bạch Mân ngồi bên bàn, ăn bánh rán nóng hổi.
Yến Thiếu Ly ngồi đối diện với hai người, tay chống cằm, nháy mắt hỏi: “Hai chị, sao nào? Có phải em lại tiến bộ rồi không? Sau này hai người không cần lo chuyện cơm nước nữa, cứ thể một tay em xử tất!”
Bạch Mân phì cười: “Thật à? Em có thể làm đồ ăn sáng mỗi ngày không?”
Nghe vậy, khoé miệng Yến Thiếu Lý hơi giật giật, cười xấu hổ: “Chuyện đó à, sớm quá, coi như không tính đồ ăn sáng.”
Nghe cô nói vậy, cả nhà cùng cười vang.
Cơm nước xong, Cố Tiểu Tây quay sang Cố Tích Hoài: “Anh tìm được thợ xây chưa?”
Cố Tích Hoài gật đầu: “Tìm được rồi, vật liệu xây cũng chuẩn bị đâu ra đó, ngày mai có thể khởi công, trước tiên sẽ đào móng. Nếu nhanh thì chưa đến ba tháng là hoàn thành rồi. Không biết Thiếu Ngu về lúc nào, không thể trì hoãn đám cưới của các em được.”
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Không vội.”
Tình hình ở tiền tuyến thay đổi nhanh chóng mặt, không ai biết anh ấy bao giờ mới về. Cho dù không kịp xây xong nhà thì vẫn làm đám cưới được. Dù sao bọn họ cũng không sống trong nhà này, chỉ là phải để chị Bạch Mân chịu khổ thêm vài tháng thôi.
Tuy vậy, khi đến gần nhà họ Cố, họ vẫn bắt gặp một bóng dáng cao gầy đứng chờ bên ngoài.
Cố Đình Hoài nhíu mày, cầm đèn pin chiếu vào đối phương, hô lên: “Ai đứng ở đấy?”
Người nọ dường như vừa lấy tay che mắt, lặng đi một chốc rồi đáp: “Là tôi, Trần Nguyệt Thăng.”
Cố Đình Hoài làm bộ như vừa đụng trúng điềm xui, bước lên dò xét vài lượt. Vì phải ngồi tù mấy tháng, trên người Trần Nguyệt Thăng đã không còn sức sống và sự tự tin ngày xưa, gương mặt gầy gò, bản thân anh ta cũng bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
Cố Đình Hoài không hề thông cảm cho đối phương, dù sao kẻ phạm tội cũng phải trả giá đắt: “Có chuyện gì mà cậu đến đây?”
Trần Nguyệt Thăng đưa mắt nhìn lướt qua Cố Đình Hoài và Bạch Mân, dừng mắt trên người Cố Tiểu Tây.
Anh ta nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Tôi có vài lần muốn nói với Tiểu Tây.”
Cố Đình Hoài chợt bật cười lạnh lùng. Anh biết tên này đến đây sẽ không có chuyện gì tốt lành. Mọi người nói thử xem tên này có đáng cười hay không, lúc theo đuổi anh ta thì anh ta chẳng thèm ngó ngàng, bây giờ đã hết cơ hội lại mò tới lấy lòng.
Trần Nguyệt Thăng hít sâu một hơi: “Tôi không đến để níu kéo cô ấy, tôi sắp phải đi rồi, chỉ muốn tới đây nói lời từ biệt thôi.”
Cố Đình Hoài mất kiên nhẫn, nói: “Từ biệt cái gì? Nói như thể hai người rất quen nhau ấy. Thôi đi Trần Nguyệt Thăng, đừng làm bộ tình sâu nghĩa năng nữa. Tôi nói thật với cậu, em gái tôi lấy chồng rồi, cậu và nó đứng một mình với nhau là bất hợp lý!”
“Lấy chồng?” Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Tiểu Tây, cơ thể cứng đờ, vẻ mặt đờ đẫn.
Cố Tiểu Tây dửng dưng như không, đôi mắt trong veo tựa đá mắt mèo không có chút cảm xúc nào.
Cô khẽ liếc nhìn Trần Nguyệt Thăng. Hình ảnh cô chạy đuổi sau lưng anh ta dần dần trở nên mơ hồ. Dù vì bản tính tự cao của tuổi thiếu niên nên anh ta mới chê bai cô là mập như heo, nhưng anh ta cũng không nên sỉ nhục và lợi dụng cô. Hơn nữa, anh ta đừng nên liên hiệp với Điền Tĩnh để gây ra một khoảng ký ức tăm tối đầy ám ảnh cô.
Song, dù là kiếp trước hay kiếp này thì anh ta cũng đều phải một cái giá đắt tương ứng rồi. Chuyện cũ đã qua, cô không so đo nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây bình thản gật đầu chào Trần Nguyệt Thăng: “Lên đường thuân lợi.”
Nói xong, cô không hề dừng chân, bước thẳng vào nhà. Khoảnh khắc gặp mặt Trần Nguyệt Thăng chớp nhoáng này, kiếp trước của cô dường như đã khuất xa rồi, cô cũng nên sống cho hiện tại một cách vui vẻ. Còn về món nợ của Điền Tĩnh, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính sổ.
Cố Đình Hoài kéo Bạch Mân đi theo sau cô, vào nhà rồi tiện tay đóng cửa lại.
Mặt mày Trần Nguyệt Thăng tái nhợt, một hồi lâu sau, vành mắt anh ta đỏ bừng lên.
Anh ta ngẩn ngơ nhìn về hướng nhà họ Cố, lẩm bẩm một câu: “Tạm biệt nhé, Cố Tiểu Tây.
*
Cố Tiểu Tây và Bạch Mân ngồi bên bàn, ăn bánh rán nóng hổi.
Yến Thiếu Ly ngồi đối diện với hai người, tay chống cằm, nháy mắt hỏi: “Hai chị, sao nào? Có phải em lại tiến bộ rồi không? Sau này hai người không cần lo chuyện cơm nước nữa, cứ thể một tay em xử tất!”
Bạch Mân phì cười: “Thật à? Em có thể làm đồ ăn sáng mỗi ngày không?”
Nghe vậy, khoé miệng Yến Thiếu Lý hơi giật giật, cười xấu hổ: “Chuyện đó à, sớm quá, coi như không tính đồ ăn sáng.”
Nghe cô nói vậy, cả nhà cùng cười vang.
Cơm nước xong, Cố Tiểu Tây quay sang Cố Tích Hoài: “Anh tìm được thợ xây chưa?”
Cố Tích Hoài gật đầu: “Tìm được rồi, vật liệu xây cũng chuẩn bị đâu ra đó, ngày mai có thể khởi công, trước tiên sẽ đào móng. Nếu nhanh thì chưa đến ba tháng là hoàn thành rồi. Không biết Thiếu Ngu về lúc nào, không thể trì hoãn đám cưới của các em được.”
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Không vội.”
Tình hình ở tiền tuyến thay đổi nhanh chóng mặt, không ai biết anh ấy bao giờ mới về. Cho dù không kịp xây xong nhà thì vẫn làm đám cưới được. Dù sao bọn họ cũng không sống trong nhà này, chỉ là phải để chị Bạch Mân chịu khổ thêm vài tháng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.