Chương 912
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tiểu Tây quan sát bóng lưng lửa giận ngút trời của Cố Tích Hoài, cô xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.
Đương nhiên là cô biết Cố Tích Hoài đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô sống lâu như vậy rồi, cô vẫn thật sự không hiểu được tình cảm của nam và nữ ở thời đại này hễ liếc nhau một cái là ngượng ngùng ngay. Cô ở chung với Hình Kiện, gã ta cũng chỉ xem cô là chị cả.
Huống hồ, liên lạc vào ban đêm đúng là một hành động bất đắc dĩ, không thể trách cô được mà!
Nghĩ thì nghĩ, Cố Tiểu Tây vẫn nhắm mắt đi theo bước chân của Cố Tích Hoài. Nói nhiều như vậy cũng đều vô dụng thôi. Cô vẫn nên nhanh chóng xoa dịu cơn lửa giận của anh ấy trước đã. Về phần giải thích như thế nào, cô đã có cớ.
Cố Tích Hoài quay về phòng của mình, Cố Tiểu Tây cũng rất tinh ý mà đi vào theo anh ấy.
"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cố Tích Hoài ngồi ở trên chiếc giường đơn, đếm số lượng túi lương thực mình đã mua hôm nay, anh ấy chợt nhìn về phía Cố Tiểu Tây. Lúc này, lửa giận của anh ấy đã thoáng giảm bớt đi một chút, nhưng anh vẫn cần một lời giải thích.
Anh ấy hiểu rất rõ nhân phẩm của Cố Tiểu Tây. Nếu cô thật sự muốn thay người đàn ông khác thì cơ bản là cô sẽ không lén lút như thế đâu.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, nói: "Lần trước, lúc em tới thành phố Hoài Hải đã gặp phải bọn buôn người ở thành phố Phong. Bọn chúng bắt cóc em, lúc đó em đã quen biết được người này. Anh ta tên là Hình Kiện, trong nhà trước kia làm quan, sau này gia cảnh lụi bại, anh ta đã cứu em."
Sau khi Hình Kiện và cô cùng nhau thỏa thuận xong, gã ta mới thả cô đi. Nói như vậy, đây cũng được xem là cứu cô... Đúng không nhỉ?
"Cái gì? Bọn buôn người sao? Chuyện này tại sao em lại không thành thật nói ra cho anh biết cơ chứ?" Vừa nghe thấy lời ấy, Cố Tích Hoài giật nảy mình. Dọc con đường này, anh ấy cũng đã gặp không ít tình huống như thế này và anh ấy cũng biết rõ những người phụ nữ bị bắt cóc sẽ gặp phải cảnh ngộ gì.
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, cười nói: "Chuyện này không quan trọng, không phải là anh muốn nghe em giải thích hay sao?"
Nét mặt của Cố Tích Hoài nặng nề, anh ấy lắc đầu nói: "Sao chuyện này lại không quan trọng hả? Cố Tiểu Tây ơi là Cố Tiểu Tây, em thật sự là rất to gan mà, ngay cả chuyện lớn như vậy mà em cũng dám giấu diếm cha, giấu diếm anh và cả anh cả nữa. Còn có cái gì mà em không dám làm nữa không?"
Mí mắt của Cố Tiểu Tây giật giật, cô nói: "Anh ba, anh còn muốn nghe nữa hay không đây? Hôm nay cũng không phải là lúc để quở trách em mà."
"Đã biết là anh ta cứu em, còn có cái gì để nói nữa đâu chứ? Lúc này, em đặc biệt tìm tới đây không phải bởi vì mua lương thực, mà chính là vì muốn cảm ơn anh ta đúng không?" Nét mặt của Cố Tích Hoài lộ ra vẻ đã nhìn thấu tất cả, anh ấy tức giận trừng mắt liếc cô.
Anh ấy lại nói tiếp: "Em nói sớm cho anh biết thì chúng ta có thể cùng nhau mời anh ta ăn một bữa cơm là được rồi. Em lén lút như vậy làm gì chứ?"
Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: "Không phải lén lút, mà là em có chính sự."
Trên mặt của Cố Tích Hoài bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, ha ha nói: "Ồ? Vậy em nói thử xem, chính sự gì vậy hả?"
Cố Tiểu Tây cũng không nóng vội nói ra chuyện này, cô chậm rãi ngồi xuống, còn cầm lấy bình thủy rót cho bản thân một ly nước. Chẳng qua cô đã quen uống nước ở trong không gian nên loại nước đun sôi để nguội bình thường này thật vô vị. Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Phố lương thực có được tính là chính sự hay không?"
Tim của Cố Tích Hoài đập nhanh một nhịp, anh ấy nghi ngờ hỏi lại: "Phố lương thực ư? Chuyện này có liên quan tới phố lương thực chứ?"
"Vậy là anh không biết rồi, cái người Hình Kiện vừa rồi chính là ông chủ của phố lương thực."
Dứt lời, bầu không khí ở bên trong căn phòng lập tức lâm vào tĩnh lặng. Ánh mắt của Cố Tích Hoài lom lom nhìn nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây, hỏi: "Em nói thật chứ?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: "Ừm, lần trước em đến thành phố Hoài Hải chính là vì muốn bán đồ trang sức mà bà đã để lại. Chắc hẳn là anh phải biết rằng lúc ấy em đã bán được không ít tiền. Sau này, em và Hình Kiện hùng hạp làm ăn. Cuối cùng, em ra tiền, còn anh ta ra sức để thành lập nên phố lương thực vang bóng một thời này, cho nên nói đúng ra, em cũng được xem như là một nửa chủ nhân của phố lương thực này đó."
Khuôn mặt của Cố Tích Hoài cả kinh. Một lúc lâu sau, anh ấy mới hít sâu mấy hơi để đè ép cảm xúc xuống. Ngược lại, anh ấy nhìn về phía Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt có chút phức tạp. Anh ấy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu rõ em gái nhà mình rồi. Ai ngờ rằng đó chỉ là bề ngoài mà thôi!
Đương nhiên là cô biết Cố Tích Hoài đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô sống lâu như vậy rồi, cô vẫn thật sự không hiểu được tình cảm của nam và nữ ở thời đại này hễ liếc nhau một cái là ngượng ngùng ngay. Cô ở chung với Hình Kiện, gã ta cũng chỉ xem cô là chị cả.
Huống hồ, liên lạc vào ban đêm đúng là một hành động bất đắc dĩ, không thể trách cô được mà!
Nghĩ thì nghĩ, Cố Tiểu Tây vẫn nhắm mắt đi theo bước chân của Cố Tích Hoài. Nói nhiều như vậy cũng đều vô dụng thôi. Cô vẫn nên nhanh chóng xoa dịu cơn lửa giận của anh ấy trước đã. Về phần giải thích như thế nào, cô đã có cớ.
Cố Tích Hoài quay về phòng của mình, Cố Tiểu Tây cũng rất tinh ý mà đi vào theo anh ấy.
"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cố Tích Hoài ngồi ở trên chiếc giường đơn, đếm số lượng túi lương thực mình đã mua hôm nay, anh ấy chợt nhìn về phía Cố Tiểu Tây. Lúc này, lửa giận của anh ấy đã thoáng giảm bớt đi một chút, nhưng anh vẫn cần một lời giải thích.
Anh ấy hiểu rất rõ nhân phẩm của Cố Tiểu Tây. Nếu cô thật sự muốn thay người đàn ông khác thì cơ bản là cô sẽ không lén lút như thế đâu.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, nói: "Lần trước, lúc em tới thành phố Hoài Hải đã gặp phải bọn buôn người ở thành phố Phong. Bọn chúng bắt cóc em, lúc đó em đã quen biết được người này. Anh ta tên là Hình Kiện, trong nhà trước kia làm quan, sau này gia cảnh lụi bại, anh ta đã cứu em."
Sau khi Hình Kiện và cô cùng nhau thỏa thuận xong, gã ta mới thả cô đi. Nói như vậy, đây cũng được xem là cứu cô... Đúng không nhỉ?
"Cái gì? Bọn buôn người sao? Chuyện này tại sao em lại không thành thật nói ra cho anh biết cơ chứ?" Vừa nghe thấy lời ấy, Cố Tích Hoài giật nảy mình. Dọc con đường này, anh ấy cũng đã gặp không ít tình huống như thế này và anh ấy cũng biết rõ những người phụ nữ bị bắt cóc sẽ gặp phải cảnh ngộ gì.
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, cười nói: "Chuyện này không quan trọng, không phải là anh muốn nghe em giải thích hay sao?"
Nét mặt của Cố Tích Hoài nặng nề, anh ấy lắc đầu nói: "Sao chuyện này lại không quan trọng hả? Cố Tiểu Tây ơi là Cố Tiểu Tây, em thật sự là rất to gan mà, ngay cả chuyện lớn như vậy mà em cũng dám giấu diếm cha, giấu diếm anh và cả anh cả nữa. Còn có cái gì mà em không dám làm nữa không?"
Mí mắt của Cố Tiểu Tây giật giật, cô nói: "Anh ba, anh còn muốn nghe nữa hay không đây? Hôm nay cũng không phải là lúc để quở trách em mà."
"Đã biết là anh ta cứu em, còn có cái gì để nói nữa đâu chứ? Lúc này, em đặc biệt tìm tới đây không phải bởi vì mua lương thực, mà chính là vì muốn cảm ơn anh ta đúng không?" Nét mặt của Cố Tích Hoài lộ ra vẻ đã nhìn thấu tất cả, anh ấy tức giận trừng mắt liếc cô.
Anh ấy lại nói tiếp: "Em nói sớm cho anh biết thì chúng ta có thể cùng nhau mời anh ta ăn một bữa cơm là được rồi. Em lén lút như vậy làm gì chứ?"
Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói: "Không phải lén lút, mà là em có chính sự."
Trên mặt của Cố Tích Hoài bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, ha ha nói: "Ồ? Vậy em nói thử xem, chính sự gì vậy hả?"
Cố Tiểu Tây cũng không nóng vội nói ra chuyện này, cô chậm rãi ngồi xuống, còn cầm lấy bình thủy rót cho bản thân một ly nước. Chẳng qua cô đã quen uống nước ở trong không gian nên loại nước đun sôi để nguội bình thường này thật vô vị. Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Phố lương thực có được tính là chính sự hay không?"
Tim của Cố Tích Hoài đập nhanh một nhịp, anh ấy nghi ngờ hỏi lại: "Phố lương thực ư? Chuyện này có liên quan tới phố lương thực chứ?"
"Vậy là anh không biết rồi, cái người Hình Kiện vừa rồi chính là ông chủ của phố lương thực."
Dứt lời, bầu không khí ở bên trong căn phòng lập tức lâm vào tĩnh lặng. Ánh mắt của Cố Tích Hoài lom lom nhìn nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây, hỏi: "Em nói thật chứ?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: "Ừm, lần trước em đến thành phố Hoài Hải chính là vì muốn bán đồ trang sức mà bà đã để lại. Chắc hẳn là anh phải biết rằng lúc ấy em đã bán được không ít tiền. Sau này, em và Hình Kiện hùng hạp làm ăn. Cuối cùng, em ra tiền, còn anh ta ra sức để thành lập nên phố lương thực vang bóng một thời này, cho nên nói đúng ra, em cũng được xem như là một nửa chủ nhân của phố lương thực này đó."
Khuôn mặt của Cố Tích Hoài cả kinh. Một lúc lâu sau, anh ấy mới hít sâu mấy hơi để đè ép cảm xúc xuống. Ngược lại, anh ấy nhìn về phía Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt có chút phức tạp. Anh ấy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu rõ em gái nhà mình rồi. Ai ngờ rằng đó chỉ là bề ngoài mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.