Chương 916
Khuyết Danh
02/09/2024
Tống Kim An quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, hỏi: "Những gì anh ta nói đều là sự thật sao?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, đáp: "Thật ra, lúc ấy vì việc anh ta nối giáo cho giặc nên tôi cũng đã dạy dỗ anh ta không ít rồi. Nếu như anh cảm thấy chưa hết giận, vậy thì anh đánh anh ta một trận tôi cũng không có ý kiến gì đâu. Trên đường tới đây, Hình Kiện cũng đã nói qua rồi, chỉ cần anh có thể nhận được tin tức, muốn đánh anh ta như thế nào cũng được."
Khóe miệng của Hình Kiện giật một cái, gã ta càng kéo giãn cách giữa mình và Tống Kim An ra xa hơn.
Gã ta nói là nói như vậy, nhưng nếu người ta không có ý này thì cũng không cần phải chủ động nhắc đến, đúng không?
Mắt của Tống Kim An đảo qua Hình Kiện, trầm ngâm nói: "Đánh anh ta một trận thì thôi đi. Tuy nhiên, lúc nãy anh ta có nói tới chuyện của phố lương thực. Đồng chí Cố, tôi không ngờ rằng phố lương lại có liên quan tới cô đó. Chẳng qua hôm nay tôi đến đây là muốn bàn bạc với quản đốc Triệu về chuyện này, chúng ta cùng đi vào trong nhé?"
"Ừm." Cố Tiểu Tây không có từ chối. Bây giờ, phố lương thực đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều nhân vật lớn. Bây giờ, có muốn giữ sự trong sạch cũng là chuyện không thể nào. Lúc này, Tống Kim An có thể đến đây, ắt hẳn cũng là vì nguyên nhân phố lương thực.
Có phải là Tống Lâm cũng để mắt tới phố lương thực và cũng muốn thành lập một cái ở thành phố Hoài Hải hay không?
Lúc đoàn người đi tới cửa, Triệu Ngọc Long đã nhận được tin tức và đi từ trong xưởng ra ngoài.
Là một nhà xưởng dẫn đầu trong lĩnh vực chế biến thực phẩm ở thành phố Phong, quản đốc Triệu Ngọc Long cũng thật sự có khí thế này. Tuy rằng ông ta đã có tuổi, nhưng vóc người cao ráo, hai bên tóc mai đã điểm trắng tóc nhưng trông ông ta rất có kinh nghiệm.
Sau khi đi ra ngoài, ông ta bắt tay với Tống Kim An trước rồi nói: "Đồng chí Tống, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu."
Tống Kim An khẽ gật đầu, nói: "Quản đốc Triệu, khách sáo rồi."
Lúc này, Triệu Ngọc Long nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Hình Kiện đi theo phía sau lưng Tống Kim An, ông ta hơi kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Kiện? Tại sao cháu cũng tới đây? Cháu và đồng chí Tống là tình cờ gặp nhau hay là quen biết đã lâu?"
Hình Kiện thở dài, có chút khó xử nói: "Chú Triệu, chuyện này nói ra dài lắm."
Ánh mắt của Triệu Ngọc Long đảo qua trên người của mấy người đang đứng ở trước mặt, ông ta cười ha ha nói: "Không có việc gì. Chú Triệu có thời gian. Đi, đi vào trong trước đã."
Mấy người tiến vào trong xưởng chế biến thực phẩm. Triệu Ngọc Long thật sự có nhiều thời gian. Dọc đường đi, ông ta còn có thời gian giới thiệu về cơ sở vật châtz và sản phẩm trong xưởng cho Tống Kim An biết nữa. Cách đối đãi của ông ta dành cho anh ta giống như đang tiếp đón một vị lãnh đạo tới thanh tra đột xuất vậy.
Xem ra ông ta cũng đã sớm nhận được tin tức và biết mục đích chuyến viếng thăm lần này của Tống Kim An.
Tống Lâm là chủ tịch tỉnh của toàn bộ tỉnh H. Tuy bây giờ thế lực chủ yếu đang ở thành phố Hoài Hải, nhưng thành phố Phong cũng nằm trong phạm vi biên giới của tỉnh H và thuộc quyền quản lý của ông ta. Tống Kim An là con trai độc đinh của ông ta. Lần này, anh ta cầm "Thượng phương bảo kiếm" tới đây.
Một người như vậy, nếu đối đãi không tốt, chỉ e rằng phiền phức sẽ thay nhau kéo đến.
Mặc dù ở bên trên ông ta có người, nhưng ông ta vẫn không nên chọc vào vấn đề này nếu có thể.
Mấy người đi ngang qua. Thỉnh thoảng, nhân viên trong xưởng chế biến thực phẩm quay đầu lại nhìn. Đối với cách thức đích thân ra tiếp đón của quản đốc thật sự là rất kỳ lạ. Sau khi đi qua xưởng chế biến, bọn họ mới đi tới văn phòng của Triệu Ngọc Long.
"Mấy vị, mời ngồi." Triệu Ngọc Long mời mấy người ngồi xuống ghế sô pha, tự mình đi rót nước pha trà.
Ông ta rót ra vài chén trà, cười nói: "Đều là trà thô, mấy vị tuyệt đối không được ghét bỏ đó."
Tống Kim An nói: "Quản đốc Triệu không cần khách sáo đâu. Mời ngồi, thời gian của chúng ta đều rất quý giá. Tôi tin rằng ông đã biết mục đích hôm nay tôi tới đây, vậy thì chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi."
Triệu Ngọc Long sửng sốt một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc, tác phong làm việc của con trai chủ tịch tỉnh nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Cố Tiểu Tây khẽ nhấp một ngụm trà, nghe thấy Tống Kim An nói thẳng như vậy, đuôi mắt của cô hơi nhướng lên, cũng có chút kinh ngạc. Bây giờ, Tống Kim An thật sự như là thay da đổi thịt vậy. Nếu đặt ở hoàn cảnh trước kia, nếu anh ta không hàn huyên với người khác vài câu thì e rằng anh ta sẽ không nêu được ý chính đâu.
Cố Tiểu Tây gật đầu, đáp: "Thật ra, lúc ấy vì việc anh ta nối giáo cho giặc nên tôi cũng đã dạy dỗ anh ta không ít rồi. Nếu như anh cảm thấy chưa hết giận, vậy thì anh đánh anh ta một trận tôi cũng không có ý kiến gì đâu. Trên đường tới đây, Hình Kiện cũng đã nói qua rồi, chỉ cần anh có thể nhận được tin tức, muốn đánh anh ta như thế nào cũng được."
Khóe miệng của Hình Kiện giật một cái, gã ta càng kéo giãn cách giữa mình và Tống Kim An ra xa hơn.
Gã ta nói là nói như vậy, nhưng nếu người ta không có ý này thì cũng không cần phải chủ động nhắc đến, đúng không?
Mắt của Tống Kim An đảo qua Hình Kiện, trầm ngâm nói: "Đánh anh ta một trận thì thôi đi. Tuy nhiên, lúc nãy anh ta có nói tới chuyện của phố lương thực. Đồng chí Cố, tôi không ngờ rằng phố lương lại có liên quan tới cô đó. Chẳng qua hôm nay tôi đến đây là muốn bàn bạc với quản đốc Triệu về chuyện này, chúng ta cùng đi vào trong nhé?"
"Ừm." Cố Tiểu Tây không có từ chối. Bây giờ, phố lương thực đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều nhân vật lớn. Bây giờ, có muốn giữ sự trong sạch cũng là chuyện không thể nào. Lúc này, Tống Kim An có thể đến đây, ắt hẳn cũng là vì nguyên nhân phố lương thực.
Có phải là Tống Lâm cũng để mắt tới phố lương thực và cũng muốn thành lập một cái ở thành phố Hoài Hải hay không?
Lúc đoàn người đi tới cửa, Triệu Ngọc Long đã nhận được tin tức và đi từ trong xưởng ra ngoài.
Là một nhà xưởng dẫn đầu trong lĩnh vực chế biến thực phẩm ở thành phố Phong, quản đốc Triệu Ngọc Long cũng thật sự có khí thế này. Tuy rằng ông ta đã có tuổi, nhưng vóc người cao ráo, hai bên tóc mai đã điểm trắng tóc nhưng trông ông ta rất có kinh nghiệm.
Sau khi đi ra ngoài, ông ta bắt tay với Tống Kim An trước rồi nói: "Đồng chí Tống, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu."
Tống Kim An khẽ gật đầu, nói: "Quản đốc Triệu, khách sáo rồi."
Lúc này, Triệu Ngọc Long nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Hình Kiện đi theo phía sau lưng Tống Kim An, ông ta hơi kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Kiện? Tại sao cháu cũng tới đây? Cháu và đồng chí Tống là tình cờ gặp nhau hay là quen biết đã lâu?"
Hình Kiện thở dài, có chút khó xử nói: "Chú Triệu, chuyện này nói ra dài lắm."
Ánh mắt của Triệu Ngọc Long đảo qua trên người của mấy người đang đứng ở trước mặt, ông ta cười ha ha nói: "Không có việc gì. Chú Triệu có thời gian. Đi, đi vào trong trước đã."
Mấy người tiến vào trong xưởng chế biến thực phẩm. Triệu Ngọc Long thật sự có nhiều thời gian. Dọc đường đi, ông ta còn có thời gian giới thiệu về cơ sở vật châtz và sản phẩm trong xưởng cho Tống Kim An biết nữa. Cách đối đãi của ông ta dành cho anh ta giống như đang tiếp đón một vị lãnh đạo tới thanh tra đột xuất vậy.
Xem ra ông ta cũng đã sớm nhận được tin tức và biết mục đích chuyến viếng thăm lần này của Tống Kim An.
Tống Lâm là chủ tịch tỉnh của toàn bộ tỉnh H. Tuy bây giờ thế lực chủ yếu đang ở thành phố Hoài Hải, nhưng thành phố Phong cũng nằm trong phạm vi biên giới của tỉnh H và thuộc quyền quản lý của ông ta. Tống Kim An là con trai độc đinh của ông ta. Lần này, anh ta cầm "Thượng phương bảo kiếm" tới đây.
Một người như vậy, nếu đối đãi không tốt, chỉ e rằng phiền phức sẽ thay nhau kéo đến.
Mặc dù ở bên trên ông ta có người, nhưng ông ta vẫn không nên chọc vào vấn đề này nếu có thể.
Mấy người đi ngang qua. Thỉnh thoảng, nhân viên trong xưởng chế biến thực phẩm quay đầu lại nhìn. Đối với cách thức đích thân ra tiếp đón của quản đốc thật sự là rất kỳ lạ. Sau khi đi qua xưởng chế biến, bọn họ mới đi tới văn phòng của Triệu Ngọc Long.
"Mấy vị, mời ngồi." Triệu Ngọc Long mời mấy người ngồi xuống ghế sô pha, tự mình đi rót nước pha trà.
Ông ta rót ra vài chén trà, cười nói: "Đều là trà thô, mấy vị tuyệt đối không được ghét bỏ đó."
Tống Kim An nói: "Quản đốc Triệu không cần khách sáo đâu. Mời ngồi, thời gian của chúng ta đều rất quý giá. Tôi tin rằng ông đã biết mục đích hôm nay tôi tới đây, vậy thì chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi."
Triệu Ngọc Long sửng sốt một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc, tác phong làm việc của con trai chủ tịch tỉnh nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Cố Tiểu Tây khẽ nhấp một ngụm trà, nghe thấy Tống Kim An nói thẳng như vậy, đuôi mắt của cô hơi nhướng lên, cũng có chút kinh ngạc. Bây giờ, Tống Kim An thật sự như là thay da đổi thịt vậy. Nếu đặt ở hoàn cảnh trước kia, nếu anh ta không hàn huyên với người khác vài câu thì e rằng anh ta sẽ không nêu được ý chính đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.