Chương 92
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Duệ Hoài lao tới và hất mạnh Cố Tiểu Tây sang một bên.
“Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh, em không sao chứ? Em đừng khóc nữa.” Cố Duệ Hoài ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy Điền Tĩnh khóc nghẹn ngào nức nở, khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ bối rối. Khi anh ta quay lại nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt chỉ toàn sự ghê tởm.
Anh ta cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồ ng ngực, hạ giọng nói: “Nếu như chúng ta đã không sử dụng mảnh đất này, vậy để Tiểu Tĩnh sử dụng thì đã sao? Cố Tiểu Tây, mày lúc nào cũng hẹp hòi và ích kỷ như vậy, trông mày khó chịu chết đi được!”
Nghe vậy, Điền Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt cô ta đỏ hoe như một con thỏ vô hại.
Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Cố Duệ Hoài, nhỏ giọng có chút ấm ức: “Anh hai Cố…anh anh đừng nói như vậy, đều là do em không tốt, là lỗi của em.”
Cố Duệ Hoài nhìn cô ta với vẻ thương hại, an ủi nói: “Sao có thể là lỗi của em được? Anh đã đồng ý để em trồng trọt rồi nên em cứ trồng trọt trên mảnh đất này là được. Em cứ mặc kệ nó, hiện tại không đến lượt nó đưa ra quyết định trong nhà.”
Điền Tĩnh ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo và khiêu khích.
Cố Tiểu Tây chợt bật cười, cô càng cười lớn, Cố Duệ Hoài cau mày nói: “Mày cười cái gì!”
“Cười anh ngu xuẩn không nhận ra, trong nhà này không đến lượt em quyết định nhưng làm gì đến lượt anh có thể quyết định? Điền Tĩnh, nếu như cô muốn chiếm lấy mảnh đất này thì chỉ cần tôi cần sống, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!” Giọng nói của Cố Tiểu Tây lạnh lùng, rất có khí phách.
Cố Duệ Hoài sửng sốt, anh ta không ngờ rằng cô em gái ngốc nghếch Cố Tiểu Tây của mình lại có khí thế như vậy.
Sắc mặt của Điền Tĩnh hơi thay đổi, cô ta cẩn thận nhìn biểu cảm của Cố Tiểu Tây.
Thế nhưng ánh mắt của Cố Tiểu Tây rất sâu, căn bản không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào bên ngoài khiến cho cô ta không thể phân biệt được cô biết dưới lòng đất có thứ gì hay là cô vô tình đụng phải hay đơn giản hơn là cô hận cô ta.
Lúc này, giọng nói của Cố Chí Phượng đột nhiên vang lên từ phía sau: “Có chuyện gì vậy? Ồn ào gì đấy?”
Cố Duệ Hoài cau mày, anh ta biết rất rõ cha mình rất chiều chuộng Cố Tiểu Tây, anh ta sợ lần này Điền Tĩnh phải thất vọng rồi.
Cố Đình Hoài nhìn thoáng qua cũng biết là chuyện gì xảy ra, giọng nói của anh ấy có chút lạnh lùng: “Chuyện mảnh đất này anh đã nói với bí thư chi bộ rồi, chúng ta sẽ tự trồng thêm một ít rau.”
Cố Duệ Hoài không vui hét lên: “Anh trai!”
Cố Chí Phượng liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang ngồi xổm trên mặt đất an ủi Điền Tĩnh. Ông ấy cũng lười để ý đến đứa con trai bùn nhão không thể trát được tường của mình. Ông ấy kéo Cố Tiểu Tây dậy và nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
“Điền Tĩnh, cô đừng nghĩ tới mảnh đất này.” Trước khi rời đi, Cố Tiểu Tây vẫn không quên bày tỏ ý nghĩ của bản thân.
“Được rồi, thằng hai về nhà đi. Buổi chiều, thằng ba sẽ tới đây đào đất trồng rau.” Cố Đình Hoài nói.
Vốn dĩ lời nói của anh ấy khá là lịch sử nhưng khi rơi vào tai của Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh lại chẳng khác nào một cái tát vào mặt, Nhìn thấy mảnh đất bị cuốc hơn một nửa, trong mắt Điền Tĩnh tràn ngập sự tức giận và lạnh giá.
Cố Tiểu Tây về nhà dùng bột ngô làm mì sợi, dùng nước súp gà còn sót lại tối qua làm đồ ăn kèm.
Cả nhà chỉ ăn đơn giản súp gà và mì ngô. Sau bữa ăn, Cố Tiểu Tây kéo Cố Chí Phượng vào nhà và cẩn thận cảnh báo: “Cha, sau nhà chúng ta là nơi chôn cất bảo vật nên không thể để người khác trồng trọt trên đó được, miễn cho người khác phát hiện ra.”
Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu: “Bé yên tâm, cha biết mà!”
Khi hai cha con đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên giọng nói ngạc nhiên của Cố Tích Hoài ở bên ngoài vang lên: “Anh hai, anh lấy bao lương thực làm gì vậy?”
Đầu của Cố Chí Phượng đau nhức, dùng ngón chân cũng có thể nhận ra thằng hai lại gây rắc rối!
Cố Tiểu Tây bình tĩnh, cô với Cố Chí Phượng vừa vén rèm đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Duệ Hoài cầm túi đựng ngũ cốc trong tay chuẩn bị ra ngoài. Nếu như không có Cố Tích Hoài ngăn cản thì anh ta đã chạy trốn rồi.
“Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh, em không sao chứ? Em đừng khóc nữa.” Cố Duệ Hoài ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn thấy Điền Tĩnh khóc nghẹn ngào nức nở, khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ bối rối. Khi anh ta quay lại nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt chỉ toàn sự ghê tởm.
Anh ta cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồ ng ngực, hạ giọng nói: “Nếu như chúng ta đã không sử dụng mảnh đất này, vậy để Tiểu Tĩnh sử dụng thì đã sao? Cố Tiểu Tây, mày lúc nào cũng hẹp hòi và ích kỷ như vậy, trông mày khó chịu chết đi được!”
Nghe vậy, Điền Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt cô ta đỏ hoe như một con thỏ vô hại.
Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo của Cố Duệ Hoài, nhỏ giọng có chút ấm ức: “Anh hai Cố…anh anh đừng nói như vậy, đều là do em không tốt, là lỗi của em.”
Cố Duệ Hoài nhìn cô ta với vẻ thương hại, an ủi nói: “Sao có thể là lỗi của em được? Anh đã đồng ý để em trồng trọt rồi nên em cứ trồng trọt trên mảnh đất này là được. Em cứ mặc kệ nó, hiện tại không đến lượt nó đưa ra quyết định trong nhà.”
Điền Tĩnh ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo và khiêu khích.
Cố Tiểu Tây chợt bật cười, cô càng cười lớn, Cố Duệ Hoài cau mày nói: “Mày cười cái gì!”
“Cười anh ngu xuẩn không nhận ra, trong nhà này không đến lượt em quyết định nhưng làm gì đến lượt anh có thể quyết định? Điền Tĩnh, nếu như cô muốn chiếm lấy mảnh đất này thì chỉ cần tôi cần sống, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!” Giọng nói của Cố Tiểu Tây lạnh lùng, rất có khí phách.
Cố Duệ Hoài sửng sốt, anh ta không ngờ rằng cô em gái ngốc nghếch Cố Tiểu Tây của mình lại có khí thế như vậy.
Sắc mặt của Điền Tĩnh hơi thay đổi, cô ta cẩn thận nhìn biểu cảm của Cố Tiểu Tây.
Thế nhưng ánh mắt của Cố Tiểu Tây rất sâu, căn bản không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào bên ngoài khiến cho cô ta không thể phân biệt được cô biết dưới lòng đất có thứ gì hay là cô vô tình đụng phải hay đơn giản hơn là cô hận cô ta.
Lúc này, giọng nói của Cố Chí Phượng đột nhiên vang lên từ phía sau: “Có chuyện gì vậy? Ồn ào gì đấy?”
Cố Duệ Hoài cau mày, anh ta biết rất rõ cha mình rất chiều chuộng Cố Tiểu Tây, anh ta sợ lần này Điền Tĩnh phải thất vọng rồi.
Cố Đình Hoài nhìn thoáng qua cũng biết là chuyện gì xảy ra, giọng nói của anh ấy có chút lạnh lùng: “Chuyện mảnh đất này anh đã nói với bí thư chi bộ rồi, chúng ta sẽ tự trồng thêm một ít rau.”
Cố Duệ Hoài không vui hét lên: “Anh trai!”
Cố Chí Phượng liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang ngồi xổm trên mặt đất an ủi Điền Tĩnh. Ông ấy cũng lười để ý đến đứa con trai bùn nhão không thể trát được tường của mình. Ông ấy kéo Cố Tiểu Tây dậy và nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
“Điền Tĩnh, cô đừng nghĩ tới mảnh đất này.” Trước khi rời đi, Cố Tiểu Tây vẫn không quên bày tỏ ý nghĩ của bản thân.
“Được rồi, thằng hai về nhà đi. Buổi chiều, thằng ba sẽ tới đây đào đất trồng rau.” Cố Đình Hoài nói.
Vốn dĩ lời nói của anh ấy khá là lịch sử nhưng khi rơi vào tai của Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh lại chẳng khác nào một cái tát vào mặt, Nhìn thấy mảnh đất bị cuốc hơn một nửa, trong mắt Điền Tĩnh tràn ngập sự tức giận và lạnh giá.
Cố Tiểu Tây về nhà dùng bột ngô làm mì sợi, dùng nước súp gà còn sót lại tối qua làm đồ ăn kèm.
Cả nhà chỉ ăn đơn giản súp gà và mì ngô. Sau bữa ăn, Cố Tiểu Tây kéo Cố Chí Phượng vào nhà và cẩn thận cảnh báo: “Cha, sau nhà chúng ta là nơi chôn cất bảo vật nên không thể để người khác trồng trọt trên đó được, miễn cho người khác phát hiện ra.”
Cố Chí Phượng nặng nề gật đầu: “Bé yên tâm, cha biết mà!”
Khi hai cha con đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên giọng nói ngạc nhiên của Cố Tích Hoài ở bên ngoài vang lên: “Anh hai, anh lấy bao lương thực làm gì vậy?”
Đầu của Cố Chí Phượng đau nhức, dùng ngón chân cũng có thể nhận ra thằng hai lại gây rắc rối!
Cố Tiểu Tây bình tĩnh, cô với Cố Chí Phượng vừa vén rèm đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Duệ Hoài cầm túi đựng ngũ cốc trong tay chuẩn bị ra ngoài. Nếu như không có Cố Tích Hoài ngăn cản thì anh ta đã chạy trốn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.