Chương 931
Khuyết Danh
02/09/2024
Cố Tích Hoài ngó qua, có chút tò mò hỏi: “Đó là tổng biên tập của Nhật Báo Quần Chúng mọi người à?”
Cố Tiểu Tây thậm chí không thèm nhìn anh ấy lấy một cái, xoay người trở về phòng.
Cố Tích Hoài bĩu môi: “Anh lên núi cắt cỏ theo, em ở nhà một mình đi!”
*
Buổi tối, mọi người đều đã trở về.
Trên bàn cơm, Bạch Mân đã nhận được tin tức Cố Tiểu Tây sắp lên bệnh viện huyện học tập, vui vẻ không thô, liên tục nói muốn giới thiệu với cô người thầy của mình, bác sĩ ngoại khoa Lý Tự Ngôn của bệnh viện huyện, để sau này cô có thể đi theo Lý Tự Ngôn học tập.
Cố Chí Phượng nghe xong cũng rất vui, cảm khái nói: "Vậy không thể tốt hơn, Tiểu Bạch, cha cảm ơn con.”
Nghe thấy lời cảm ơn của ông ấy, ngược lại Bạch Mân có chút không vui: "Cha, cha khách khí với con làm gì? Đều là người một nhà, Tiểu Tây chính là em gái ruột của con, giúp đỡ em gái ruột không phải là việc nên làm sao?”
Đối với cô ấy, toàn bộ nhà họ Cố, Cố Tiểu Tây chính là người đã cứu vớt cô ấy, hết lần này đến lần khác, ân tình lớn hơn trời xanh.
Hơn nữa cô ấy thật sự rất thích Tiểu Tây, cũng tin tưởng cô, giống như chỉ cần cô ở trong gia đình này, sẽ vĩnh viễn không phân tán, sẽ luôn luôn hạnh phúc, loại cảm giác này thật sự không thể hiểu được, nhưng cô ấy rất tin vào nó, cũng rất vui mừng.
Cố Tiểu Tây cong môi, nói: "Chị dâu cả, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đến bệnh viện."
“Được!” Bạch Mân cười tươi, vui sướng khiến lúc cơm tối cô ấy còn ăn thêm nửa bát cơm.
Cơm nước xong xuôi, Cố Đình Hoài trực tiếp tìm đến chỗ Cố Tiểu Tây, cùng cô đi đến góc sân, nghiêm túc nói: “Bé, nếu như anh đến thành phố Phong, chẳng phải sẽ mang đến phiền toái cho em sao?”
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Có thể có phiền toái gì chứ? Em còn cần anh giúp em trông chừng Tống Kim An nữa mà.”
"Tống Kim An cũng ở thành phố Phong sao?" Cố Đình Hoài thực sự ngạc nhiên, tuy rằng gia đình bọn họ biết Cố Tiểu Tây là bà chủ đứng sau màn của phố lương thực, nhưng trong đó chủ yếu hoạt động như thế nào thì hoàn toàn không biết gì, rốt cuộc nơi đó cũng cách bọn họ rất xa.
Cố Tiểu Tây lời ít mà ý nhiều giải thích tình huống ở thành phố Phong một lượt: “Em cần anh cả giúp em quan sát nhà họ Tống.”
Quan hệ lợi hại trong đó cô đã giải thích rõ ràng một cách vắn tắt cho Cố Đình Hoài, sắc mặt của anh ấy cũng trở nên nghiêm túc: “Được rồi, chỉ cần có thể giúp được em, anh sẵn lòng đi, bé, em yên tâm đi, anh cả nhất định sẽ giúp em trông lo cho phố lương thực thật tốt.”
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, nói: "Anh cả, trong lòng em, người quan trọng nhất trước sau luôn là mọi người, thành phố Phong hỗn loạn, có một số việc nếu có thể không can thiệp thì anh đừng can thiệp, trực tiếp thông báo tin tức về cho em là được.”
Cố Đình Hoài biết nỗi băn khoăn của cô, gật đầu: "Anh biết rồi, yên tâm.”
"Nếu nói như vậy thì sau khi anh nói chuyện rõ ràng với chị dâu liền nhanh chóng xuất phát đi, đến lúc đó em sẽ đi cùng anh." Cố Tiểu Tây cười cười, nhìn gương mặt của anh ấy tràn đầy nôn nóng, biết rằng hiện tại anh ấy hận không thể mọc thêm cánh bay đến thành phố Phong.
Cũng đã hai tháng cô chưa đến thành phố Phong, đúng lúc nhân cơ hội này đưa Cố Đình Hoài đến đó.
“Được!” Cố Đình Hoài gật đầu thật mạnh, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Bạch Mân, lại có chút buồn rầu.
Anh ấy đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái, nhìn thấy Bạch Mân đang thu dọn chén đũa.
Con ngươi Cố Tiểu Tây lay động, cười nói: "Đúng rồi, còn chuyện quan trọng này chưa nói.”
Suy nghĩ của Cố Đình Hoài lập tức trở về, trở nên nghiêm túc: "Chuyện gì? Em nói đi.”
"Đây, xem như cho anh mượn, nhớ phải làm một cái hôn lễ thật hoành tráng cho chị dâu cả, sính lễ, bốn món đồ lớn, đừng để bỏ sót, dẫn chị ấy đến xã cung ứng mua thêm vải, làm mấy bộ quần áo mới." Cố Tiểu Tây đưa cho Cố Đình Hoài một xấp nhân dân tệ thật dày.
Sắc mặt cô bình tĩnh, lại không biết số tiền này đối với Cố Đình Hoài là một con số khổng lồ như thế nào.
Cố Đình Hoài lắc đầu, từ chối nói: “Bé, thế này thì quá nhiều rồi.”
Cố Tiểu Tây thậm chí không thèm nhìn anh ấy lấy một cái, xoay người trở về phòng.
Cố Tích Hoài bĩu môi: “Anh lên núi cắt cỏ theo, em ở nhà một mình đi!”
*
Buổi tối, mọi người đều đã trở về.
Trên bàn cơm, Bạch Mân đã nhận được tin tức Cố Tiểu Tây sắp lên bệnh viện huyện học tập, vui vẻ không thô, liên tục nói muốn giới thiệu với cô người thầy của mình, bác sĩ ngoại khoa Lý Tự Ngôn của bệnh viện huyện, để sau này cô có thể đi theo Lý Tự Ngôn học tập.
Cố Chí Phượng nghe xong cũng rất vui, cảm khái nói: "Vậy không thể tốt hơn, Tiểu Bạch, cha cảm ơn con.”
Nghe thấy lời cảm ơn của ông ấy, ngược lại Bạch Mân có chút không vui: "Cha, cha khách khí với con làm gì? Đều là người một nhà, Tiểu Tây chính là em gái ruột của con, giúp đỡ em gái ruột không phải là việc nên làm sao?”
Đối với cô ấy, toàn bộ nhà họ Cố, Cố Tiểu Tây chính là người đã cứu vớt cô ấy, hết lần này đến lần khác, ân tình lớn hơn trời xanh.
Hơn nữa cô ấy thật sự rất thích Tiểu Tây, cũng tin tưởng cô, giống như chỉ cần cô ở trong gia đình này, sẽ vĩnh viễn không phân tán, sẽ luôn luôn hạnh phúc, loại cảm giác này thật sự không thể hiểu được, nhưng cô ấy rất tin vào nó, cũng rất vui mừng.
Cố Tiểu Tây cong môi, nói: "Chị dâu cả, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đến bệnh viện."
“Được!” Bạch Mân cười tươi, vui sướng khiến lúc cơm tối cô ấy còn ăn thêm nửa bát cơm.
Cơm nước xong xuôi, Cố Đình Hoài trực tiếp tìm đến chỗ Cố Tiểu Tây, cùng cô đi đến góc sân, nghiêm túc nói: “Bé, nếu như anh đến thành phố Phong, chẳng phải sẽ mang đến phiền toái cho em sao?”
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Có thể có phiền toái gì chứ? Em còn cần anh giúp em trông chừng Tống Kim An nữa mà.”
"Tống Kim An cũng ở thành phố Phong sao?" Cố Đình Hoài thực sự ngạc nhiên, tuy rằng gia đình bọn họ biết Cố Tiểu Tây là bà chủ đứng sau màn của phố lương thực, nhưng trong đó chủ yếu hoạt động như thế nào thì hoàn toàn không biết gì, rốt cuộc nơi đó cũng cách bọn họ rất xa.
Cố Tiểu Tây lời ít mà ý nhiều giải thích tình huống ở thành phố Phong một lượt: “Em cần anh cả giúp em quan sát nhà họ Tống.”
Quan hệ lợi hại trong đó cô đã giải thích rõ ràng một cách vắn tắt cho Cố Đình Hoài, sắc mặt của anh ấy cũng trở nên nghiêm túc: “Được rồi, chỉ cần có thể giúp được em, anh sẵn lòng đi, bé, em yên tâm đi, anh cả nhất định sẽ giúp em trông lo cho phố lương thực thật tốt.”
Cố Tiểu Tây suy nghĩ, nói: "Anh cả, trong lòng em, người quan trọng nhất trước sau luôn là mọi người, thành phố Phong hỗn loạn, có một số việc nếu có thể không can thiệp thì anh đừng can thiệp, trực tiếp thông báo tin tức về cho em là được.”
Cố Đình Hoài biết nỗi băn khoăn của cô, gật đầu: "Anh biết rồi, yên tâm.”
"Nếu nói như vậy thì sau khi anh nói chuyện rõ ràng với chị dâu liền nhanh chóng xuất phát đi, đến lúc đó em sẽ đi cùng anh." Cố Tiểu Tây cười cười, nhìn gương mặt của anh ấy tràn đầy nôn nóng, biết rằng hiện tại anh ấy hận không thể mọc thêm cánh bay đến thành phố Phong.
Cũng đã hai tháng cô chưa đến thành phố Phong, đúng lúc nhân cơ hội này đưa Cố Đình Hoài đến đó.
“Được!” Cố Đình Hoài gật đầu thật mạnh, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Bạch Mân, lại có chút buồn rầu.
Anh ấy đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái, nhìn thấy Bạch Mân đang thu dọn chén đũa.
Con ngươi Cố Tiểu Tây lay động, cười nói: "Đúng rồi, còn chuyện quan trọng này chưa nói.”
Suy nghĩ của Cố Đình Hoài lập tức trở về, trở nên nghiêm túc: "Chuyện gì? Em nói đi.”
"Đây, xem như cho anh mượn, nhớ phải làm một cái hôn lễ thật hoành tráng cho chị dâu cả, sính lễ, bốn món đồ lớn, đừng để bỏ sót, dẫn chị ấy đến xã cung ứng mua thêm vải, làm mấy bộ quần áo mới." Cố Tiểu Tây đưa cho Cố Đình Hoài một xấp nhân dân tệ thật dày.
Sắc mặt cô bình tĩnh, lại không biết số tiền này đối với Cố Đình Hoài là một con số khổng lồ như thế nào.
Cố Đình Hoài lắc đầu, từ chối nói: “Bé, thế này thì quá nhiều rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.