Chương 946
Khuyết Danh
02/09/2024
Mạnh Hổ không ăn mà buông đồ hộp trong tay xuống, lao tới chỗ hai mươi chiếc túi tiếp tế phình to, ánh mắt anh ta sáng như đèn pha, giọng nói cũng trở nên chói tai: "Tất cả những thứ này đều có thể mang về đúng không?"
Mạnh Hổ vui tới mức rơi lệ, trong khoảng thời gian này vì bị đám giặc tây chèn ép khiến điều kiện sinh hoạt và hoả lực của bọn họ xuống cấp trầm trọng. Đối với trung đội 168, hai mươi chiếc túi tiếp tế này giống như cơn mưa trong lúc hạn hạn, có thể giúp bọn họ vực dậy tinh thần từ trong tuyệt vọng.
"Đồng chí Cố, cô đúng là quý nhân của chúng tôi! Đây thật sự là chuyện tốt nhất trong thời gian gần đây!"
Mạnh Hổ cảm thấy cơ thể cạn kiệt sức lực lập tức căng tràn nhựa sống, cảm giác này thật sự không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cảm thấy mừng như điên, thậm chí Mạnh Hổ còn tưởng tượng đến cảnh tượng nhóm tân binh trung đội 168 bọn họ lập được công lớn.
Nhưng mà sau khi cảm giác vui mừng trôi qua, Mạnh Hổ lập tức quan sát khắp nơi, biểu cảm trên mặt chuyển từ vui sướng sang ngạc nhiên rồi lại biến thành sợ hãi.
"Không, không đúng, đồng chí Cố, đám giặc tây kia đâu rồi? Lúc nãy đống lửa bỗng nhiên dập tắt nên tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được những âm thanh kỳ lạ. Đến lúc tôi mở mắt ra thì chỉ thấy một mình cô, còn đám giặc tây đã biến mất!" Mạnh Hổ cảm thấy ê răng.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, khoé môi giật giật, có phải anh ta đã vui mừng quá sớm rồi không?
Người này có thật là vợ mới cưới của trung đội trưởng hay không? Cô lại có năng lực im hơi lặng tiếng giải quyết hai tiểu đội của nước M ư? Trong lòng Mạnh Hổ mâu thuẫn, không biết nên chấp nhận giả thiết này hay nên nghi ngờ cô.
"Tôi cũng mới vừa đến thôi, vì nghe thấy tiếng nên tôi mới tới đây, thì ra lúc nãy có đám giặc tây ở đây sao?" Cố Tiểu Tây tỏ vẻ ngạc nhiên, năng lực chữa lành của cô không thể lộ ra trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc điều khiển dây leo giết người. Nếu người khác biết cô có được khả năng mà vừa nghe đã thấy vô lý này, có khi chiến tranh còn chưa kết thúc cô đã bị đưa tới viện nghiên cứu thủ đô trước rồi.
Cô không quan tâm đến việc có lập công hay không, cô chỉ mong Yến Thiếu Ngu có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ.
Mạnh Hổ thấy vẻ mặt Cố Tiểu Tây không giống giả vờ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tinh thần cảnh giác của anh ta bỗng nhiên dâng lên.
Anh ta nhỏ giọng nói: "Hai tiểu đội giặc tây ở đây lúc nãy ít nhất cũng có hai mươi người, thế nhưng bọn họ bất ngờ biến mất! Không được, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, dù sao tôi cũng cảm thấy chỗ này không an toàn, lỡ như lại gặp phải thứ gì đáng sợ thì sao!"
Lúc nói chuyện, Mạnh Hổ vẫn liên tục quan sát xung quanh, biểu cảm trên mặt rất căng thẳng.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô cũng không muốn ở lại đây, cô muốn nhanh chóng gặp được Yến Thiếu Ngu, nhìn thấy anh bình yên vô sự.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn Vương Hâm đang nằm trên mặt đất rồi bước tới, lấy một viên thuốc trong sọt tre ra nhét vào miệng anh ấy, sau đó đút thêm cho anh ấy vài ngụm nước suối trong không gian. Cô còn chưa dùng đến năng lực chữa lành thì anh ấy đã bàng hoàng tỉnh lại.
"Vương Hâm! Anh tỉnh rồi!" Mạnh Hổ rưng rưng nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ người lên.
"Xảy... xảy ra chuyện gì thế?" Giọng nói của Vương Hâm hơi nghẹn ngào, vẻ mặt mờ mịt.
Mạnh Hổ dùng tay áo lau nước mắt rồi chỉ vào Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh và nói: "Đây là vợ mới cưới của trung đội trưởng, cô ấy đi từ ngàn dặm xa xôi tới tiền tuyến tìm người, tình cờ nhìn thấy và cứu chúng ta. À phải rồi, còn có mấy cái túi tiếp tế của đám giặc tây nữa! Bên trong có đồ hộp và thuốc, trung đội 168 của chúng ta xem như tìm được đường sống trong chỗ chết rồi!"
Vương Hâm dần tỉnh táo lại, nhưng sau khi nghe những lời Mạnh Hổ nói, vẻ mặt anh ấy lại đờ ra.
Anh ấy có thể hiểu được từng câu nói của Mạnh Hổ, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì Vương Hâm lại chẳng hiểu gì cả.
Vợ mới cưới của trung đội trưởng? Trung đội trưởng của bọn họ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi? Hơn nữa cô còn một mình chạy tới mỏm núi Lăng Xuyên tìm người? Vấn đề lớn nhất là chính cô đã cứu anh ấy và Mạnh Hổ từ tay bọn giặc tây ra ư? Có phải lỗ tai anh ấy bị gì rồi không?
Mạnh Hổ vui tới mức rơi lệ, trong khoảng thời gian này vì bị đám giặc tây chèn ép khiến điều kiện sinh hoạt và hoả lực của bọn họ xuống cấp trầm trọng. Đối với trung đội 168, hai mươi chiếc túi tiếp tế này giống như cơn mưa trong lúc hạn hạn, có thể giúp bọn họ vực dậy tinh thần từ trong tuyệt vọng.
"Đồng chí Cố, cô đúng là quý nhân của chúng tôi! Đây thật sự là chuyện tốt nhất trong thời gian gần đây!"
Mạnh Hổ cảm thấy cơ thể cạn kiệt sức lực lập tức căng tràn nhựa sống, cảm giác này thật sự không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cảm thấy mừng như điên, thậm chí Mạnh Hổ còn tưởng tượng đến cảnh tượng nhóm tân binh trung đội 168 bọn họ lập được công lớn.
Nhưng mà sau khi cảm giác vui mừng trôi qua, Mạnh Hổ lập tức quan sát khắp nơi, biểu cảm trên mặt chuyển từ vui sướng sang ngạc nhiên rồi lại biến thành sợ hãi.
"Không, không đúng, đồng chí Cố, đám giặc tây kia đâu rồi? Lúc nãy đống lửa bỗng nhiên dập tắt nên tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được những âm thanh kỳ lạ. Đến lúc tôi mở mắt ra thì chỉ thấy một mình cô, còn đám giặc tây đã biến mất!" Mạnh Hổ cảm thấy ê răng.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, khoé môi giật giật, có phải anh ta đã vui mừng quá sớm rồi không?
Người này có thật là vợ mới cưới của trung đội trưởng hay không? Cô lại có năng lực im hơi lặng tiếng giải quyết hai tiểu đội của nước M ư? Trong lòng Mạnh Hổ mâu thuẫn, không biết nên chấp nhận giả thiết này hay nên nghi ngờ cô.
"Tôi cũng mới vừa đến thôi, vì nghe thấy tiếng nên tôi mới tới đây, thì ra lúc nãy có đám giặc tây ở đây sao?" Cố Tiểu Tây tỏ vẻ ngạc nhiên, năng lực chữa lành của cô không thể lộ ra trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc điều khiển dây leo giết người. Nếu người khác biết cô có được khả năng mà vừa nghe đã thấy vô lý này, có khi chiến tranh còn chưa kết thúc cô đã bị đưa tới viện nghiên cứu thủ đô trước rồi.
Cô không quan tâm đến việc có lập công hay không, cô chỉ mong Yến Thiếu Ngu có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ.
Mạnh Hổ thấy vẻ mặt Cố Tiểu Tây không giống giả vờ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tinh thần cảnh giác của anh ta bỗng nhiên dâng lên.
Anh ta nhỏ giọng nói: "Hai tiểu đội giặc tây ở đây lúc nãy ít nhất cũng có hai mươi người, thế nhưng bọn họ bất ngờ biến mất! Không được, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, dù sao tôi cũng cảm thấy chỗ này không an toàn, lỡ như lại gặp phải thứ gì đáng sợ thì sao!"
Lúc nói chuyện, Mạnh Hổ vẫn liên tục quan sát xung quanh, biểu cảm trên mặt rất căng thẳng.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô cũng không muốn ở lại đây, cô muốn nhanh chóng gặp được Yến Thiếu Ngu, nhìn thấy anh bình yên vô sự.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn Vương Hâm đang nằm trên mặt đất rồi bước tới, lấy một viên thuốc trong sọt tre ra nhét vào miệng anh ấy, sau đó đút thêm cho anh ấy vài ngụm nước suối trong không gian. Cô còn chưa dùng đến năng lực chữa lành thì anh ấy đã bàng hoàng tỉnh lại.
"Vương Hâm! Anh tỉnh rồi!" Mạnh Hổ rưng rưng nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ người lên.
"Xảy... xảy ra chuyện gì thế?" Giọng nói của Vương Hâm hơi nghẹn ngào, vẻ mặt mờ mịt.
Mạnh Hổ dùng tay áo lau nước mắt rồi chỉ vào Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh và nói: "Đây là vợ mới cưới của trung đội trưởng, cô ấy đi từ ngàn dặm xa xôi tới tiền tuyến tìm người, tình cờ nhìn thấy và cứu chúng ta. À phải rồi, còn có mấy cái túi tiếp tế của đám giặc tây nữa! Bên trong có đồ hộp và thuốc, trung đội 168 của chúng ta xem như tìm được đường sống trong chỗ chết rồi!"
Vương Hâm dần tỉnh táo lại, nhưng sau khi nghe những lời Mạnh Hổ nói, vẻ mặt anh ấy lại đờ ra.
Anh ấy có thể hiểu được từng câu nói của Mạnh Hổ, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì Vương Hâm lại chẳng hiểu gì cả.
Vợ mới cưới của trung đội trưởng? Trung đội trưởng của bọn họ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi? Hơn nữa cô còn một mình chạy tới mỏm núi Lăng Xuyên tìm người? Vấn đề lớn nhất là chính cô đã cứu anh ấy và Mạnh Hổ từ tay bọn giặc tây ra ư? Có phải lỗ tai anh ấy bị gì rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.