Chương 981
Khuyết Danh
02/09/2024
Niềm vui thắng lợi càn quét toàn bộ doanh trại, chiến tranh kết thúc cũng đồng nghĩa với việc các binh sĩ có thể quay về nhà.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Yến Thiếu Ngu và các binh sĩ của trung đội 168 ngồi xe quân sự lên đường quay về thành phố Hoài Hải. Sau khi quay về, bọn họ sẽ được trao tặng quân hàm cho quân công và mang theo vinh quang quay về nhà thăm người thân.
Hành trình diễn ra suôn sẻ. Vài ngày sau, xe quân sự quay lại thành phố Hoài Hải, dừng ở bến tàu.
Lần này tới quân khu số 8 đã hết sức quen thuộc đối với Cố Tiểu Tây, cô không còn đến đó và quay về nữa. Bây giờ, cô đã là một quân y đường đường chính chính, là người không cần thư giới thiệu cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân để đứng ra nói chuyện.
Quân khu số 8 vẫn giống như cũ. Tuy nhiên, cổng quân khu rộng mở, binh sĩ cầm cờ đỏ đứng ở hai bên. Từ Xuyên Cốc dẫn tâm phúc Ngô Tuyệt và lính cảnh vệ Lý Đông Đông đứng ở hàng đầu tiên, lấy lễ nghi long trọng nhất để nghênh đón những binh sĩ đã giành chiến thắng trở về.
Yến Thiếu Ngu, Cố Tiểu Tây và mọi người tiến lên phía trước, chào theo kiểu quân đội với Từ Xuyên Cốc.
Từ Xuyên Cốc quan sát bọn họ, trên mặt ông ấy lộ ra vẻ vui mừng. Những người đã từng là tân binh trải qua hơn nửa năm rèn luyện, bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, nét mặt ngây ngô đã không còn nữa, chỉ còn lại sự kiên nghị và trái tim sắt đá.
Bọn họ đã trở thành binh sĩ chính thức của nước Z có thể bảo vệ quốc gia của mình!
Từ Xuyên Cốc hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Mọi người đã làm rất tốt! Không có khiến cho tôi thất vọng!"
Thủ trưởng tán dương một câu khiến trên mặt của mỗi người đều nở một nụ cười tự hào, bọn họ được đông đảo bộ đội đón về quân khu.
…
Ở nơi ở của Từ Xuyên Cốc.
Chú Bình đang bày biện một bàn thức ăn ngon, Từ Xuyên Cốc ngồi ở vị trí chủ nhà, Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây ngồi ở phía dưới.
"Thiếu Ngu, chú đã sớm biết cháu là cứu tinh. Quả nhiên là cháu không có làm cho chú thất vọng. Lần này, tiền tuyến đại thắng không thể thiếu công lao của cháu đã dẫn dắt trung đội 168. Và cả cháu nữa, Tiểu Cố, cháu thật sự là phúc tinh mà!" Khuôn mặt của Từ Xuyên Cốc thoải mái, lộ ra biểu cảm rất vui mừng.
Ông ấy liên tục khen ngợi hai người, trên mặt ông ấy vừa tự hào vừa đắc chí, hoàn toàn là dáng vẻ hậu bối nhà mình có tiền đồ.
Yến Thiếu Ngu mỉm cười và cực kỳ nghiêm túc nói một câu: "Đều là chú Từ chỉ đạo tốt."
Từ Xuyên Cốc nhíu mày lại, ông ấy kinh ngạc nhìn Yến Thiếu Ngu một cái. Nếu câu nói này mang một chút trêu chọc và nói khoác đặt ở hoàn cảnh trước kia, chắc chắn là nó sẽ không được thốt ra từ trong miệng của anh. Quả nhiên là chuyến đi tới tiền tuyến này không hề phí công vô ích, người đã có kinh nghiệm nên tính tình thay đổi, biết đưa đẩy hơn rồi.
Có điều, Từ Xuyên Cốc hiểu rất rõ Yến Thiếu Ngu, ông ấy cười ha ha: "Cháu đừng tâng bốc chú, có chuyện cứ việc nói thẳng."
Dường như Yến Thiếu Ngu đang chờ đợi câu nói này, nghe thấy ông ấy nói xong, anh mới nhân tiện nói: "Nếu chú Từ đã nói như vậy, vậy thì cháu không khách sáo nữa. Chú Từ, cháu phải xin nghỉ phép để kết hôn. Với công lao lập được lần này, dù sao chú cũng phải phê duyệt cho cháu nghỉ mười ngày nửa tháng, đúng không ạ?"
Nghe được những lời này, Từ Xuyên Cốc cười ha hả, hơi oán trách Yến Thiếu Ngu: "Thằng nhóc này, biết thành gia lập nghiệp rồi."
Ngược lại, ông ấy không có mập mờ, sảng khoái đáp: "Được! Cho cháu nghỉ phép! Cháu quay về hãy sắp xếp cử hành hôn lễ nở mày nở mặt với Tiểu Cố đi! Những thứ nên mua hãy mua cho chú, đừng có bạc đãi con gái người ta. Con bé ngàn dặm xa xôi đuổi theo cháu ra tiền tuyến. Với cái tính như vậy, con bé càng có năng lực hơn cả mẹ của cháu lúc trước nữa. Đúng là một cô gái tốt hiếm có."
Nói xong, ánh mắt của Từ Xuyên Cốc lập tức trở nên cô đơn, nói: "Nếu cha mẹ của cháu có ở đây, chắc chắn là bọn họ sẽ rất vui mừng."
Khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu cũng tối sầm lại, anh không có trả lời mà chỉ cười với Cố Tiểu Tây rồi nói: “Thật sự đúng là một cô gái tốt."
Cố Tiểu Tây cũng không có e lệ, cô duỗi tay ra kéo tay của Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Chờ cha mẹ của anh trở về, chúng ta lại tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa. Đến lúc đó, chúng ta mời chú Từ, chú Bình, Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương, được không?"
Lời này vừa mới nói ra, không chỉ có đáy mắt của Yến Thiếu Ngu, mà ngay cả Từ Xuyên Cốc cũng đầy cảm giác ấm áp.
Nếu quả thật có một ngày như thế thì đó nhất định là một ngày rất tốt rất tốt.
Yến Thiếu Ngu nắm lại tay của Cố Tiểu Tây, khẽ đáp ừm.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Yến Thiếu Ngu và các binh sĩ của trung đội 168 ngồi xe quân sự lên đường quay về thành phố Hoài Hải. Sau khi quay về, bọn họ sẽ được trao tặng quân hàm cho quân công và mang theo vinh quang quay về nhà thăm người thân.
Hành trình diễn ra suôn sẻ. Vài ngày sau, xe quân sự quay lại thành phố Hoài Hải, dừng ở bến tàu.
Lần này tới quân khu số 8 đã hết sức quen thuộc đối với Cố Tiểu Tây, cô không còn đến đó và quay về nữa. Bây giờ, cô đã là một quân y đường đường chính chính, là người không cần thư giới thiệu cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân để đứng ra nói chuyện.
Quân khu số 8 vẫn giống như cũ. Tuy nhiên, cổng quân khu rộng mở, binh sĩ cầm cờ đỏ đứng ở hai bên. Từ Xuyên Cốc dẫn tâm phúc Ngô Tuyệt và lính cảnh vệ Lý Đông Đông đứng ở hàng đầu tiên, lấy lễ nghi long trọng nhất để nghênh đón những binh sĩ đã giành chiến thắng trở về.
Yến Thiếu Ngu, Cố Tiểu Tây và mọi người tiến lên phía trước, chào theo kiểu quân đội với Từ Xuyên Cốc.
Từ Xuyên Cốc quan sát bọn họ, trên mặt ông ấy lộ ra vẻ vui mừng. Những người đã từng là tân binh trải qua hơn nửa năm rèn luyện, bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, nét mặt ngây ngô đã không còn nữa, chỉ còn lại sự kiên nghị và trái tim sắt đá.
Bọn họ đã trở thành binh sĩ chính thức của nước Z có thể bảo vệ quốc gia của mình!
Từ Xuyên Cốc hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Mọi người đã làm rất tốt! Không có khiến cho tôi thất vọng!"
Thủ trưởng tán dương một câu khiến trên mặt của mỗi người đều nở một nụ cười tự hào, bọn họ được đông đảo bộ đội đón về quân khu.
…
Ở nơi ở của Từ Xuyên Cốc.
Chú Bình đang bày biện một bàn thức ăn ngon, Từ Xuyên Cốc ngồi ở vị trí chủ nhà, Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây ngồi ở phía dưới.
"Thiếu Ngu, chú đã sớm biết cháu là cứu tinh. Quả nhiên là cháu không có làm cho chú thất vọng. Lần này, tiền tuyến đại thắng không thể thiếu công lao của cháu đã dẫn dắt trung đội 168. Và cả cháu nữa, Tiểu Cố, cháu thật sự là phúc tinh mà!" Khuôn mặt của Từ Xuyên Cốc thoải mái, lộ ra biểu cảm rất vui mừng.
Ông ấy liên tục khen ngợi hai người, trên mặt ông ấy vừa tự hào vừa đắc chí, hoàn toàn là dáng vẻ hậu bối nhà mình có tiền đồ.
Yến Thiếu Ngu mỉm cười và cực kỳ nghiêm túc nói một câu: "Đều là chú Từ chỉ đạo tốt."
Từ Xuyên Cốc nhíu mày lại, ông ấy kinh ngạc nhìn Yến Thiếu Ngu một cái. Nếu câu nói này mang một chút trêu chọc và nói khoác đặt ở hoàn cảnh trước kia, chắc chắn là nó sẽ không được thốt ra từ trong miệng của anh. Quả nhiên là chuyến đi tới tiền tuyến này không hề phí công vô ích, người đã có kinh nghiệm nên tính tình thay đổi, biết đưa đẩy hơn rồi.
Có điều, Từ Xuyên Cốc hiểu rất rõ Yến Thiếu Ngu, ông ấy cười ha ha: "Cháu đừng tâng bốc chú, có chuyện cứ việc nói thẳng."
Dường như Yến Thiếu Ngu đang chờ đợi câu nói này, nghe thấy ông ấy nói xong, anh mới nhân tiện nói: "Nếu chú Từ đã nói như vậy, vậy thì cháu không khách sáo nữa. Chú Từ, cháu phải xin nghỉ phép để kết hôn. Với công lao lập được lần này, dù sao chú cũng phải phê duyệt cho cháu nghỉ mười ngày nửa tháng, đúng không ạ?"
Nghe được những lời này, Từ Xuyên Cốc cười ha hả, hơi oán trách Yến Thiếu Ngu: "Thằng nhóc này, biết thành gia lập nghiệp rồi."
Ngược lại, ông ấy không có mập mờ, sảng khoái đáp: "Được! Cho cháu nghỉ phép! Cháu quay về hãy sắp xếp cử hành hôn lễ nở mày nở mặt với Tiểu Cố đi! Những thứ nên mua hãy mua cho chú, đừng có bạc đãi con gái người ta. Con bé ngàn dặm xa xôi đuổi theo cháu ra tiền tuyến. Với cái tính như vậy, con bé càng có năng lực hơn cả mẹ của cháu lúc trước nữa. Đúng là một cô gái tốt hiếm có."
Nói xong, ánh mắt của Từ Xuyên Cốc lập tức trở nên cô đơn, nói: "Nếu cha mẹ của cháu có ở đây, chắc chắn là bọn họ sẽ rất vui mừng."
Khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu cũng tối sầm lại, anh không có trả lời mà chỉ cười với Cố Tiểu Tây rồi nói: “Thật sự đúng là một cô gái tốt."
Cố Tiểu Tây cũng không có e lệ, cô duỗi tay ra kéo tay của Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Chờ cha mẹ của anh trở về, chúng ta lại tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa. Đến lúc đó, chúng ta mời chú Từ, chú Bình, Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương, được không?"
Lời này vừa mới nói ra, không chỉ có đáy mắt của Yến Thiếu Ngu, mà ngay cả Từ Xuyên Cốc cũng đầy cảm giác ấm áp.
Nếu quả thật có một ngày như thế thì đó nhất định là một ngày rất tốt rất tốt.
Yến Thiếu Ngu nắm lại tay của Cố Tiểu Tây, khẽ đáp ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.