Chương 30: Chìa khóa của kí ức
Vô Danh
26/06/2014
_Trường học là đây sao?Tôi chẳng nhớ gì cả.Lạ lẫm quá.
_Vì em thường xuyên nghỉ học mà.Vào trong đi,anh sẽ dìu em.
_Á,tôi vấp phải cục đá rồi.
_Con rùa luôn hậu đậu mà.Tiểu Phong cười thật tươi.
_Quen quá.
_Biệt danh của em mà.^.^
_Vậy à.
Đi thẳng vào trong lớp,bạn bè vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường,chỉ có điều tôi không nhớ ra thôi.ngồi vào bàn,tôi chẳng thấy quen thuộc chút nào.Khó chịu quá,có vẻ như tôi chẳng có chút thích thú ở nơi này.
_Mày thấy chưa,dù mất trí nhớ mà cũng có hai người con trai bên cạnh.Ghê thật.
_Đáng ghét quá,khó chịu quá!Tôi không muốn nghe câu này,không muốn nghe.
_Này,nói gì thế hả.Rảnh rỗi quá ha.Giọng của Minh Hùng,anh đang giận dữ.
_Đúng vậy,ta đi thôi Lam Anh.Tiểu Phong dìu tôi ra ngoài.
Cái hành lang này,tôi đã làm gì ở đây nhỉ?Hình ảnh vụt hiện lên rồi không thấy nữa.Người con trai trong đó hình như là Minh Hùng thì phải.
_Anh Minh hùng,có phải chúng ta từng ở đây nói chuyện phải không?
_Đúng vậy.
_Nơi này chứa đựng kí ức rất buồn,rất buồn.Tôi và anh từng có quan hệ gì chăng,lúc đó,tôi đang khóc,khóc rất nhiều.
_Khóc....
_Anh Hùng,anh làm gì vậy?Từ xa,một cô gái chạy tới,cô ta là....
_Mỹ Hân.Tôi buột miệng nói ra.
_SAo em biết cô ấy được,em đã nhớ lại rồi ư?
_Không,...chỉ là tên của cô ấy rất quen.
_Vì em thường xuyên nghỉ học mà.Vào trong đi,anh sẽ dìu em.
_Á,tôi vấp phải cục đá rồi.
_Con rùa luôn hậu đậu mà.Tiểu Phong cười thật tươi.
_Quen quá.
_Biệt danh của em mà.^.^
_Vậy à.
Đi thẳng vào trong lớp,bạn bè vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường,chỉ có điều tôi không nhớ ra thôi.ngồi vào bàn,tôi chẳng thấy quen thuộc chút nào.Khó chịu quá,có vẻ như tôi chẳng có chút thích thú ở nơi này.
_Mày thấy chưa,dù mất trí nhớ mà cũng có hai người con trai bên cạnh.Ghê thật.
_Đáng ghét quá,khó chịu quá!Tôi không muốn nghe câu này,không muốn nghe.
_Này,nói gì thế hả.Rảnh rỗi quá ha.Giọng của Minh Hùng,anh đang giận dữ.
_Đúng vậy,ta đi thôi Lam Anh.Tiểu Phong dìu tôi ra ngoài.
Cái hành lang này,tôi đã làm gì ở đây nhỉ?Hình ảnh vụt hiện lên rồi không thấy nữa.Người con trai trong đó hình như là Minh Hùng thì phải.
_Anh Minh hùng,có phải chúng ta từng ở đây nói chuyện phải không?
_Đúng vậy.
_Nơi này chứa đựng kí ức rất buồn,rất buồn.Tôi và anh từng có quan hệ gì chăng,lúc đó,tôi đang khóc,khóc rất nhiều.
_Khóc....
_Anh Hùng,anh làm gì vậy?Từ xa,một cô gái chạy tới,cô ta là....
_Mỹ Hân.Tôi buột miệng nói ra.
_SAo em biết cô ấy được,em đã nhớ lại rồi ư?
_Không,...chỉ là tên của cô ấy rất quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.