Chương 6: tỏ tình bị từ chối
Vô Danh
26/06/2014
_Cô nói là cô thích tôi,yêu tôi?
_À không,tôi chỉ ví dụ thôi mà.Nếu như anh dịu dàng một chút thì...Lam Anh bối rối.
_Vậy à,còn tôi thì cảm thấy có cô thì cuộc sống có ý nghĩa hơn một chút.
_Hả?Cám ơn anh.
_Thôi,để tôi đưa cô về nhà.
_Không cần đâu,để tôi xuống đi.Chân tôi cũng không đau lắm,tôi tự đi được rồi.
_Uhm...vậy để tôi gọi xe cho cô.
_Cám ơn.
-0o0-trên xe
Tại sao mình lại nói câu đó?Mình thích Minh Hùng mà.Mình với hắn chỉ là bạn thôi.Là bạn.Ơ,đến nhà tôi rồi,dừng lại.Lam Anh vừa xuống xe thì nhìn thấy ngồi trong nhà là mẹ cô.Mẹ,mẹ làm gì ở đây?
_Chẳng lẽ mẹ không được đến thăm con sao?
_Dạ...
_Con gái tôi sao mà ốm quá,sụt kí phải không?Ăn ngày mấy bữa?Có đầy đủ không?Sống có cực lắm không?
_Ơ,mẹ nói từ từ thôi ạ.Con sụt kí cũng tốt đấy chứ.Có người nói con mập như heo,nhớ lại càng thấy ghét.Con ăn ngày hai bữa.Sống hơi cực nhưng rất vui.Cực thì phải cảm ơn tên kia.Tóm lại con rất vui vẻ.
_Mẹ nghe nói là con đang hẹn hò với một tên khóa hai,đúng không?
_Ơ,con hẹn hồi nào?
_Khai mau.
_Tiểu Phong,19 tuổi,nhà mở quán ăn,khoa y,tính tình cục cằn,đáng ghét.Con không hẹn hò với hắn.
_Vậy mà trán con ghi hai chữ thích kia kìa.
_Đâu,đâu.
_Mẹ không đồng ý cho con thích tên đó.Hắn không xứng với con.
_Vậy thỉ ai mới xứng cho con đây?
_Mẹ không cần biết nhưng con không được thích hắn,nếu hkông thì mẹ xem như không có con.Như vậy đủ hiểu rồi chứ.Mẹ về đây.
_Mẹ,kìa mẹ.Không được thích hắn ư?tại sao mình lại buồn như vậy chứ?Ơ,nước mắt,tại sao mình lại khóc?Không có gì đâu,tại vì mình vốn không thích hắn mà.Lam Anh khóc nức nở.Mẹ ác quá,tại sao lại nói như vậy chứ?
Về phần Tiểu Phong,anh đang trên đường đi bộ về nhà.
_Mình thích con rùa đó sao?tại sao?Trời ơi,con rùa đó đúng là phiền phức.Lần đầu tiên có người nói như vậy với mình.lần đầu tiên mình có cảm giác như vậy.Chẳng lẽ mình thích cô ta?
-0o0-Ngày hôm sau
_Ê con rùa,sao mặt cô buồn vậy?
_Không có gì.
_Cái gì?Tôi hỏi thăm như vậy là quá rồi đấy nhé.
_Tôi đã bảo là không có gì.Tránh ra đi.
_này,tại sao?Tiểu Phong nắm tay Lam Anh lại.
_Anh phiền phức quá,tránh ra.Đừng lại gần tôi nữa.
_Được,cô muốn thế đúng không?Đi mà buồn một mình đi.Tiểu Phong bỏ đi.
_Xin lỗi anh,đồ đáng ghét.Lam Anh quay lại nhìn tiểu Phong bỏ đi với khuôn mặt ràn rụa nước mắt.Tôi thích anh nhưng có lẽ chúng ta không thành đâu.Rồi cô cũng đi vào lớp học.
_Cô ta tưởng mình là gì chứ?Tại sao lại cộc cằn như vậy?Nhưng mà sao cô ta cứ xuất hiện trước mặt mình hoài vậy?Mình thích cô ta thật rồi.Trởi ơi.Tiểu Phong la to lên,rồi cả trường quay lại nhìn Tiểu Phong bằng ánh mắt kì lạ.Ôi,xấu hổ quá.
Rồi những tiết học trôi qua ảm đạm,cả hai người đều buồn hiu và nghĩ về người kia.Tiểu Phong đã quyết định rằng tan học anh sẽ nói cho Lam Anh biết anh thích cô.Và thoáng một lát đã đến giờ tan học.Tiểu Phong đứng trước lớp của Lam Anh.
_A,cô ấy ra rồi.Lam Anh,làm phiền cô một lúc.Ra đây được không?
_Muốn nói gì thì nói đi.Lam Anh vô tình nói.
_Tôi,tôi thích cô.
_Hả?Anh vừa nói gì?
_Anh thích em.
(Em vui lắm nhưng mẹ em lại không cho phép.Em phải làm sao đây Tiểu Phong?Nếu như tiếp tục quen em,anh sẽ gặp nhiều điều phiền phức.Thà em khổ một mình chứ không muốn anh như vậy.Tha lỗi cho em nhé.)_Cám ơn anh đã nói thật nhưng xin lỗi,tôi không thích anh.Lam Anh quay đi để lại một mình Tiểu Phong đứng đó.
Tháng sáu trời đổ mưa,hai người đều đau khổ.Lần đầu tiên Lam Anh biết cảm giác thích là gì và cảm giác đau khổ là gì.
_À không,tôi chỉ ví dụ thôi mà.Nếu như anh dịu dàng một chút thì...Lam Anh bối rối.
_Vậy à,còn tôi thì cảm thấy có cô thì cuộc sống có ý nghĩa hơn một chút.
_Hả?Cám ơn anh.
_Thôi,để tôi đưa cô về nhà.
_Không cần đâu,để tôi xuống đi.Chân tôi cũng không đau lắm,tôi tự đi được rồi.
_Uhm...vậy để tôi gọi xe cho cô.
_Cám ơn.
-0o0-trên xe
Tại sao mình lại nói câu đó?Mình thích Minh Hùng mà.Mình với hắn chỉ là bạn thôi.Là bạn.Ơ,đến nhà tôi rồi,dừng lại.Lam Anh vừa xuống xe thì nhìn thấy ngồi trong nhà là mẹ cô.Mẹ,mẹ làm gì ở đây?
_Chẳng lẽ mẹ không được đến thăm con sao?
_Dạ...
_Con gái tôi sao mà ốm quá,sụt kí phải không?Ăn ngày mấy bữa?Có đầy đủ không?Sống có cực lắm không?
_Ơ,mẹ nói từ từ thôi ạ.Con sụt kí cũng tốt đấy chứ.Có người nói con mập như heo,nhớ lại càng thấy ghét.Con ăn ngày hai bữa.Sống hơi cực nhưng rất vui.Cực thì phải cảm ơn tên kia.Tóm lại con rất vui vẻ.
_Mẹ nghe nói là con đang hẹn hò với một tên khóa hai,đúng không?
_Ơ,con hẹn hồi nào?
_Khai mau.
_Tiểu Phong,19 tuổi,nhà mở quán ăn,khoa y,tính tình cục cằn,đáng ghét.Con không hẹn hò với hắn.
_Vậy mà trán con ghi hai chữ thích kia kìa.
_Đâu,đâu.
_Mẹ không đồng ý cho con thích tên đó.Hắn không xứng với con.
_Vậy thỉ ai mới xứng cho con đây?
_Mẹ không cần biết nhưng con không được thích hắn,nếu hkông thì mẹ xem như không có con.Như vậy đủ hiểu rồi chứ.Mẹ về đây.
_Mẹ,kìa mẹ.Không được thích hắn ư?tại sao mình lại buồn như vậy chứ?Ơ,nước mắt,tại sao mình lại khóc?Không có gì đâu,tại vì mình vốn không thích hắn mà.Lam Anh khóc nức nở.Mẹ ác quá,tại sao lại nói như vậy chứ?
Về phần Tiểu Phong,anh đang trên đường đi bộ về nhà.
_Mình thích con rùa đó sao?tại sao?Trời ơi,con rùa đó đúng là phiền phức.Lần đầu tiên có người nói như vậy với mình.lần đầu tiên mình có cảm giác như vậy.Chẳng lẽ mình thích cô ta?
-0o0-Ngày hôm sau
_Ê con rùa,sao mặt cô buồn vậy?
_Không có gì.
_Cái gì?Tôi hỏi thăm như vậy là quá rồi đấy nhé.
_Tôi đã bảo là không có gì.Tránh ra đi.
_này,tại sao?Tiểu Phong nắm tay Lam Anh lại.
_Anh phiền phức quá,tránh ra.Đừng lại gần tôi nữa.
_Được,cô muốn thế đúng không?Đi mà buồn một mình đi.Tiểu Phong bỏ đi.
_Xin lỗi anh,đồ đáng ghét.Lam Anh quay lại nhìn tiểu Phong bỏ đi với khuôn mặt ràn rụa nước mắt.Tôi thích anh nhưng có lẽ chúng ta không thành đâu.Rồi cô cũng đi vào lớp học.
_Cô ta tưởng mình là gì chứ?Tại sao lại cộc cằn như vậy?Nhưng mà sao cô ta cứ xuất hiện trước mặt mình hoài vậy?Mình thích cô ta thật rồi.Trởi ơi.Tiểu Phong la to lên,rồi cả trường quay lại nhìn Tiểu Phong bằng ánh mắt kì lạ.Ôi,xấu hổ quá.
Rồi những tiết học trôi qua ảm đạm,cả hai người đều buồn hiu và nghĩ về người kia.Tiểu Phong đã quyết định rằng tan học anh sẽ nói cho Lam Anh biết anh thích cô.Và thoáng một lát đã đến giờ tan học.Tiểu Phong đứng trước lớp của Lam Anh.
_A,cô ấy ra rồi.Lam Anh,làm phiền cô một lúc.Ra đây được không?
_Muốn nói gì thì nói đi.Lam Anh vô tình nói.
_Tôi,tôi thích cô.
_Hả?Anh vừa nói gì?
_Anh thích em.
(Em vui lắm nhưng mẹ em lại không cho phép.Em phải làm sao đây Tiểu Phong?Nếu như tiếp tục quen em,anh sẽ gặp nhiều điều phiền phức.Thà em khổ một mình chứ không muốn anh như vậy.Tha lỗi cho em nhé.)_Cám ơn anh đã nói thật nhưng xin lỗi,tôi không thích anh.Lam Anh quay đi để lại một mình Tiểu Phong đứng đó.
Tháng sáu trời đổ mưa,hai người đều đau khổ.Lần đầu tiên Lam Anh biết cảm giác thích là gì và cảm giác đau khổ là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.