Chương 45: Chương 44
Vãn Chi
24/09/2016
Đối phương cơ hồ bị rút hết sự sống, Khúc Hi Chi cũng không muốn dằn vặt nàng lâu. Cô lách tay trái vào váy ngủ sờ đến vòng eo nhỏ nhắn, không hề gặp trở ngại nên lập tức đi thẳng lên phía trên. Cô cũng không quên những nơi khác, bất kể là tay hay miệng đều hoạt động rất bận rộn.
Chỉ cần kích thích một chỗ thôi đã làm Cố Hi Chi muốn chết rồi, bây giờ tay cô còn đặt lên chỗ kế bên nữa chứ. Cố Hi Chi thật sự muốn giết người mà!
Đỉnh của chỗ ấy bị cô dùng ngón tay khẩy nhẹ. Bên kia cũng đã được cô nhả ra, mãi đến khi không khí lành lạnh sắp thẩm thấu vào thì cô lại bao lấy sưởi ấm. Mắt nàng càng ngày càng ướt át, Cố Hi Chi không chịu được kích thích như vậy, chụp lấy tay cô nói, "Chị đừng... Chỗ đó... A..."
Nàng mới vừa thốt ra hai chữ thì bị đối phương chặn họng. Tay phải cô mài mòn mơn trớn, bên trái thì dùng đầu lưỡi nặng nề mút mát.
Tên khốn kiếp này thật là...
Cố Hi Chi hoàn toàn sụp đổ.
Trông thấy dáng vẻ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong của nàng, tâm tình Khúc Hi Chi cũng tốt hơn hẳn.
Tại sao nàng có thể đáng yêu như thế cơ chứ. Khuôn mặt đỏ lựng, da thịt dưới cổ đều đã biến thành hồng nhạt. Mềm mại như thế, yếu ớt như vậy, thật sự khiến người ta... càng muốn bắt nạt.
Tay trái lặp lại động tác nhào nặn. Ngón tay tình cờ nhẹ lướt qua. Đầu lưỡi đang xoay tròn bên trong có thể chăm sóc rất nhiều nơi, nhưng cũng không chấp nhất một vị trí. Chỉ là lúc nàng sắp bị áp chế đến rã rời, thì cô lại ngẫu nhiên thưởng cho vài đụng chạm. Cô giống như trẻ con ăn được kẹo ngọt trở nên vô cùng thỏa mãn.
Khúc Hi Chi mê mẩn tiến hành càng sâu hơn, quyết ý kéo nàng vào hố, cũng không tiếp tục làm nàng mất hứng.
Mà vào giờ phút này, Cố Hi Chi ngoại trừ cảm thấy nhất định phải băm người trước mặt thành muôn mảnh, chính là cảm thấy mình xong đời rồi.
Thân thể run rẩy không làm cho nàng sợ. Chuyện khiến nàng sợ nhất chính là trong thân thể mình hình như xuất hiện một sợi dây ngầm nào đấy. Mỗi cử động của cô đều kích thích sợi dây này, mà nó lại còn lướt qua bụng dưới của nàng nữa. Chỉ cần nàng khẽ động đậy thì nó cũng nhúc nhích một cái.
Cảm giác kỳ lạ dưới thân làm Cố Hi Chi nghĩ đến chuyện lần trước chưa làm xong với Khúc Hi Chi. Một sự xấu hổ không tên khiến nàng cảm thấy rằng: dù chết cũng không thể để xảy ra chuyện như vậy.
Một lần sai lầm là được rồi. Tuyệt đối không thể ngã hai lần cùng một chỗ được. Huống hồ, có chút tiện nghi bị đối phương chiếm thì cũng được đi, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể phát sinh. Chuyện này không phải chỉ cần nói vài lời xin lỗi là có thể kết thúc được. Chuyện này liên quan đến định hướng nhân sinh của nàng sau này.
Ý nghĩ rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc. Đầu lưỡi và tay của Khúc Hi Chi đều tăng nhanh động tác. Cố Hi Chi bị kích thích cùng một lúc chỉ muốn khóc thét không thôi. Lúc nãy đang suy nghĩ gì, quyết định cái gì, đều bị động tác của cô xé nát thành muôn mảnh. Quần áo đã bị cô giở lên một nửa, nhưng hành động kéo áo xuống của nàng lại biến thành nắm chặt góc áo. Hình như chỉ cần nàng vừa thanh tĩnh lại sẽ bị cái gì đó đánh bại.
Giống như đi vào địa ngục hắc ám, không tìm được lối ra, cũng không có bất cứ hy vọng nào.
Cố Hi Chi đã bị tra tấn đến cơ hồ tuyệt vọng.
Thân thể nhu nhuyễn như một bãi nước, nàng căn bản cũng không có bất kỳ năng lực phản kích nào. Dáng vẻ làm người ta muốn yêu thương, bảo vệ. Khúc Hi Chi thì thầm bên tai nàng, "Hình như em... rất khó chịu hả?"
Cố Hi Chi thu tầm mắt đặt hết trên người cô, rồi trừng cô.
Cái này gọi là khó chịu sao? Rõ ràng bị chị dằn vặt đến chết đi sống lại thì có. Hơn nữa, giọng điệu vô tội đó là sao chứ!? Chuyện này rõ ràng do một tay chị tạo thành mà!
"À, tôi tiếp tục giúp em, được không nào?" Âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc.
Trời ơi!
Chị xác định đây là giúp người làm vui chứ không phải chiếm tiện nghi hả?
Cố Hi Chi giận đến mức có thể dùng ánh mắt giết chết cô.
Khúc Hi Chi không trêu chọc nàng nữa, mà chen đầu gối vào giữa hai chân nàng, kiên trì làm xong tư thế này đối với cô mà nói sẽ rất thuận tiện.
Đầu gối vừa định chen vào lập tức gặp phải phản kháng mãnh liệt. Rất rõ ràng, người từng có kinh nghiệm chịu thiệt một lần bây giờ rất thông minh. Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi đổi tư thế này, thật sự hoàn toàn cảnh giác, "Chị... lại muốn làm gì!"
"Không làm gì hết". Đầu gối lại chen vào phía trước mấy phần, "Chính là làm tiếp cho xong chuyện lần trước thôi!"
"Chị tránh ra! Ưm... Nơi đó... chị..." Cô vốn định đưa đầu gối vào để mở ra một lỗ hổng thôi, nhưng bỗng nhiên cô lại chuyển hướng đưa tay ra bao lấy nơi nhạy cảm dưới thân nàng. Cố Hi Chi thật sự muốn đem thập đại cực hình thời Mãn Thanh tra tấn người phía trên lắm rồi.
Cái này... khốn kiếp vô hạn!
"Thật ra... nếu em thật sự không muốn tôi thả ra..." Lòng bàn tay cô bao phủ rồi vuốt ve qua lại chỗ đó một hồi, rồi cười cợt, "Tôi cũng không quan tâm đâu. Dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng."
Cái tay kia!
Cố Hi Chi thấy tay cô chỉ có xu thế tiếp tục mò xuống dưới, mắt nàng lập tức đỏ au, "Khốn kiếp! Đừng có xuống dưới nữa!"
"Có thể mà!" Cô cong mắt cười, "Để đầu gối tôi đi vào nhé!"
Trời ạ! Đi vào sẽ càng thêm thảm hại hơn, chị là kẻ ngốc hay sao mà không biết hả?
Cố Hi Chi cảm thấy bản thân sắp bị yêu cầu vô lý kia bức điên rồi.
"Nếu không đồng ý..." Cô thật dịu dàng, thật xấu xa, mang theo giọng nói mê hoặc, "Thì tôi... xuống tiếp nha..."
Lòng bàn tay hướng lên trên, đương nhiên đầu ngón tay cũng từ từ chui vào chỗ nóng bổng kia.
Lối vào vốn bé nhỏ như thế, mặc kệ nàng kẹp chặt và chống cự thế nào, cô vẫn có thể thuận lợi trượt vào một đoạn. Tuy xuống dưới sẽ rất khó, nhưng chạm được nhiều như vậy cũng tốt rồi.
Chỉ là nhìn thấy tay của cô trượt xuống thì Cố Hi Chi thì có cảm giác muốn chết cho rồi. Nàng cảm giác được cô đang xoa vòng quanh trong đó. Cơ thể Cố Hi Chi căng cứng một lúc, thật sự có một sự kích động muốn cắn chết người, "Lấy ra... Chị..."
Cảm giác được cô vẫn tiếp tục cử động, Cố Hi Chi biết mệnh lệnh của mình đều vô hiệu đối với cô. Nàng hết cách cố giằng co một hồi, rốt cục cũng yếu thế xin tha. Âm sắc cũng nhiễm mấy phần cầu xin mềm yếu, "Xin chị..."
Sao cũng được, chỉ cần có thể khiến cô lấy tay ra tha cho nàng một lần, cái gì nàng cũng không tính đến.
Mái tóc đen và quần áo của nàng rối bời không thể tả. Đôi gò má hồng hào khác lạ. Mắt ướt long lanh cầu xin cô. Dáng vẻ khẩn cầu yếu đuối khiến Khúc Hi Chi cảm thấy: dù nàng có dùng vẻ mặt như thế nào cầu xin cô đi nữa thì cô đều cúc cung tận tụy, chết không từ nan.
Thế nhưng chuyện này, không được.
Phạm vi hoạt động của ngón tay rất nhỏ. Khúc Hi Chi cử động cũng không tiện. Bị quản chế bởi điều kiện bên ngoài nên cô chỉ có thể đè nhẹ ngón tay giữa xuống.
Động tác này khiến Cố Hi Chi phản ứng, Khúc Hi Chi cảm thấy hy vọng thành công càng lớn.
Thân thể nàng nhẹ run lên một lúc sau khi cô đè tay xuống. Cố Hi Chi mở to hai mắt nhìn cô. Lông mày nhíu lên, vẻ mặt dường như có chút không dám tin cô sẽ thật sự làm chuyện này, vừa giống như có cảm giác sợ hãi.
Lúc này không thể lười biếng, Khúc Hi Chi cúi đầu, đặt môi lên trước ngực nàng lại một lần nữa. Đầu ngón tay cũng nỗ lực thăm dò về phía trước, không cho nàng bất kỳ cơ hội thở dốc.
Nếu nói trước đó, dù cô cử động hay bất động đều làm nàng khó chịu. Vậy thì hiện tại, tay kia của cô giống như đang từ từ đẩy sự khó chịu chồng chất đó ra từng chút một. Trước đó nàng khó chịu bao nhiêu, thì hiện tại dằn vặt giảm bớt bấy nhiêu. Đặc biệt là đầu ngón tay của cô cứ dời lên phía trước, thật giống như lập tức đập tan sự tra tấn trước ngực nàng vậy. Loại cảm xúc đó làm người ta cảm nhận được rất rõ ràng. Mặc dù cô cứ làm mấy chuyện xấu khiến nàng phát rồ, nhưng nàng cũng có thể dễ dàng thông qua phương pháp này thư giải không ít.
Tại sao có thể... thoải mái như thế...
Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi vẫn kiên trì hạ thủ, động tác ấy làm nàng ngượng ngùng. Nó mang đến cho nàng cảm giác mâu thuẫn đến điên lên mất.
Không đề cập tới chuyện mâu thuẫn đó. Tỷ như bây giờ, nàng đánh cô, mắng cô, uy hiếp cô, thì đại khái cô đều sẽ không buông tay.
Chỉ cần nhiệt độ nóng rực như thế này thôi đã có thể nướng người ta tổn thương rồi. Khúc Hi Chi kiên trì hoạt động tay, lại lần nữa nỗ lực tách đầu gối nàng ra.
Ban đầu, đối mặt với hành động cố ý của Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi luôn thấy mâu thuẫn. Loại mâu thuẫn mãnh liệt này khiến Khúc Hi Chi cũng không dám dùng sức nhiều để tránh làm nàng bị thương tổn. Nhưng dần dần, tay cô hoạt động không ngừng, làm tuyến phòng ngự của nàng giảm xuống rõ rệt. Cô nhiều lần chỉ cần hơi nhích tới một chút là có thể phá hủy triệt để sự phòng bị ấy rồi.
Cảm giác thoải mái làm Cố Hi Chi hiểu được thế nào gọi là sướng đến tận xương tủy. Sự vui sướng trong thân thể khiến nàng chỉ muốn kéo dài cảm giác này thêm. Còn cái gì nên làm, cái gì không nên làm... Nếu dừng lại, chuyện nên làm hay không nên làm, nàng cũng không còn năng lực để làm nữa.
Cảm giác được nàng đã không còn sức chống cự, hai đầu gối cũng không khép lại nữa. Khúc Hi Chi nỗ lực dùng đầu gối mở chân nàng ra. Đường vào lần này quả nhiên rất thuận lợi. Thật sự đã giằng co rất lâu nên cũng mệt rồi, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái lập tức mở rộng hai chân nàng ra.
Có thể cô một lòng muốn dùng tư thế thuận buồm xuôi gió này, cũng có thể do phạm vi hoạt động của ngón tay được mở rộng hơn. Nói chung là Cố Hi Chi vừa buông thả phòng ngự, thì cả người nàng lập tức rơi vào trạng thái bên bờ tử vong.
Không biết lòng bàn tay cô chạm vào chỗ nào. Cũng không biết tại sao đầu ngón tay của cô lại có thể linh hoạt như thế. Loại khoái cảm kia có thể khiến người ta sa đọa vô hạn. Đồng thời tiết tấu của cô khi ngừng khi động, lúc nhanh lúc chậm không ngừng khiến nó tích lũy sâu sắc thêm. Cố Hi Chi dần dần cảm thấy nếu bây giờ người trước mặt làm nàng chết đi, nàng cũng sẽ không cau mày một cái.
"Tiểu Cảnh." Âm thanh trầm thấp, ôn nhu như nước vang lên.
Cố Hi Chi nghe thấy giọng nói, mông lung mở một mắt ra nhìn, nhưng không biết có phải do ánh đèn quá chói hay không mà hình ảnh của người này đặc biệt mơ hồ.
"Tôi thích em."
Nghe thì nghe đó, nhưng giờ phút này Cố Hi Chi làm sao hiểu được cô muốn biểu đạt cái gì.
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, như là quyết định gì đó mà trông rất quyết tâm. Đầu ngón tay thăm dò về phía trước, tìm tòi đến một chỗ lồi lõm không đều, nặng nề vuốt ve một hồi.
Nơi đó!
Sự thoải mái trước đó có nhiều đến đâu cũng không sánh nổi lần vuốt ve này. Cảm giác đáng sợ này làm người sởn cả tóc gáy. Dù giọng nói đã khàn đi, nhưng Cố Hi Chi cũng không nhịn được kéo góc áo cô, "Đừng... Đừng đụng..."
Chữ "Đừng" bay vào lỗ tai cô lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Cường độ của tay cô không hề giảm bớt, trái lại còn mạnh hơn một chút so với trước đó, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn mấy phần. Ánh mắt Cố Hi Chi lập tức tan rã, thân thể run rẩy mấy lần, gần như bị kéo căng như dây cung.
Nếu không vì nàng thì nhẫn nhịn đến lúc này thật sự không dễ dàng. Nhìn thấy mắt nàng đỏ au cắn môi dưới không để mình phát ra bất kỳ thanh âm gì, cô đại khái sẽ không tiếp tục đùa giỡn làm khó dễ nàng. Nhưng giờ khắc này, sự yếu đuối và lạc lối hiện rõ mồn một trong mắt nàng, làm cô ngoại trừ muốn thỏa mãn nàng thì chẳng thể nghĩ gì khác nữa.
Ngón tay cô dựa theo phản ứng của nàng mà hoạt động, điều chỉnh cường độ mạnh yếu, ấn chặt, vuốt nhẹ. Hoặc dịu dàng bao lấy, hoặc tập trung đột kích. Đôi khi đình trệ trong chốc lát, mãi đến khi nàng bất an uốn tới ẹo lui hoặc là cọ qua cọ lại thì cô mới quẳng cho nàng chút vị ngọt. Mỗi lần như thế, chỉ cần vuốt ve một tí thôi cũng làm cho nàng rung động thỏa mãn.
Dáng vẻ bị tra tấn đến chết đi sống lại của nàng chỉ khiến ai kia muốn trực tiếp nuốt chửng nàng vào bụng. Quần áo đã có dấu hiệu ẩm ướt rõ rệt, thấy nàng cắn chặt môi, Khúc Hi Chi cũng chẳng muốn trì hoãn nữa. Một tay khác nhẹ nhàng kéo bộ đồ ren đen qua một bên.
Mặc dù biết cô đang làm gì, nhưng giờ phút này Cố Hi Chi thật sự bó tay chịu thua. Ngoại trừ đỏ mắt cắn răng chịu đựng ra thì nàng cũng không còn cái gai nào để đâm người nữa.
Nàng càng như vậy, cô càng bành trướng tâm lý thỏa mãn hơn nữa. Cởi bỏ lớp che đậy nơi yếu ớt nhất của nàng ra, Khúc Hi Chi lại đặt tay lên nơi ấy lần nữa. Cô cảm giác được lửa nóng hừng hực hòa cùng độ ẩm ở đó, dễ dàng làm dấy lên sự căng thẳng vào thân thể nàng. Nhưng lần này cô không để cho nàng có nhiều thời gian cảm nhận.
"Tiểu Cảnh." Âm thanh vẫn đặc biệt ôn nhu.
"Khốn... kiếp..." Dù không có khí lực, nàng vẫn muốn mắng cô một câu.
Khúc Hi Chi mặc kệ nàng, "Mặc kệ là hiện tại hay tương lai, tôi đều sẽ không để em một mình."
Cô dịu dàng thì thào bên tai nàng, ngón tay giữa thon dài cũng di chuyển xuống, lợi dụng độ ẩm đi vào một đốt tay.
Khốn kiếp! Biết ngay mà, mỗi lần cô nói lời ngon ngọt đều sẽ không phải chuyện tốt lành gì!
Vật đó...
Tuy rằng trước đó thoải mái rất nhiều, nhưng cảm giác được chỗ đó xuất hiện dị vật, Cố Hi Chi vẫn vô cùng căng thẳng.
Nàng rất sợ hãi, hoàn toàn không biết cảm giác sẽ như thế nào, có thể dừng lại hay không ?!
Đối với Khúc Hi Chi mà nói thì điều này hiển nhiên không thể thương lượng.
Cơ thể phía trên co giật, cám dỗ cô sa lầy. Đầu ngón tay tiếp tục hướng về phía trước thì gặp phải một tầng trở ngại chặn ngay lối đi. Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cố Hi Chi rõ ràng cũng nhận ra được điều gì, nhưng nàng đang bị cảm giác xa lạ kia doạ sợ, nhất thời không nói được tiếng nào.
Ngón tay Khúc Hi Chi dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước, ôn nhu mà kiên định phá mở vật cản.
Cảm giác này...
Toàn bộ khoái cảm vào đúng lúc này đều bị cảm giác đau đớn thay thế. Cố Hi Chi ban đầu đã muốn giết người, bây giờ lại càng muốn giết người hơn nữa.
"Chị... Khốn nạn! Đau..." Nàng vốn đang bị cô làm cho thất điên bát đảo. Bây giờ, thứ cô đem đến cho mình không phải vui vẻ mà là đau đớn. Cố Hi Chi hận không thể xé xác cô ra thành trăm mảnh, hai tay ra sức đánh cô thình thịch.
Lần đầu làm chuyện như vậy, Khúc Hi Chi cũng rất đau lòng trước phản ứng của nàng nên động tác hơi có trì trệ, nhưng cũng may cô còn đủ bình tĩnh. Đầu tiên là hoạt động ngón cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa để giảm bớt đau đớn. Đầu ngón tay kia cũng nhất thời không động đậy nữa.
Đau đớn, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Tuy khoái cảm trước đó được tích lũy rất nhiều trong nháy mắt bị vứt qua một bên, nhưng cơn đau đã từ từ giảm xuống, dần dần rõ ràng và tươi sáng hơn. Đặc biệt là ngón tay cô vẫn di chuyển, kỹ xảo khéo léo chừng hai ba lần là có thể mang đến cho người ta cảm giác tê liệt khoan khoái rất nhanh. Cố Hi Chi đánh cô chậm dần, hai tay lại bám chặt lấy cô. Nàng không hề làm ra bất kỳ động tác mâu thuẫn nào nữa, đương nhiên càng không chửi mắng cô.
Cảm thấy nàng đã bình tĩnh lại, dường như Khúc Hi Chi đã đột phá được cửa ải khó khăn nên thoáng chốc thư giãn được một lát. Sau đó bị nhiệt độ kích thích nơi đầu ngón tay buộc cô nhanh chóng hoạt động.
Nàng không biết khi nào cô bắt đầu động đậy, cũng không biết tại sao cô có thể khiến mình lập tức nảy sinh kích động muốn đi chết thêm lần nữa. Nói chung, sau khi ngón tay cô hoạt động, Cố Hi Chi cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một người khác. Dù cho nàng có cắn chặt răng, hay là bấu chặt lấy cô, thì căn bản không cách nào ngăn thân thể mình run lên lẩy bẩy. Cả người nàng giống như bị cô thả xuống vực sâu đáng sợ, co giật không ngừng hồ như đem nàng nuốt chửng.
Mặc kệ nàng khẩn cầu: "Không muốn", "Không được", "Sẽ chết", động tác của Khúc Hi Chi đều kiên định lạ thường. Ban đầu, do thương tiếc mà ôn nhu dị thường. Sau đó, khi thấy dáng vẻ của nàng như thế, cô chỉ hận không thể vò nát nàng ra rồi nuốt chửng luôn.
Nàng thật ngon miệng khiến Khúc Hi Chi mất khống chế, động tác dần dần thô bạo lên. Cơ thể nàng đã sớm nằm bên bờ tan vỡ, cộng thêm tác động mạnh bạo của cô, Cố Hi Chi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung lên rồi. Một loạt cảm xúc mãnh liệt khiến thân thể nàng bị kéo căng đến trình độ đáng sợ.
Khúc Hi Chi nhìn nàng, nói nhỏ bên tai nàng, "Chấp nhận tôi, được không?"
Đôi mắt Cố Hi Chi từ lâu đã lấp loé nước mắt. Nghe cô hỏi tựa hồ muốn mở miệng trả lời, nhưng giọng khàn khàn quá mức làm nàng nói không ra lời. Khúc Hi Chi chỉ có thể nhìn khẩu hình của nàng đoán ra ý tứ chấp thuận.
Cô không trì hoãn nữa. Nàng đã thỏa hiệp nên cô lập tức mò đến chỗ nhạy cảm của nàng, rồi nặng nề ép xuống.
Co giật mãnh liệt theo động tác của cô lan khắp toàn thân. Cả người Cố Hi Chi căng cứng ra một lúc, nước mắt hoàn toàn chảy ra hết, vẻ mặt đặc biệt mê ly.
Toàn thân nàng đều nổi lên màu hồng nhàn nhạt. Thứ màu sắc khiến người ta hận không thể giày vò thêm. Khúc Hi Chi ôm cơ thể nàng, mặc nàng run rẩy trong lòng, co rúm lại vì lạnh. Cô chỉ khẽ vuốt ve mái tóc đen như tơ của nàng, ôn nhu như nước.
Cảm giác mãnh liệt nhấn chìm cả trí óc, Cố Hi Chi như mất đi ba hồn bảy vía, lập tức nhắm mắt lại rúc vào lòng cô, thật lâu cũng không hề nhúc nhích.
Rất lâu sau đó, mỗi lần Cố Hi Chi nhớ tới chuyện xảy ra đêm này, kỳ thực rất khâm phục tính nhẫn nại của Khúc Hi Chi. Thế nhưng qua ngày hôm sau, nàng chỉ muốn đem cô băm vằm thành ngàn mảnh.
***
P/s: đã H xong =))
Chỉ cần kích thích một chỗ thôi đã làm Cố Hi Chi muốn chết rồi, bây giờ tay cô còn đặt lên chỗ kế bên nữa chứ. Cố Hi Chi thật sự muốn giết người mà!
Đỉnh của chỗ ấy bị cô dùng ngón tay khẩy nhẹ. Bên kia cũng đã được cô nhả ra, mãi đến khi không khí lành lạnh sắp thẩm thấu vào thì cô lại bao lấy sưởi ấm. Mắt nàng càng ngày càng ướt át, Cố Hi Chi không chịu được kích thích như vậy, chụp lấy tay cô nói, "Chị đừng... Chỗ đó... A..."
Nàng mới vừa thốt ra hai chữ thì bị đối phương chặn họng. Tay phải cô mài mòn mơn trớn, bên trái thì dùng đầu lưỡi nặng nề mút mát.
Tên khốn kiếp này thật là...
Cố Hi Chi hoàn toàn sụp đổ.
Trông thấy dáng vẻ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong của nàng, tâm tình Khúc Hi Chi cũng tốt hơn hẳn.
Tại sao nàng có thể đáng yêu như thế cơ chứ. Khuôn mặt đỏ lựng, da thịt dưới cổ đều đã biến thành hồng nhạt. Mềm mại như thế, yếu ớt như vậy, thật sự khiến người ta... càng muốn bắt nạt.
Tay trái lặp lại động tác nhào nặn. Ngón tay tình cờ nhẹ lướt qua. Đầu lưỡi đang xoay tròn bên trong có thể chăm sóc rất nhiều nơi, nhưng cũng không chấp nhất một vị trí. Chỉ là lúc nàng sắp bị áp chế đến rã rời, thì cô lại ngẫu nhiên thưởng cho vài đụng chạm. Cô giống như trẻ con ăn được kẹo ngọt trở nên vô cùng thỏa mãn.
Khúc Hi Chi mê mẩn tiến hành càng sâu hơn, quyết ý kéo nàng vào hố, cũng không tiếp tục làm nàng mất hứng.
Mà vào giờ phút này, Cố Hi Chi ngoại trừ cảm thấy nhất định phải băm người trước mặt thành muôn mảnh, chính là cảm thấy mình xong đời rồi.
Thân thể run rẩy không làm cho nàng sợ. Chuyện khiến nàng sợ nhất chính là trong thân thể mình hình như xuất hiện một sợi dây ngầm nào đấy. Mỗi cử động của cô đều kích thích sợi dây này, mà nó lại còn lướt qua bụng dưới của nàng nữa. Chỉ cần nàng khẽ động đậy thì nó cũng nhúc nhích một cái.
Cảm giác kỳ lạ dưới thân làm Cố Hi Chi nghĩ đến chuyện lần trước chưa làm xong với Khúc Hi Chi. Một sự xấu hổ không tên khiến nàng cảm thấy rằng: dù chết cũng không thể để xảy ra chuyện như vậy.
Một lần sai lầm là được rồi. Tuyệt đối không thể ngã hai lần cùng một chỗ được. Huống hồ, có chút tiện nghi bị đối phương chiếm thì cũng được đi, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể phát sinh. Chuyện này không phải chỉ cần nói vài lời xin lỗi là có thể kết thúc được. Chuyện này liên quan đến định hướng nhân sinh của nàng sau này.
Ý nghĩ rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc. Đầu lưỡi và tay của Khúc Hi Chi đều tăng nhanh động tác. Cố Hi Chi bị kích thích cùng một lúc chỉ muốn khóc thét không thôi. Lúc nãy đang suy nghĩ gì, quyết định cái gì, đều bị động tác của cô xé nát thành muôn mảnh. Quần áo đã bị cô giở lên một nửa, nhưng hành động kéo áo xuống của nàng lại biến thành nắm chặt góc áo. Hình như chỉ cần nàng vừa thanh tĩnh lại sẽ bị cái gì đó đánh bại.
Giống như đi vào địa ngục hắc ám, không tìm được lối ra, cũng không có bất cứ hy vọng nào.
Cố Hi Chi đã bị tra tấn đến cơ hồ tuyệt vọng.
Thân thể nhu nhuyễn như một bãi nước, nàng căn bản cũng không có bất kỳ năng lực phản kích nào. Dáng vẻ làm người ta muốn yêu thương, bảo vệ. Khúc Hi Chi thì thầm bên tai nàng, "Hình như em... rất khó chịu hả?"
Cố Hi Chi thu tầm mắt đặt hết trên người cô, rồi trừng cô.
Cái này gọi là khó chịu sao? Rõ ràng bị chị dằn vặt đến chết đi sống lại thì có. Hơn nữa, giọng điệu vô tội đó là sao chứ!? Chuyện này rõ ràng do một tay chị tạo thành mà!
"À, tôi tiếp tục giúp em, được không nào?" Âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc.
Trời ơi!
Chị xác định đây là giúp người làm vui chứ không phải chiếm tiện nghi hả?
Cố Hi Chi giận đến mức có thể dùng ánh mắt giết chết cô.
Khúc Hi Chi không trêu chọc nàng nữa, mà chen đầu gối vào giữa hai chân nàng, kiên trì làm xong tư thế này đối với cô mà nói sẽ rất thuận tiện.
Đầu gối vừa định chen vào lập tức gặp phải phản kháng mãnh liệt. Rất rõ ràng, người từng có kinh nghiệm chịu thiệt một lần bây giờ rất thông minh. Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi đổi tư thế này, thật sự hoàn toàn cảnh giác, "Chị... lại muốn làm gì!"
"Không làm gì hết". Đầu gối lại chen vào phía trước mấy phần, "Chính là làm tiếp cho xong chuyện lần trước thôi!"
"Chị tránh ra! Ưm... Nơi đó... chị..." Cô vốn định đưa đầu gối vào để mở ra một lỗ hổng thôi, nhưng bỗng nhiên cô lại chuyển hướng đưa tay ra bao lấy nơi nhạy cảm dưới thân nàng. Cố Hi Chi thật sự muốn đem thập đại cực hình thời Mãn Thanh tra tấn người phía trên lắm rồi.
Cái này... khốn kiếp vô hạn!
"Thật ra... nếu em thật sự không muốn tôi thả ra..." Lòng bàn tay cô bao phủ rồi vuốt ve qua lại chỗ đó một hồi, rồi cười cợt, "Tôi cũng không quan tâm đâu. Dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng."
Cái tay kia!
Cố Hi Chi thấy tay cô chỉ có xu thế tiếp tục mò xuống dưới, mắt nàng lập tức đỏ au, "Khốn kiếp! Đừng có xuống dưới nữa!"
"Có thể mà!" Cô cong mắt cười, "Để đầu gối tôi đi vào nhé!"
Trời ạ! Đi vào sẽ càng thêm thảm hại hơn, chị là kẻ ngốc hay sao mà không biết hả?
Cố Hi Chi cảm thấy bản thân sắp bị yêu cầu vô lý kia bức điên rồi.
"Nếu không đồng ý..." Cô thật dịu dàng, thật xấu xa, mang theo giọng nói mê hoặc, "Thì tôi... xuống tiếp nha..."
Lòng bàn tay hướng lên trên, đương nhiên đầu ngón tay cũng từ từ chui vào chỗ nóng bổng kia.
Lối vào vốn bé nhỏ như thế, mặc kệ nàng kẹp chặt và chống cự thế nào, cô vẫn có thể thuận lợi trượt vào một đoạn. Tuy xuống dưới sẽ rất khó, nhưng chạm được nhiều như vậy cũng tốt rồi.
Chỉ là nhìn thấy tay của cô trượt xuống thì Cố Hi Chi thì có cảm giác muốn chết cho rồi. Nàng cảm giác được cô đang xoa vòng quanh trong đó. Cơ thể Cố Hi Chi căng cứng một lúc, thật sự có một sự kích động muốn cắn chết người, "Lấy ra... Chị..."
Cảm giác được cô vẫn tiếp tục cử động, Cố Hi Chi biết mệnh lệnh của mình đều vô hiệu đối với cô. Nàng hết cách cố giằng co một hồi, rốt cục cũng yếu thế xin tha. Âm sắc cũng nhiễm mấy phần cầu xin mềm yếu, "Xin chị..."
Sao cũng được, chỉ cần có thể khiến cô lấy tay ra tha cho nàng một lần, cái gì nàng cũng không tính đến.
Mái tóc đen và quần áo của nàng rối bời không thể tả. Đôi gò má hồng hào khác lạ. Mắt ướt long lanh cầu xin cô. Dáng vẻ khẩn cầu yếu đuối khiến Khúc Hi Chi cảm thấy: dù nàng có dùng vẻ mặt như thế nào cầu xin cô đi nữa thì cô đều cúc cung tận tụy, chết không từ nan.
Thế nhưng chuyện này, không được.
Phạm vi hoạt động của ngón tay rất nhỏ. Khúc Hi Chi cử động cũng không tiện. Bị quản chế bởi điều kiện bên ngoài nên cô chỉ có thể đè nhẹ ngón tay giữa xuống.
Động tác này khiến Cố Hi Chi phản ứng, Khúc Hi Chi cảm thấy hy vọng thành công càng lớn.
Thân thể nàng nhẹ run lên một lúc sau khi cô đè tay xuống. Cố Hi Chi mở to hai mắt nhìn cô. Lông mày nhíu lên, vẻ mặt dường như có chút không dám tin cô sẽ thật sự làm chuyện này, vừa giống như có cảm giác sợ hãi.
Lúc này không thể lười biếng, Khúc Hi Chi cúi đầu, đặt môi lên trước ngực nàng lại một lần nữa. Đầu ngón tay cũng nỗ lực thăm dò về phía trước, không cho nàng bất kỳ cơ hội thở dốc.
Nếu nói trước đó, dù cô cử động hay bất động đều làm nàng khó chịu. Vậy thì hiện tại, tay kia của cô giống như đang từ từ đẩy sự khó chịu chồng chất đó ra từng chút một. Trước đó nàng khó chịu bao nhiêu, thì hiện tại dằn vặt giảm bớt bấy nhiêu. Đặc biệt là đầu ngón tay của cô cứ dời lên phía trước, thật giống như lập tức đập tan sự tra tấn trước ngực nàng vậy. Loại cảm xúc đó làm người ta cảm nhận được rất rõ ràng. Mặc dù cô cứ làm mấy chuyện xấu khiến nàng phát rồ, nhưng nàng cũng có thể dễ dàng thông qua phương pháp này thư giải không ít.
Tại sao có thể... thoải mái như thế...
Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi vẫn kiên trì hạ thủ, động tác ấy làm nàng ngượng ngùng. Nó mang đến cho nàng cảm giác mâu thuẫn đến điên lên mất.
Không đề cập tới chuyện mâu thuẫn đó. Tỷ như bây giờ, nàng đánh cô, mắng cô, uy hiếp cô, thì đại khái cô đều sẽ không buông tay.
Chỉ cần nhiệt độ nóng rực như thế này thôi đã có thể nướng người ta tổn thương rồi. Khúc Hi Chi kiên trì hoạt động tay, lại lần nữa nỗ lực tách đầu gối nàng ra.
Ban đầu, đối mặt với hành động cố ý của Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi luôn thấy mâu thuẫn. Loại mâu thuẫn mãnh liệt này khiến Khúc Hi Chi cũng không dám dùng sức nhiều để tránh làm nàng bị thương tổn. Nhưng dần dần, tay cô hoạt động không ngừng, làm tuyến phòng ngự của nàng giảm xuống rõ rệt. Cô nhiều lần chỉ cần hơi nhích tới một chút là có thể phá hủy triệt để sự phòng bị ấy rồi.
Cảm giác thoải mái làm Cố Hi Chi hiểu được thế nào gọi là sướng đến tận xương tủy. Sự vui sướng trong thân thể khiến nàng chỉ muốn kéo dài cảm giác này thêm. Còn cái gì nên làm, cái gì không nên làm... Nếu dừng lại, chuyện nên làm hay không nên làm, nàng cũng không còn năng lực để làm nữa.
Cảm giác được nàng đã không còn sức chống cự, hai đầu gối cũng không khép lại nữa. Khúc Hi Chi nỗ lực dùng đầu gối mở chân nàng ra. Đường vào lần này quả nhiên rất thuận lợi. Thật sự đã giằng co rất lâu nên cũng mệt rồi, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái lập tức mở rộng hai chân nàng ra.
Có thể cô một lòng muốn dùng tư thế thuận buồm xuôi gió này, cũng có thể do phạm vi hoạt động của ngón tay được mở rộng hơn. Nói chung là Cố Hi Chi vừa buông thả phòng ngự, thì cả người nàng lập tức rơi vào trạng thái bên bờ tử vong.
Không biết lòng bàn tay cô chạm vào chỗ nào. Cũng không biết tại sao đầu ngón tay của cô lại có thể linh hoạt như thế. Loại khoái cảm kia có thể khiến người ta sa đọa vô hạn. Đồng thời tiết tấu của cô khi ngừng khi động, lúc nhanh lúc chậm không ngừng khiến nó tích lũy sâu sắc thêm. Cố Hi Chi dần dần cảm thấy nếu bây giờ người trước mặt làm nàng chết đi, nàng cũng sẽ không cau mày một cái.
"Tiểu Cảnh." Âm thanh trầm thấp, ôn nhu như nước vang lên.
Cố Hi Chi nghe thấy giọng nói, mông lung mở một mắt ra nhìn, nhưng không biết có phải do ánh đèn quá chói hay không mà hình ảnh của người này đặc biệt mơ hồ.
"Tôi thích em."
Nghe thì nghe đó, nhưng giờ phút này Cố Hi Chi làm sao hiểu được cô muốn biểu đạt cái gì.
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, như là quyết định gì đó mà trông rất quyết tâm. Đầu ngón tay thăm dò về phía trước, tìm tòi đến một chỗ lồi lõm không đều, nặng nề vuốt ve một hồi.
Nơi đó!
Sự thoải mái trước đó có nhiều đến đâu cũng không sánh nổi lần vuốt ve này. Cảm giác đáng sợ này làm người sởn cả tóc gáy. Dù giọng nói đã khàn đi, nhưng Cố Hi Chi cũng không nhịn được kéo góc áo cô, "Đừng... Đừng đụng..."
Chữ "Đừng" bay vào lỗ tai cô lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Cường độ của tay cô không hề giảm bớt, trái lại còn mạnh hơn một chút so với trước đó, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn mấy phần. Ánh mắt Cố Hi Chi lập tức tan rã, thân thể run rẩy mấy lần, gần như bị kéo căng như dây cung.
Nếu không vì nàng thì nhẫn nhịn đến lúc này thật sự không dễ dàng. Nhìn thấy mắt nàng đỏ au cắn môi dưới không để mình phát ra bất kỳ thanh âm gì, cô đại khái sẽ không tiếp tục đùa giỡn làm khó dễ nàng. Nhưng giờ khắc này, sự yếu đuối và lạc lối hiện rõ mồn một trong mắt nàng, làm cô ngoại trừ muốn thỏa mãn nàng thì chẳng thể nghĩ gì khác nữa.
Ngón tay cô dựa theo phản ứng của nàng mà hoạt động, điều chỉnh cường độ mạnh yếu, ấn chặt, vuốt nhẹ. Hoặc dịu dàng bao lấy, hoặc tập trung đột kích. Đôi khi đình trệ trong chốc lát, mãi đến khi nàng bất an uốn tới ẹo lui hoặc là cọ qua cọ lại thì cô mới quẳng cho nàng chút vị ngọt. Mỗi lần như thế, chỉ cần vuốt ve một tí thôi cũng làm cho nàng rung động thỏa mãn.
Dáng vẻ bị tra tấn đến chết đi sống lại của nàng chỉ khiến ai kia muốn trực tiếp nuốt chửng nàng vào bụng. Quần áo đã có dấu hiệu ẩm ướt rõ rệt, thấy nàng cắn chặt môi, Khúc Hi Chi cũng chẳng muốn trì hoãn nữa. Một tay khác nhẹ nhàng kéo bộ đồ ren đen qua một bên.
Mặc dù biết cô đang làm gì, nhưng giờ phút này Cố Hi Chi thật sự bó tay chịu thua. Ngoại trừ đỏ mắt cắn răng chịu đựng ra thì nàng cũng không còn cái gai nào để đâm người nữa.
Nàng càng như vậy, cô càng bành trướng tâm lý thỏa mãn hơn nữa. Cởi bỏ lớp che đậy nơi yếu ớt nhất của nàng ra, Khúc Hi Chi lại đặt tay lên nơi ấy lần nữa. Cô cảm giác được lửa nóng hừng hực hòa cùng độ ẩm ở đó, dễ dàng làm dấy lên sự căng thẳng vào thân thể nàng. Nhưng lần này cô không để cho nàng có nhiều thời gian cảm nhận.
"Tiểu Cảnh." Âm thanh vẫn đặc biệt ôn nhu.
"Khốn... kiếp..." Dù không có khí lực, nàng vẫn muốn mắng cô một câu.
Khúc Hi Chi mặc kệ nàng, "Mặc kệ là hiện tại hay tương lai, tôi đều sẽ không để em một mình."
Cô dịu dàng thì thào bên tai nàng, ngón tay giữa thon dài cũng di chuyển xuống, lợi dụng độ ẩm đi vào một đốt tay.
Khốn kiếp! Biết ngay mà, mỗi lần cô nói lời ngon ngọt đều sẽ không phải chuyện tốt lành gì!
Vật đó...
Tuy rằng trước đó thoải mái rất nhiều, nhưng cảm giác được chỗ đó xuất hiện dị vật, Cố Hi Chi vẫn vô cùng căng thẳng.
Nàng rất sợ hãi, hoàn toàn không biết cảm giác sẽ như thế nào, có thể dừng lại hay không ?!
Đối với Khúc Hi Chi mà nói thì điều này hiển nhiên không thể thương lượng.
Cơ thể phía trên co giật, cám dỗ cô sa lầy. Đầu ngón tay tiếp tục hướng về phía trước thì gặp phải một tầng trở ngại chặn ngay lối đi. Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cố Hi Chi rõ ràng cũng nhận ra được điều gì, nhưng nàng đang bị cảm giác xa lạ kia doạ sợ, nhất thời không nói được tiếng nào.
Ngón tay Khúc Hi Chi dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước, ôn nhu mà kiên định phá mở vật cản.
Cảm giác này...
Toàn bộ khoái cảm vào đúng lúc này đều bị cảm giác đau đớn thay thế. Cố Hi Chi ban đầu đã muốn giết người, bây giờ lại càng muốn giết người hơn nữa.
"Chị... Khốn nạn! Đau..." Nàng vốn đang bị cô làm cho thất điên bát đảo. Bây giờ, thứ cô đem đến cho mình không phải vui vẻ mà là đau đớn. Cố Hi Chi hận không thể xé xác cô ra thành trăm mảnh, hai tay ra sức đánh cô thình thịch.
Lần đầu làm chuyện như vậy, Khúc Hi Chi cũng rất đau lòng trước phản ứng của nàng nên động tác hơi có trì trệ, nhưng cũng may cô còn đủ bình tĩnh. Đầu tiên là hoạt động ngón cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa để giảm bớt đau đớn. Đầu ngón tay kia cũng nhất thời không động đậy nữa.
Đau đớn, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Tuy khoái cảm trước đó được tích lũy rất nhiều trong nháy mắt bị vứt qua một bên, nhưng cơn đau đã từ từ giảm xuống, dần dần rõ ràng và tươi sáng hơn. Đặc biệt là ngón tay cô vẫn di chuyển, kỹ xảo khéo léo chừng hai ba lần là có thể mang đến cho người ta cảm giác tê liệt khoan khoái rất nhanh. Cố Hi Chi đánh cô chậm dần, hai tay lại bám chặt lấy cô. Nàng không hề làm ra bất kỳ động tác mâu thuẫn nào nữa, đương nhiên càng không chửi mắng cô.
Cảm thấy nàng đã bình tĩnh lại, dường như Khúc Hi Chi đã đột phá được cửa ải khó khăn nên thoáng chốc thư giãn được một lát. Sau đó bị nhiệt độ kích thích nơi đầu ngón tay buộc cô nhanh chóng hoạt động.
Nàng không biết khi nào cô bắt đầu động đậy, cũng không biết tại sao cô có thể khiến mình lập tức nảy sinh kích động muốn đi chết thêm lần nữa. Nói chung, sau khi ngón tay cô hoạt động, Cố Hi Chi cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một người khác. Dù cho nàng có cắn chặt răng, hay là bấu chặt lấy cô, thì căn bản không cách nào ngăn thân thể mình run lên lẩy bẩy. Cả người nàng giống như bị cô thả xuống vực sâu đáng sợ, co giật không ngừng hồ như đem nàng nuốt chửng.
Mặc kệ nàng khẩn cầu: "Không muốn", "Không được", "Sẽ chết", động tác của Khúc Hi Chi đều kiên định lạ thường. Ban đầu, do thương tiếc mà ôn nhu dị thường. Sau đó, khi thấy dáng vẻ của nàng như thế, cô chỉ hận không thể vò nát nàng ra rồi nuốt chửng luôn.
Nàng thật ngon miệng khiến Khúc Hi Chi mất khống chế, động tác dần dần thô bạo lên. Cơ thể nàng đã sớm nằm bên bờ tan vỡ, cộng thêm tác động mạnh bạo của cô, Cố Hi Chi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung lên rồi. Một loạt cảm xúc mãnh liệt khiến thân thể nàng bị kéo căng đến trình độ đáng sợ.
Khúc Hi Chi nhìn nàng, nói nhỏ bên tai nàng, "Chấp nhận tôi, được không?"
Đôi mắt Cố Hi Chi từ lâu đã lấp loé nước mắt. Nghe cô hỏi tựa hồ muốn mở miệng trả lời, nhưng giọng khàn khàn quá mức làm nàng nói không ra lời. Khúc Hi Chi chỉ có thể nhìn khẩu hình của nàng đoán ra ý tứ chấp thuận.
Cô không trì hoãn nữa. Nàng đã thỏa hiệp nên cô lập tức mò đến chỗ nhạy cảm của nàng, rồi nặng nề ép xuống.
Co giật mãnh liệt theo động tác của cô lan khắp toàn thân. Cả người Cố Hi Chi căng cứng ra một lúc, nước mắt hoàn toàn chảy ra hết, vẻ mặt đặc biệt mê ly.
Toàn thân nàng đều nổi lên màu hồng nhàn nhạt. Thứ màu sắc khiến người ta hận không thể giày vò thêm. Khúc Hi Chi ôm cơ thể nàng, mặc nàng run rẩy trong lòng, co rúm lại vì lạnh. Cô chỉ khẽ vuốt ve mái tóc đen như tơ của nàng, ôn nhu như nước.
Cảm giác mãnh liệt nhấn chìm cả trí óc, Cố Hi Chi như mất đi ba hồn bảy vía, lập tức nhắm mắt lại rúc vào lòng cô, thật lâu cũng không hề nhúc nhích.
Rất lâu sau đó, mỗi lần Cố Hi Chi nhớ tới chuyện xảy ra đêm này, kỳ thực rất khâm phục tính nhẫn nại của Khúc Hi Chi. Thế nhưng qua ngày hôm sau, nàng chỉ muốn đem cô băm vằm thành ngàn mảnh.
***
P/s: đã H xong =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.