Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 71: Chương 70

Vãn Chi

24/09/2016

Tối đến, trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ, bầu trời tràn ngập không khí trong lành. Lúc Cố Hi Chi rời giường thì Lương Oanh đã ôm chó con ăn sáng với Khúc Hi Chi ngoài ban công. Bữa sáng tỏa mùi thơm ngát, Lương Oanh vừa thấy nàng thì lập tức vẫy tay nhiệt tình, "Tiểu Cố, em với Tiểu Khúc có mua điểm tâm cho chị nè, có phải cảm động muốn chết rồi không?"

Cố Hi Chi chẳng muốn nhìn tới cô bé, đi thẳng vào toilet.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khúc Hi Chi đã về phòng ngủ thay quần áo. Cố Hi Chi đi tới ban công, thấy Lương Oanh vẫn còn đang ăn, nàng ngồi xuống trước mặt cô bé, "Sao em dậy sớm thế?"

"Tiểu Khúc nói chị thích ăn sáng nên mới năm giờ đã thức dậy đi mua rồi." Lương Oanh vừa ăn vừa nói, "Chị ấy dẫn em theo nữa đó."

Cố Hi Chi đang lấy đồ ăn liền khựng lại, khó tin nhìn Lương Oanh, "Em nói thật hay nói chơi vậy?"

Lương Oanh nhìn vẻ mặt của nàng rồi cười hi hi, "Đương nhiên là nói chơi rồi."

Cố Hi Chi nhìn cô bé, lại nhìn đồ ăn trên bàn, đứng lên nói, "Tôi không có rãnh ăn mấy thứ này, em ăn một mình đi."

"Không ăn điểm tâm sẽ bị đần độn đó!"

Cố Hi Chi về phòng ngủ thay quần áo.

Giữa trưa chủ yếu sẽ quay cảnh Tần Thì Ngự và Vân Tiêu Tiêu cùng tham gia thi đàn violon. Cố Hi Chi tới trường quay liền thảo luận với nhạc sĩ cách sử dụng nhạc cụ. Chuyện khiến nàng đau đầu chính là Lương Oanh không chịu chờ ở khách sạn. Cô bé được Khúc Hi Chi dung túng dẫn tới phim trường. Cô bé thấy cụ già thì gọi bà dì, thấy bà dì thì gọi chị, chọc giận mấy nữ diễn viên nhộn nhạo bên ngoài. Cô bé lại còn mang Thất Thất đến gặp siêu mẫu chó khác để bàn chuyện yêu đương. Cũng may lúc đạo diễn bắt đầu quay thì cô bé không có bất kỳ hành vi quấy rối nào nữa. Dáng vẻ bé ngoan lừa được mấy diễn viên ngây thơ, họ khen Lương Huyên thiệt biết cách dạy con.

Cảnh thi đấu đàn violon được quay trong một phòng diễn tấu tại thành phố. Đoàn làm phim mời rất nhiều diễn viên quần chúng. Nội dung cảnh quay chủ yếu nói về việc Tần Thì Ngự muốn giúp Vân Tiêu Tiêu đoạt giải nhất nên đã tự làm tay mình bị thương trước ngày thi. Kết quả, Vân Tiêu Tiêu quả nhiên đạt giải nhất, và được khen ngợi trước toàn trường, còn Tần Thì Ngự bị thương ngón tay nên không đạt được thứ hạng nào, lại bị mọi người trách mắng.

Do hoạt cảnh khá lớn, nên cảnh quay này cũng khá phiền toái. Đạo diễn dành cả buổi chiều để bố trí sân bãi và xếp chỗ cho diễn viên quần chúng. Chuyện làm bà vui nhất chính là những diễn viên này cổ vũ cho vai chính trong buổi diễn tấu nhạc vô cùng đúng chỗ, nên đến bảy giờ tối đã quay xong.

Theo nội dung trong kịch bản, cảnh diễn tấu này được quay ngoài đại sảnh. Vai chính Tần Thì Ngự, Vân Tiêu Tiêu và nhiều bạn cùng lớp bắt xe lửa tới nơi này ở khách sạn. Nguyên văn kịch bản là: Xuyên qua cửa sổ khách sạn, có thể nhìn thấy phòng diễn tấu thật hoa lệ và bao la.

Đoàn phim tìm rất lâu mới có khách sạn phù hợp, hơn nữa còn bao hết cả một tầng. Do vậy, cảnh này vừa kết thúc, diễn viên liền lao thẳng vào phòng mới.

Quá trình đóng phim kỳ thực rất vô vị. Đã bị đoàn phim dằn vặt cả ngày rồi, giờ còn phải đợi quay cảnh đêm, Lương Oanh rõ ràng không hề vui chút nào. Cô bé ngồi trong xe làm ầm cả lên.

"Chị Tiểu Cố, em không muốn chờ nữa đâu."

Cố Hi Chi xem kịch bản, lộ rõ vẻ mặc kệ.

Lúc này, Lăng Tiêm ngồi chung một xe ngoắc ngoắc Lương Oanh thì thầm vài câu. Lương Oanh nghe xong nhất thời sáng bừng hai mắt rồi la làng trong xe, "Tiểu Cố, chị sắp đóng cảnh giường chiếu với Tiểu Khúc hả?"

Âm thanh lớn đến mức làm Cố Hi Chi tê cả da đầu, nhưng người trong xe lại liên tục cười to.

"Đó không phải là cảnh giường chiếu." Lăng Tiêm giải thích, "Là ngủ chung giường thôi."

"Vậy là cảnh giường chiếu chứ gì nữa."

Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi qua kính chiếu hậu trong xe, vẻ mặt nàng có chút lúng túng. Khúc Hi Chi cũng thoáng nhìn nàng, nhưng đáy mắt cô không có cơn sóng sợ hãi nào cả.

Khách sạn này cũng không lớn lắm, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Từ chỗ đoàn phim hướng đến phòng diễn tấu sẽ nhìn thấy đủ loại ánh đèn lấp lóe. Ánh sao óng ánh vào buổi tối như phủ thêm vào đó một lớp áo hoa lệ.

Nhân viên trong đoàn làm phim khá bận rộn. Cố Hi Chi thay quần áo xong thì ngồi trang điểm, vừa xem kịch bản, thật sự không bị bối cảnh ồn ào tác động.

Cái gọi là "cảnh giường chiếu", kỳ thực là bởi vì lúc Tần Thì Ngự và Vân Tiêu Tiêu bắt xe lửa đến thành phố để tham gia thi đấu trước một ngày thì khách sạn đã hết chỗ. Cả hai đành phải ở chung một phòng, ngủ chung trên một chiếc giường nhỏ. Theo kịch bản, hai người nằm trên giường nói chuyện thi đấu. Tần Thì Ngự buồn bực ngủ không được nên bỗng nhiên nổi hứng đòi chơi trò "bóp vếu" mà bọn con gái hay chơi. Đương nhiên nàng không dễ gì chiếm tiện nghi một người có nội tâm khôn khéo như Vân Tiêu Tiêu được. Có điều, Tần Thì Ngự chơi được một lúc thì oán giận bản thân dậy thì không bằng Vân Tiêu Tiêu. Vân Tiêu Tiêu muốn sờ lại, Tần Thì Ngự cũng đồng ý. Nhưng tình huống là: không biết Vân Tiêu Tiêu đã sờ trúng cái gì, mà Tần Thì Ngự lại đỏ mặt, lập tức hất tay cô ra rồi vươn vai tắt đèn đi ngủ.

Cảnh này quay cũng không lâu lắm, nếu thuận lợi thì chỉ cần quay một buổi tối là xong. Ekip đã dàn dựng xong cảnh trí thỏa đáng. Do trời đã khuya, diễn viên không có cảnh quay đã về nghỉ sớm, phim trường cũng coi như khá yên tĩnh.

Cố Hi Chi vừa sấy tóc vừa nhìn phòng diễn tấu xuyên qua cửa sổ, sau đó lên giường nằm đắp chăn.

Nhân viên đã quen nhìn cảnh này nên không có phản ứng gì nhiều. Lương Oanh đang ôm chó, vừa thấy Cố Hi Chi nằm lên giường, cô bé lập tức tìm vị trí tốt nhất ngồi xuống, nghiễm nhiên xem trò vui.

"Góc quay okay rồi. Tiểu Khúc, cô vẫn đứng chỗ hồi nãy đi, rồi lát nữa từ toilet đi thẳng tới giường nói thoại luôn. Có cần chỉnh lại ánh sáng không?" Lý Tư Gia Lệ hỏi xong, nhân viên điều chỉnh ánh sáng nhanh chóng xua tay trả lời. Sau đó, bà liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Khúc Hi Chi bắt đầu diễn.

Khúc Hi Chi mặc đồ ngủ ra khỏi toilet, vừa buộc lọn tóc dài lên vừa tới giường ngồi xuống. Lúc này, trong ống kính xuất hiện hai gương mặt. Tần Thì Ngự đang đọc sách, vừa nhìn thấy Vân Tiêu Tiêu thì lập tức để quyển sách xuống, rồi nâng tóc dài "hầu hạ" cô nằm xuống. Trong kịch bản, từ này dùng để chỉ hành động ăn ý của hai người. Trên thực tế, hai vị nữ chính thật sự diễn cũng hết sức ăn ý.



"Tiêu Tiêu, dì có bảo cậu lần này đến tham gia thi đấu nhất định phải lấy được giải nhất không?." Sau khi hai người lần lượt nằm xuống, Cố Hi Chi kéo cánh tay rồi tựa vào bả vai cô nói câu thoại đầu tiên. Dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng vô cùng thoải mái, tựa như một vị công chúa vô tư vui vẻ.

"Không có, mẹ tôi nói chỉ cần đừng để thua tên xấu xa như cậu là được, lấy hạng mấy cũng không quan trọng."

"Hả?" Cố Hi Chi cau mày. Nghe xong lời nói đầy thâm ý của Tần Thì Ngự, nàng lại dựa theo nội dung kịch bản lộ vẻ không vui, sau đó trở mình đè cô xuống rồi nhìn đắm đuối, "Cậu nói thật hay nói chơi vậy?"

Khúc Hi Chi đón nhận tầm mắt của nàng, không nói gì, chỉ mỉm cười.

Cố Hi Chi lập tức dùng hai tay nhéo má cô, giọng nói trêu trách, "Cậu mới là đồ xấu xa."

Hai người đùa giỡn một phen, sau đó Cố Hi Chi nhẹ nhàng thở dốc nằm ngay lại. Bàn tay dưới lớp chăn mỏng vẫn nắm chặt lấy tay của Khúc Hi Chi, cử chỉ thân mật như trong kịch bản.

"Nói thật nhé." Cố Hi Chi nhìn trần nhà, tóc đen tán loạn trên gối, "Tôi chắc chắn sẽ thắng cậu trong vòng thi đàn violon."

"Đó, Tiểu Ngự nhà ta từ nhỏ đến lớn đều là đứa tự tin mà."

Nàng liếc mắt nhìn cô, "Cậu cam tâm thua tôi sao?"

"Tôi chưa chắc sẽ thua cậu đâu nha."

"Chắc chắn cậu sẽ thua tôi." Nàng dương dương tự đắc.

Cô không thèm để ý đến nàng.

Không khí yên tĩnh một hồi, lúc này sẽ tiến vào phân đoạn kế tiếp.

Cố Hi Chi nhìn máy quay trên đầu một lát, rồi lại quay sang liếc Khúc Hi Chi. Thấy cô đang nhìn trân trân lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì. Mắt nàng bỗng nhiên lóe sáng, chợt bật dậy tấn công ngực ai kia.

Cảnh quay vẫn còn tiếp diễn, Lương Oanh ngồi cắn hạt dưa xem trò vui.

Theo kịch bản, hai nữ sinh chơi rất thân với nhau, đột nhiên đùa giỡn kiểu này cũng là chuyện thường tình. Khúc Hi Chi phản ứng cực nhanh, cô không chờ nàng ra tay, lập tức túm lấy tay nàng, nhíu mày, "Cậu định chơi trò gì vậy hả?"

Theo kịch bản, lúc này, Tần Thì Ngự muốn đưa tay mò vào cổ áo cô, nhưng Vân Tiêu Tiêu phản ứng quá nhanh, nên tay nàng bị cô chặn lại trước ngực. Trên thực tế, Khúc Hi Chi đã cấp tốc đè tay nàng lại, nhưng bị lớp chăn ngăn cách nên động tác bị hạn chế. Điều này khiến động tác bị chậm mất một nhịp so với yêu cầu trong kịch bản. Nó trực tiếp dẫn đến hậu quả là: nửa bàn tay của Cố Hi Chi thăm dò vào cổ áo của Khúc Hi Chi và đã chạm được vào vùng da trước ngực cô. Nửa tay còn lại đặt trước ngực cô cách đó một lớp áo, nhưng do Khúc Hi Chi đè quá mạnh khiến tay nàng chạm vào một chỗ nào đó rất ư là mềm mại.

Nhiệt độ bên dưới nóng rực, Cố Hi Chi hơi nghiêng người nhìn Khúc Hi Chi. Một giây trước, nàng vẫn là Tần Thì Ngự, nhưng thời khắc này, một câu thoại cũng bị nàng quên sạch sẽ rồi.

"Cậu nói xem, rốt cuộc ai mới lợi hại."

Chậm chạp nhớ tới lời thoại đó, Cố Hi Chi vội vàng bổ sung, nhưng biến hóa cảm xúc có nhỏ bé tới đâu cũng sẽ bị phát hiện dưới ống kính. Chỉ cần trì độn mấy giây thôi đã có thể phá hỏng cảnh quay rồi.

"Cắt." Lý Tư Gia Lệ rời khỏi màn hình, nói với hai diễn viên, "Lúc nãy, động tác của Tiểu Khúc hơi chậm, lát nữa quay lại nhớ chú ý nhanh hơn. Tiểu Cố ráng nhớ kỹ lời thoại." Bà ra hiệu cho tổ đạo cụ, "Trang trí lại đầu giường đi."

Trong lúc nghỉ ngơi, Cố Hi Chi uống một hớp nước rồi nằm xuống giường đọc lời thoại. Khúc Hi Chi đợi nàng nằm xuống, sau đó tới ngồi cạnh nàng. Từ nãy cho đến lần quay kế tiếp, hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, nhân viên đánh nhịp lần hai. Cố Hi Chi lẳng lặng nhìn trần nhà, lại ngoáy đầu liếc nhìn Khúc Hi Chi một chút. Dựa theo kịch bản, nàng nghiêng người đưa tay hướng về ngực của Khúc Hi Chi.

Lần này, động tác của Khúc Hi Chi nhanh hơn một chút. Tay của Cố Hi Chi bị cô gắt gao đè trước ngực.

"Cậu định chơi trò gì vậy hả?"

Tần Thì Ngự không phải đứa trẻ ngoan, hễ bị áp chế là muốn chống trả. Tay Cố Hi Chi lại di chuyển, ngữ khí hết sức thô bạo, "Cậu nói xem, rốt cuộc ai mới lợi hại."

Trong ống kính, Khúc Hi Chi cúi nhìn ngực mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không chìu theo nàng, "Đương nhiên là tôi."

Cố Hi Chi ra vẻ tức giận, tay đặt trước ngực cô vẫn đang cố gắng đột phá. Thế nhưng giờ khắc này, nàng không còn nói chuyện thi đấu nữa. Nàng cố chạm vào ngực cô, lại như phát hiện ra đại lục mới, "Tiêu Tiêu, tôi phát hiện chỗ này của cậu lớn hơn tôi rất nhiều. Cậu ăn vụng thức ăn chăn nuôi sao?"

"Là cậu có vấn đề thì có!"



"Ai nói, tôi với cậu ăn uống đều giống nhau mà."

"Chắc là bị bệnh a."

"Không thể nào?"

"Có muốn tôi khám dùm một chút không?!"

"Cậu đâu có học y giống dì đâu."

"Tôi sống chung lâu năm nên cũng biết nhiều lắm."

"Ừm..." Nàng chần chờ chốc lát, "Được rồi." Thu tay về, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Tần Thì Ngự xưa nay khôn khéo, nhưng lại không hề đề phòng Vân Tiêu Tiêu. Thêm vào đó, Vân Tiêu Tiêu bình thường cũng vô hại. Tần Thì Ngự thật sự nằm thẳng người, dáng vẻ mặc kệ, ai muốn làm gì thì làm.

Lương Oanh ngồi một bên ăn hột dưa, xém chút huýt sáo cổ vũ hai diễn viên.

Cảnh quay vẫn còn tiếp tục. Khúc Hi Chi liếc nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một hồi mới mò tới ngực nàng bên dưới lớp chăn mỏng.

Chăn rất mỏng, nhất cử nhất động của cô hiện lên vô cùng rõ ràng. Cố Hi Chi vẫn giữ vẻ mặt bình thản của Tần Thì Ngự khi cô đang thăm dò tới, nhưng hai tay nàng đã bấu chặt gấu áo dưới lớp chăn.

Khúc Hi Chi dựa theo yêu cầu đưa tay "mò tới ngực nàng". Cô luồn qua khe hở tiến vào, lướt qua chiếc áo lót mỏng manh rồi đặt tay trước ngực nàng, nặn tới nặn lui.

Chẳng biết do tay cô lạnh hay vì nguyên nhân nào khác, nói chung là khi cô mò tới thì Cố Hi Chi cảm thấy phát run.

Nếu cứ giữ tiến độ thế này thì cảnh quay sẽ nhanh chóng hoàn thành, còn nếu bỏ ngang sẽ quay lại từ đầu. Tuy cảm giác này vô cùng xấu hổ, nhưng Cố Hi Chi vẫn kiên trì đợi cô nói xong lời thoại.

Chỉ cần nói vài câu nữa thôi là nàng có thể vươn tay tắt đèn rồi, chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, cảnh quay này sẽ lập tức kết thúc thôi.

Trong ống kính, vẻ mặt của Cố Hi Chi càng thêm nhẹ nhõm.

"Giống như chẳng có gì." Đang nói câu này, đầu ngón tay của Khúc Hi Chi vô tình chạm vào chỗ cao nhất trên ngực nàng, "Chắc do cậu hấp thu không tốt."

Chỗ bị cô chạm trúng tức thì cương lên. Cố Hi Chi sững sờ, sắc mặt trở nên đỏ chót. Kịch bản nói lúc này gò má của Tần Thì Ngự chỉ hồng tí xíu thôi, nhưng sự thực đã đỏ lan đến dưới cổ của Cố Hi Chi mất rồi.

Là phản xạ, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cố Hi Chi lập tức gạt tay cô ra.

Trường quay rất yên tĩnh, phần lớn mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn kỹ diễn biến trong phân cảnh. Cố Hi Chi hất tay cô xong mới nhớ là mình đang đóng phim. Sau đó, nàng lập tức trở mình tắt đèn, giọng điệu bực bội đọc lên câu thoại cuối, "Đi ngủ!"

Máy quay dừng hẳn sau khi đạo diễn kêu cắt. Nhân viên vẫn đứng một bên trợn mắt ngoác mồm nhìn Cố Hi Chi nằm trên giường. Có người không kiềm chế nổi, đợi nàng vừa rời giường liền nói, "Cố tiểu thư, kỹ năng của cô thực sự quá tuyệt. Tôi chỉ biết nhiều diễn viên có thể kiểm soát nước mắt, nhưng giờ mới biết còn có thể kiểm soát sắc mặt nữa a! Muốn đỏ là đỏ liền hà!"

Cố Hi Chi khó chịu muốn chết, nhưng vẻ mặt vẫn giữ thái độ bình thản, "Cái này..." Suy nghĩ hồi lâu, mỉm cười, "Luyện tập nhiều là tốt rồi."

Lương Oanh ngồi một bên nín cười đến nỗi sắp nghẹt thở.

Trên đường về, Cố Hi Chi ngồi chung Khúc Hi Chi, nhưng vẫn không nói chuyện dù chỉ nửa câu, im lặng hệt như ban sáng. Cũng may Lương Oanh bận đùa giỡn với mọi người trong xe, bầu không khí ngược lại cũng không đến nỗi khó xử.

Nhiệt độ vào buổi tối khá lạnh. Trên đường về, Khúc Hi Chi ho khan liên tục. Sau khi xuống xe, Lăng Tiêm lập tức đi mua thuốc. Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi đi chung thang máy về phòng, lúc này cô vẫn ho khù khụ. Lương Oanh thấy cô thật sự không ổn, liền kéo góc áo của Cố Hi Chi ra hiệu nàng hỏi thăm chút đi. Cố Hi Chi cứ mãi bần thần, mãi đến khi ba người đến phòng C666 mới không nhịn được hỏi, "Chị vẫn ổn chứ?"

Mở cửa được một nửa, Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại lắc đầu, "Không sao đâu."

Tiếng đóng cửa vang lên, Lương Oanh ôm chó con về phòng trước. Cố Hi Chi nghe cô bảo không sao cũng gật gù. Nàng đang muốn vào cửa lại nghe cô nói, "Lúc nãy quay phim bất cẩn đụng trúng em, không có vấn đề gì chứ?"

Cố Hi Chi ngẩn người, chẳng biết nói sao thì gò má lại đỏ lên, "Không, không có gì." Cấp tốc chạy vào phòng.

*****

P/s: Cảm ơn mọi người đã theo dõi và bàn luận xôm tụ đến vậy nhé! Do tui lười quá nên chẳng biết reply sao chứ không phải không đọc comment đâu nha :D Để đăng chương liên tục được như vầy cũng cực lắm đó T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook