Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại
Chương 41: CŨNG TẠI CHA
Vy Thảo
29/07/2024
Minh Nguyệt tỉnh lại cũng đã là vài ngày sau. Nhìn người đàn ông trầm lặng đứng phía xa nhìn mình, trái tim cô chợt đập hụt một nhịp.
Thấy ánh mắt dô dán vào mình, Lăng Trạch muốn tiến đến nhưng bị cha Minh ngăn cản lại: "Cậu thấy con bé tỉnh lại thì đi được rồi chứ?"
Minh Nguyệt nhìn cha mình khẽ lên tiếng: "Cha"
"Con gái, cảm thấy đầu còn đau không?"
"Con nhớ lại rồi". Cô mỉm cười nhạt. Cha Minh nghe thấy cũng cười theo: "Tốt, tốt, nhớ lại thì tốt"
"Cha, con có thể nói chuyện với anh ấy một lát không?"
Cha Minh thừa biết "anh ấy" trong câu nói của cô đang chỉ ai. Tuy ông không muốn nhưng cũng không thể từ chối đề nghị của cô. Cha Minh mím môi: "Một chút thôi nhé?"
Nói rồi ông xoay người đi ra ngoài để lại trong phòng chỉ còn Lăng Trạch và cô. Minh Nguyệt mỉm cười khẽ lên tiếng: "Xin lỗi"
"Em có lỗi gì chứ? Ai cũng đáng trách nhưng riêng em thì không"
Hai mắt cô dần nóng lên: "Lăng Trạch, xin lỗi. Lúc đó trí nhớ của em không tốt, không thể giúp được anh còn làm anh thất vọng"
Lăng Trạch nhìn dòng nước nóng nóng hổi chảy dài trên má cô, tim anh như bị ai chóp chặt vội kéo cô ôm vào lòng an ủi. Anh hôn lên trán người trong lòng: "Đừng khóc, anh đây đau lòng chết mất"
"Minh Nguyệt, đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách anh không cho em đủ cảm giác an toàn, trách anh không bên cạnh em"
"Không, em không trách anh". Cô dụi đầu vào lòng ngực anh. Lăng Trạch nhìn hành động làm nũng của cô liền khẽ cười xoa đầu: "Đừng rời xa anh có được không?"
"Lăng Trạch..."
"Được rồi, nói chuyện nhiêu đó được rồi. Lăng Trạch cậu rời khỏi đi được rồi chứ?"
Cha Minh từ bên ngoài đi vào cắt ngang lời nói đang dang dở của Minh Nguyệt, rồi lạnh mặt nhìn người đang ôm cô trong lòng.
Lăng Trạch mím môi không cãi lại lời của cha Minh đành tạm biệt cô rồi rời đi. Bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, cha Minh mới lên tiếng: "Minh Nguyệt, cha đã dặn con không được động lòng với hắn ta, sao con không chịu nghe lời hả?"
Minh Nguyệt cúi mặt không lên tiếng, bên tai cô lại nghe giọng của cha Minh: "Cũng tại cha"
"Cha à, cha không có lỗi. Là con không nghe lời"
Cô ngẩn đầu phản bác: "Cha, cha đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách con không biết ai là hữu ai là địch"
Cha Minh không nói gì, ông cúi người ngồi xuống ghế rồi thở dài. Không biết bao nhiêu lâu, chỉ có ông và cô ngồi trong phòng nhưng lại không có ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
Mãi đến khi bảo mẫu đến chăm sóc cô, cha Minh mới mím môi đứng dậy. Ông nhìn cô lại thở dài: "Minh Nguyệt, con phải tịnh dưỡng cho thật khỏe. Có việc gì cứ gọi dì Trần, hiểu không?"
"Còn cha thì sao?"
Cha Minh nghe câu hỏi của cô hơi ngây người, sau đó gượng gạo trả lời: "Vài ngày nay cha có việc bận phải xử lý.
Chú Vương không thể xử lý một mình được"
Cô gật gù, thầm nghĩ. Có lẽ là công việc ở sòng bạc không suông sẻ, đây cũng là chuyện thường gặp trong mấy năm qua nên cô cũng chẳng hỏi nhiều mà tạm biệt cha Minh để ông rời đi.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Xong việc cha sẽ đến tìm con"
Câu nói của cha không có gì là lạ nhưng hành động của ông rất khó hiểu. Ông cứ chần chừ, vừa muốn đi vừa muốn ở lại. Thấy vậy, cô liền hỏi: "Cha à, còn chuyện gì nữa sao?"
"Không có không có". Nói xong ông liền xoay người rời đi để lại Minh Nguyệt cùng ánh mắt khó hiểu.
Thấy ánh mắt dô dán vào mình, Lăng Trạch muốn tiến đến nhưng bị cha Minh ngăn cản lại: "Cậu thấy con bé tỉnh lại thì đi được rồi chứ?"
Minh Nguyệt nhìn cha mình khẽ lên tiếng: "Cha"
"Con gái, cảm thấy đầu còn đau không?"
"Con nhớ lại rồi". Cô mỉm cười nhạt. Cha Minh nghe thấy cũng cười theo: "Tốt, tốt, nhớ lại thì tốt"
"Cha, con có thể nói chuyện với anh ấy một lát không?"
Cha Minh thừa biết "anh ấy" trong câu nói của cô đang chỉ ai. Tuy ông không muốn nhưng cũng không thể từ chối đề nghị của cô. Cha Minh mím môi: "Một chút thôi nhé?"
Nói rồi ông xoay người đi ra ngoài để lại trong phòng chỉ còn Lăng Trạch và cô. Minh Nguyệt mỉm cười khẽ lên tiếng: "Xin lỗi"
"Em có lỗi gì chứ? Ai cũng đáng trách nhưng riêng em thì không"
Hai mắt cô dần nóng lên: "Lăng Trạch, xin lỗi. Lúc đó trí nhớ của em không tốt, không thể giúp được anh còn làm anh thất vọng"
Lăng Trạch nhìn dòng nước nóng nóng hổi chảy dài trên má cô, tim anh như bị ai chóp chặt vội kéo cô ôm vào lòng an ủi. Anh hôn lên trán người trong lòng: "Đừng khóc, anh đây đau lòng chết mất"
"Minh Nguyệt, đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách anh không cho em đủ cảm giác an toàn, trách anh không bên cạnh em"
"Không, em không trách anh". Cô dụi đầu vào lòng ngực anh. Lăng Trạch nhìn hành động làm nũng của cô liền khẽ cười xoa đầu: "Đừng rời xa anh có được không?"
"Lăng Trạch..."
"Được rồi, nói chuyện nhiêu đó được rồi. Lăng Trạch cậu rời khỏi đi được rồi chứ?"
Cha Minh từ bên ngoài đi vào cắt ngang lời nói đang dang dở của Minh Nguyệt, rồi lạnh mặt nhìn người đang ôm cô trong lòng.
Lăng Trạch mím môi không cãi lại lời của cha Minh đành tạm biệt cô rồi rời đi. Bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, cha Minh mới lên tiếng: "Minh Nguyệt, cha đã dặn con không được động lòng với hắn ta, sao con không chịu nghe lời hả?"
Minh Nguyệt cúi mặt không lên tiếng, bên tai cô lại nghe giọng của cha Minh: "Cũng tại cha"
"Cha à, cha không có lỗi. Là con không nghe lời"
Cô ngẩn đầu phản bác: "Cha, cha đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách con không biết ai là hữu ai là địch"
Cha Minh không nói gì, ông cúi người ngồi xuống ghế rồi thở dài. Không biết bao nhiêu lâu, chỉ có ông và cô ngồi trong phòng nhưng lại không có ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
Mãi đến khi bảo mẫu đến chăm sóc cô, cha Minh mới mím môi đứng dậy. Ông nhìn cô lại thở dài: "Minh Nguyệt, con phải tịnh dưỡng cho thật khỏe. Có việc gì cứ gọi dì Trần, hiểu không?"
"Còn cha thì sao?"
Cha Minh nghe câu hỏi của cô hơi ngây người, sau đó gượng gạo trả lời: "Vài ngày nay cha có việc bận phải xử lý.
Chú Vương không thể xử lý một mình được"
Cô gật gù, thầm nghĩ. Có lẽ là công việc ở sòng bạc không suông sẻ, đây cũng là chuyện thường gặp trong mấy năm qua nên cô cũng chẳng hỏi nhiều mà tạm biệt cha Minh để ông rời đi.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Xong việc cha sẽ đến tìm con"
Câu nói của cha không có gì là lạ nhưng hành động của ông rất khó hiểu. Ông cứ chần chừ, vừa muốn đi vừa muốn ở lại. Thấy vậy, cô liền hỏi: "Cha à, còn chuyện gì nữa sao?"
"Không có không có". Nói xong ông liền xoay người rời đi để lại Minh Nguyệt cùng ánh mắt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.