Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại
Chương 28: HẮN GIẢ VỜ
Vy Thảo
29/07/2024
"Anh, sao anh lại hút thuốc vậy?"
Minh Nguyệt một tay ôm gấu bông, một tay chỉ vào một bé trai chạc chừng mười mấy tuổi đang ngậm điếu thuốc trên miệng. Hắn ta nhìn cô, cười lạnh một tiếng mà phun khói vào mặt cô bé: "Ở đâu ra một đứa con nít thế này?"
Cô bị khói thuốc kia làm cho bị sặc đến chảy cả nước mắt. Sau đó thút thít trừng mắt: "Anh làm gì đấy?"
"Cũng ngang bướng đấy"
Một tay người kia nhéo mặt cô kéo kéo: "Sao? Muốn quản tôi à"
"Hút thuốc có hại cho sức khỏe đó, mẹ em nói như thế"
Anh khẽ cười: "Tôi vẫn cứ thích hút như vậy đấy". Nói rồi, anh đưa điếu thuốc đang kẹp trên tay lên miệng.
Bé con Minh Nguyệt lần đầu tiên thấy một người kì cục như vậy liền chau mày, phồng má: "Anh không ngoan gì cả"
"Vậy tôi làm thế nào mới được coi là ngoan"
Nghe lời nói của người kia, cô bé ngẩn đầu chìa tay đưa một viên kẹo từ trong túi ra. Anh nhìn viên kẹo trong tay cô bé liền bật cười.
"Nhóc con, em ăn kẹo đến sâu răng rồi kìa. Muốn tôi sâu răng như em sao?"
Minh Nguyệt nhe răng lộ ra những lỗ trống rồi nói: "Không phải sâu răng đâu. Em đây là lớn rồi, đang thay răng đấy"
Nói xong cô bé nhìn anh với vẻ mặt khinh thường: "Anh không phải chưa thay răng đó chứ?"
Nhóc con này cũng mồm mép ghê đấy nhỉ?
Lăng Trạch không lấy viên kẹo trên tay cô bé mà lấy con gấu bông cô đang ôm. Sau đó liền ném qua hàng rào cao.
Minh Nguyệt nhìn con gấu bông mình yêu thích bị ném đi liền bật khóc gào vào người anh: "Hu hu anh trả lại đây... hu hu hu bắt đền anh đấy"
Anh hững hờ nhìn cô bé gào khóc, mặc kệ cô bé đang đứng khóc ở đó mà rời đi.
"Thiếu gia, cô bé đó..."
"Mặc kệ nó, khóc mệt rồi thì nín thôi". Lăng Trạch liếc nhìn một cái rồi tiếp tục bước tiếp.
Cô đứng từ xa, nhìn mẹ Minh nói gì với hắn. Một lúc sau, mẹ đi về phía cô, hình như mẹ khóc.
Giọng nói ngây thơ của Minh Nguyệt vang lên, cô vươn tay lau khóe mắt của mẹ rồi chỉ về Lăng Trạch ở phía xa:
"Có phải anh ấy bắt nạt mẹ không?"
Mẹ Minh mỉm cười phủ nhận: "Không phải, không phải. Minh Nguyệt, chúng ta trở về thôi"
"Anh ấy đúng là kẻ xấu, anh ấy ném bé teddy của con đi rồi còn làm mẹ khóc"
(...)
"Chát"
"Cô không tự coi mình là ai à? Minh Nguyệt, nhớ cho rõ, cô chỉ là tình nhân của tôi thôi. Đừng quản chuyện của tôi"
Lăng Trạch bóp càm cô đến phát đau, ánh mắt sâu thẩm đến đáng sợ. Minh Nguyệt mở to mắt, cắn môi không lên tiếng, bên má trái còn đau âm ỉ.
"Minh Nguyệt, như thế này là không ngoan đâu"
Anh từ từ chạm vào má cô: "Lăng Trạch tôi là người thương hoa tiếc ngọc nhưng mà dám chống lại tôi. Tôi cũng không ngại dìm cô xuống đâu"
"Cô nói xem, người mà Lăng Trạch bỏ đi sẽ có người khác dám đụng vào sao?"
Lời nói phát ra tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy dao nhọn, cô nuốt nước miệng làm dịu đi cổ họng chát đắng: "Tôi sẽ ngoan ngoãn"
"Tốt, Minh Nguyệt tôi rất thích cô trong bộ dạng thế này. Biết vậy từ đầu nên ngoan như vậy có phải tốt hơn rồi không?"
Vừa nói Lăng Trạch vừa kéo cô ôm vào lòng, hắn hôn lên mái tóc dài thoang thoảng hương hoa nhài của cô. Hành động này của hắn, khiến cô vô cùng buồn nôn.
Lăng Trạch này đúng là có bệnh. Cô phải rời khỏi hắn.
(..]
Minh Nguyệt nhìn đăm chiêu vào bức ảnh gia đình trên tường: "Hắn còn giải vờ thâm tình cái gì chứ?"
Minh Nguyệt một tay ôm gấu bông, một tay chỉ vào một bé trai chạc chừng mười mấy tuổi đang ngậm điếu thuốc trên miệng. Hắn ta nhìn cô, cười lạnh một tiếng mà phun khói vào mặt cô bé: "Ở đâu ra một đứa con nít thế này?"
Cô bị khói thuốc kia làm cho bị sặc đến chảy cả nước mắt. Sau đó thút thít trừng mắt: "Anh làm gì đấy?"
"Cũng ngang bướng đấy"
Một tay người kia nhéo mặt cô kéo kéo: "Sao? Muốn quản tôi à"
"Hút thuốc có hại cho sức khỏe đó, mẹ em nói như thế"
Anh khẽ cười: "Tôi vẫn cứ thích hút như vậy đấy". Nói rồi, anh đưa điếu thuốc đang kẹp trên tay lên miệng.
Bé con Minh Nguyệt lần đầu tiên thấy một người kì cục như vậy liền chau mày, phồng má: "Anh không ngoan gì cả"
"Vậy tôi làm thế nào mới được coi là ngoan"
Nghe lời nói của người kia, cô bé ngẩn đầu chìa tay đưa một viên kẹo từ trong túi ra. Anh nhìn viên kẹo trong tay cô bé liền bật cười.
"Nhóc con, em ăn kẹo đến sâu răng rồi kìa. Muốn tôi sâu răng như em sao?"
Minh Nguyệt nhe răng lộ ra những lỗ trống rồi nói: "Không phải sâu răng đâu. Em đây là lớn rồi, đang thay răng đấy"
Nói xong cô bé nhìn anh với vẻ mặt khinh thường: "Anh không phải chưa thay răng đó chứ?"
Nhóc con này cũng mồm mép ghê đấy nhỉ?
Lăng Trạch không lấy viên kẹo trên tay cô bé mà lấy con gấu bông cô đang ôm. Sau đó liền ném qua hàng rào cao.
Minh Nguyệt nhìn con gấu bông mình yêu thích bị ném đi liền bật khóc gào vào người anh: "Hu hu anh trả lại đây... hu hu hu bắt đền anh đấy"
Anh hững hờ nhìn cô bé gào khóc, mặc kệ cô bé đang đứng khóc ở đó mà rời đi.
"Thiếu gia, cô bé đó..."
"Mặc kệ nó, khóc mệt rồi thì nín thôi". Lăng Trạch liếc nhìn một cái rồi tiếp tục bước tiếp.
Cô đứng từ xa, nhìn mẹ Minh nói gì với hắn. Một lúc sau, mẹ đi về phía cô, hình như mẹ khóc.
Giọng nói ngây thơ của Minh Nguyệt vang lên, cô vươn tay lau khóe mắt của mẹ rồi chỉ về Lăng Trạch ở phía xa:
"Có phải anh ấy bắt nạt mẹ không?"
Mẹ Minh mỉm cười phủ nhận: "Không phải, không phải. Minh Nguyệt, chúng ta trở về thôi"
"Anh ấy đúng là kẻ xấu, anh ấy ném bé teddy của con đi rồi còn làm mẹ khóc"
(...)
"Chát"
"Cô không tự coi mình là ai à? Minh Nguyệt, nhớ cho rõ, cô chỉ là tình nhân của tôi thôi. Đừng quản chuyện của tôi"
Lăng Trạch bóp càm cô đến phát đau, ánh mắt sâu thẩm đến đáng sợ. Minh Nguyệt mở to mắt, cắn môi không lên tiếng, bên má trái còn đau âm ỉ.
"Minh Nguyệt, như thế này là không ngoan đâu"
Anh từ từ chạm vào má cô: "Lăng Trạch tôi là người thương hoa tiếc ngọc nhưng mà dám chống lại tôi. Tôi cũng không ngại dìm cô xuống đâu"
"Cô nói xem, người mà Lăng Trạch bỏ đi sẽ có người khác dám đụng vào sao?"
Lời nói phát ra tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy dao nhọn, cô nuốt nước miệng làm dịu đi cổ họng chát đắng: "Tôi sẽ ngoan ngoãn"
"Tốt, Minh Nguyệt tôi rất thích cô trong bộ dạng thế này. Biết vậy từ đầu nên ngoan như vậy có phải tốt hơn rồi không?"
Vừa nói Lăng Trạch vừa kéo cô ôm vào lòng, hắn hôn lên mái tóc dài thoang thoảng hương hoa nhài của cô. Hành động này của hắn, khiến cô vô cùng buồn nôn.
Lăng Trạch này đúng là có bệnh. Cô phải rời khỏi hắn.
(..]
Minh Nguyệt nhìn đăm chiêu vào bức ảnh gia đình trên tường: "Hắn còn giải vờ thâm tình cái gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.