Chương 18: Trăng sáng tiếng tiêu thanh, hoa mai vương tay áo
Nhĩ Nhã
16/11/2016
“Hỏi cái gì?” – Thạch Mai ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh, tiết trời thực ấm áp. Đôi mắt Bạch Xá có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên không còn sự sắc bén như dĩ vãng, mà nhu hòa đi nhiều.
“Thấy trâm ngọc rồi chứ?” Bạch Xá đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu hỏi Thạch Mai. Khoảng cách thật gần, Bạch Xá cao hơn nàng nhiều, vậy nên hơi thở như vô tình phớt qua chóp mũi Thạch Mai, hơi nong nóng.
Ánh nắng có hơi chói, Thạch Mai híp mắt lại. Đôi mắt hoa đào của nàng khi nheo lại cong cong như hình bán nguyệt, cánh môi mỏng hơi nhoẻn tựa đang cười. Bạch Xá đột nhiên nhớ tới ngày ấy đứng ở cửa hiệu thuốc, nhớ đến vẻ mặt của Tiểu Phúc Tử khi ngẩng đầu lên nhìn mình … hình như có hơi giống.
Thạch Mai mà biết Bạch Xá cảm thấy nàng giống Tiểu Phúc Tử thì bị chọc tức là cái chắc. May là nàng không biết. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng đáp: “Ừ, có thấy, bạch ngọc.”
Bạch Xá đưa tay rút cái tráp gỗ trầm màu đen từ tay Thạch Mai ra, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay của Thạch Mai, như vô tình lại như có ý, từ đầu đến cuối mắt chẳng chớp lấy một cái.
Bạch Xá mở tráp ra, lấy cây trâm ngọc để dưới mũi Thạch Mai. “Ngửi thử xem.”
Thời điểm trâm ngọc tới gần, Thạch Mai phảng phất ngửi được một mùi hương thanh nhã, nhưng khi để ngay dưới mũi lại chẳng ngửi thấy gì.
Loại ngọc này hai ngày trước nàng có từng trông thấy trong ghi chép của Thức Mi, gọi là hương ngọc.
Hương ngọc có thể nói là ngọc, cũng có thể nói là dược liệu. Dựa theo phẩm chất của hương ngọc có thể chia ra làm thượng, trung, hạ tam đẳng. Loại hạ đẳng, xa xa thấy rất thơm, nhưng tới gần lại thấy rất thối. Loại trung đẳng, ngửi xa hay gần đều thấy cùng một mùi hương. Mà nếu là hương ngọc thượng đẳng, xa xa thấy ngát hương, tới gần lại không mùi giống hệt ngọc bình thường. Loại hương ngọc thượng đẳng này đặc biệt thích hợp dùng làm vật phẩm trang sức, đeo trên người thì cả người tỏa hương, mùi thơm thanh thoát lại tôn quý.
Thạch Mai nhỏ giọng nói: “Là hương ngọc?”
Bạch Xá thấy nàng quả thực có biết, thực vừa lòng gật đầu, hỏi: “Biết xuất xứ không?”
Thạch Mai có hơi khó xử, hương ngọc khả ngộ bất khả cầu, từ xưa đến nay không có nhiều ghi chép về nó, bèn nói: “Hương ngọc cực kỳ trân quý, phần lớn đều là từ thời thượng cổ lưu lại, thế gian hiếm gặp. Nhưng nếu đã có mùi thì đương nhiên là trần ngọc.”
Bạch Xá gật nhẹ, thu trâm ngọc lại, hỏi: “Hương ngọc có thể dùng để làm hương phấn không?”
Thạch Mai ngẩn người, lắc đầu: “Cái này … rất khó.”
Bạch Xá lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp câu sau.
“Ngọc thạch rất cứng, lửa thiêu cũng không biến dạng. “ – Thạch Mai nói – “Nếu có người dùng hương ngọc làm hương liệu thì dùng làm hàn hương là tốt nhất.”
Quân: Theo ý ta thì hương liệu có thể chia làm hai loại, một dùng để đốt, một là để tự nhiên. Hương ngọc có lẽ thuộc loại thứ hai nên gọi là “hàn hương”.
Bạch Xá nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, ý nói mình hiểu được.
Sau đó Bạch Xá không nói nữa, dường như đang tự hỏi điều gì. Hai người vẫn cứ đứng gần như thế.
Im lặng trong chốc lát, Thạch Mai hỏi hắn: “Vụ án về cái chết của bằng hữu ngươi thế nào rồi?”
Bạch Xá hơi nhướn mi, có chút mất hứng lắc đầu: “Đến nay vẫn chưa có manh mối gì.” Nói rồi hắn vươn tay nhẹ nhàng đỡ Thạch Mai, nghiêng người như muốn mời nàng đến bên bàn đá ngồi.
Thạch Mai đi qua đó, quản gia không biết xông ra từ chỗ nào, châm trà cho hai người.
Thạch Mai đỏ mặt, thầm nói vị quản gia này là canh thời gian mà đến hay vẫn đứng ở bên ngoài xem?
Bạch Xá nâng chung trà lên, nói: “Từ lúc hắn chết đã qua thất tuần, lại không tra ra hung thủ, không thể xóa sạch máu trên mộ phần của hắn, không tiện ăn nói.”
Nghe xong cách nói chuyện của người giang hồ như vậy, Thạch Mai cũng thấy lạnh sống lưng, vội cầm chung trà lên uống một ngụm, “Ừm, trà ngon.”
Bạch Xá nói: “Là bạch trà từ vùng An Cát, nếu thích thì lát nữa mang một ít về.”
Thạch Mai đang cầm chung trà, khuỷu tay đặt trên bàn đá, gật đầu: “Ừ.”
Bạch Xá cười cười, tiếp tục uống trà, không nói gì nữa như là đang nghĩ chuyện gì đó.
Hai người ngồi như thế thật lâu, tới khi quản gia đến thấp giọng nói bên tai Bạch Xá mấy câu.
Thạch Mai thấy vậy mới nhớ ra là mình ngồi cũng đã lâu, liền đứng lên: “Nếu không có việc gì vậy ta về trước.”
Bạch Xá gật đầu, Thạch Mai lại nhìn thoáng qua cái tráp trong tay hắn, hỏi: “Cái này ta có thể mang về được không? Ta muốn xem xem có thể nghiên cứu ra điều gì không, cũng thuận tiện giúp ngươi.”
Bạch Xá gật đầu. Thạch Mai cầm tráp, đi tới cửa lại quay lại, lấy một cái hộp gấm từ trong túi thêu ra đưa cho Bạch Xá.
Bạch Xá nhận lấy, mở ra nhìn thì thấy bên trong có hơn mười đan hoàn màu đen, có chút khó hiểu.
Thạch Mai nói: “Ta dựa theo cái túi hương trên người bằng hữu của ngươi mà làm ra chúng, có thể khắc chế cái mùi kia đó.”
Bạch Xá sửng sốt. Thạch Mai lại nói tiếp: “Trong này có bạc hà, hoàng cầm, mẫu đơn bì, hạ khô thảo, sơn chi và bồ công anh, còn có long não và xạ hương, như vậy mê hương sẽ không có tác dụng với ngươi nữa.” Nói rồi lại lấy ra một dây chuyền màu bạc.
Bạch Xá nhận lấy nhìn nhìn, treo trên dây chuyền là một quả cầu nhỏ bằng bạc chạm rỗng, có thể mở ra, cũng có thể đóng lại, chế tác rất tinh xảo, mặt ngoài còn điêu khắc hai con rồng.
“Cái này là huân cầu, dùng để đựng hương hoàn. Một viên có thể dùng được hai tháng.” – Thạch Mai nhỏ giọng nói – “Nam nhân dùng cái này cũng không khó coi …”
Bạch Xá khẽ cười cười, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Thạch Mai mặt càng đỏ, cầm lấy lá trà quản gia chuẩn bị cho nàng rồi trở về, lúc ra khỏi cửa còn hoảng hốt đá trúng mấy chậu hoa, chạy vội chạy vàng.
Bạch Xá nhìn theo nàng ra khỏi sân viện, tới khi không còn bóng dáng nữa mới nhìn chằm chằm cái hộp hương hoàn cùng huân cầu trong tay.
“Trang chủ,” – Một lát sau, quản gia lại đi tới – “Trần cô nương đã về đến Hương phấn trạch rồi. Nhị trang chủ đang chờ ngài ở tiền thính.”
Bạch Xá phục hồi lại tinh thần, lấy một viên hương hoàn để vào trong huân cầu, cẩn thận treo ở chuôi đao. Ngân đao với huân cầu màu bạc thật hợp nhau. Bạch Xá ngửi thử, mùi cũng không đậm lắm, thật là vừa lòng. Cất hộp gấm vào trong lòng, đi ra tiền thính.
…
Thấy Thạch Mai cầm trà trở về Hương phấn trạch, Hương nhi tiếp đón: “Mai Tử tỷ, làm gì bên đó mà tới tận chiều mới về vậy?”
Thạch Mai than thở một câu: “À, uống chút trà thôi.”
“Trà của Bạch trạch chắc là ngon.” Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt cũng xong việc rồi, đang từ đằng trước đi tới.
Thạch Mai nhìn bốn phía, mỉm cười đưa trà cho Hương nhi, hỏi: “Có gì ăn không? Đói quá.”
“Ta có mua bánh bao của Giang Nam Xuân.” Hồng Diệp bảo Trung bá mang bánh bao lại đây, nóng hầm hập lại vừa mềm vừa thơm, mỗi người ăn một cái. Hương nhi đem trà Thạch Mai mang về pha một bình, ba người vừa thưởng trà vừa ăn bánh bao.
Toản Nguyệt gật gù: “Ừm, trà ngon.”
“Cửa hàng thế nào rồi?” – Thạch Mai hỏi hai người.
“Tạm ổn rồi, qua hai ba ngày nữa là có thể khai trương.” – Hồng Diệp nói – “Nhưng cũng còn thiếu nhiều.”
Thạch Mai nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta đợi thêm nửa tháng nữa rồi mới khai trương, được không?”
Toản Nguyệt gật đầu: “Ừ, còn cần thêm vài thứ nữa, cũng không phải chỉ có hương liệu là xong.”
“Có phải ngươi muốn giúp Bạch Xá tra án không?” – Hồng Diệp hỏi Thạch Mai – “Ta thấy ngươi có vẻ không yên lòng.”
Thạch Mai gật đầu, nói: “Ngày ấy có thể ly thân thành công ít nhiều cũng nhờ hắn cứu ta. Ta không muốn thiếu hắn phần nhân tình này.”
Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cười nói: “Ồ … Lúc trước không phải ngươi đã giúp hắn tra ra nhiều manh mối sao, thế nào mà còn chưa trả hết? Sao càng lúc lại càng nhiều thế?”
Thạch Mai ngượng ngùng, trừng mắt nhìn hai người làm mọi người đều cười phá lên.
Ăn bánh bao xong, ba người đi rửa mặt mũi chân tay. Xế chiều khi sắp lên đèn, mỗi người lại tự làm việc của mình.
Tiểu Phúc Tử nằm trên bàn đá liếm lông trên bụng. Thạch Mai cầm thanh gãi ngứa bằng gỗ đào gãi lưng cho Tiểu Phúc Tử làm nó thoải mái rên hừ hừ, cọ tới cọ lui trên bàn.
Hồng Diệp luyện kiếm dưới gốc đào trong viện.
Toản Nguyệt cũng thích vận động, lại là con nhà tướng, liền cầm thanh kiếm gỗ đào tập với Hồng Diệp.
Bọn nha hoàn ở một bên chơi mộc kỳ, vẽ vời, viết bảng chữ mẫu, cười đùa vui vẻ.
Thạch Mai một tay chống cằm đùa với Tiểu Phúc Tử. Hương nhi hỏi nàng: “Mai Tử tỷ đang nghĩ gì vậy?”
“Ừm …” Thạch Mai lắc đầu, đưa thanh gãi ngứa cho Hương nhi, đứng dậy, “Ta đi hương phường một lát.” Liền vội vàng rời đi.
Hương nhi không hiểu, hỏi Toản Nguyệt vừa mới thu kiếm trở lại đây: “Mai Tử tỷ làm sao vậy?”
Toản Nguyệt bưng tách trà lên uống một ngụm, nói: “Ai, trà này hương vị thực không tồi, đem uống với mơ rất hợp.”
Thạch Mai chạy tới hương phường, tìm một cái ghế đôn ngồi xuống, lấy từ trong rương ra rất nhiều tập sách.
Thức Mi để lại rất nhiều sách, nhiều tới mức nàng xem không hết. Biết đâu từ trong số đó lại tra ra được cái gì.
Thạch Mai lật từng tờ, vừa xem vừa nhìn cây trâm bằng bạch ngọc cầm trong tay, tới tận khi đêm xuống thấy buồn ngủ, Hương nhi tới dìu nàng trở về phòng, nàng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế, mới sáng tinh mơ Thạch Mai đã tỉnh lại, ngồi trên giường ngẩn người, nhìn cây trâm bạch ngọc trong tay, mày hơi nhíu lại.
“Mai Tử tỷ?” – Hương nhi lại gần nàng – “Sau khi người rời giường đã nhìn chằm chằm nó đến nửa canh giờ rồi.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, cũng không nói gì.
“Hôm nay là mười lăm, phải vào trong cung thỉnh an Thái Hậu.” Hương nhi lấy từ trong tủ ra một bộ hoa phục, mặc vào cho Thạch Mai.
Thạch Mai lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hương nhi, tối qua ngươi có nằm mơ không?”
Hương nhi sửng sốt, quay lại nhìn nàng, một lúc sau mới hỏi: “Mai Tử tỷ, ta nói mê lớn tiếng lắm sao?”
Thạch Mai còn hỏi lại: “Thật sự có nằm mơ?”
“Vâng.” – Hương nhi gật đầu – “Một giấc mơ thật đáng sợ!”
“Mơ cái gì?” – Thạch Mai truy vấn.
“Ừm …” – Hương nhi nghĩ một lúc rồi nói – “Ta nhìn thấy rất nhiều người lúc ẩn lúc hiện, chỉ có bóng mà không có mặt, mơ mơ hồ hồ, cảm giác hàn khí dày đặc.”
Thạch Mai cúi đầu nghĩ một lát, lại hỏi: “Có phải ngày hôm qua ngươi cũng nhìn thấy rất nhiều người đi qua đi lại như trong mơ?”
Hương nhi ngẩn ra, vỗ đầu: “Ai nha, đúng rồi, nghĩ lại mới thấy giống.”
Thạch Mai thở dài, vậy là đúng rồi. Tối qua nàng cũng ngủ mê, trong giấc mơ nhìn thấy một cái bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, mới đầu nàng bị hù không nhẹ, nhưng sau đó nhìn lại thì cảm thấy cái bóng trắng kia dường như là Bạch Xá. Sau khi tỉnh lại nàng mới nghĩ, hôm qua nàng ở cùng Bạch Xá khá lâu, chẳng lẽ là ngày có chút suy nghĩ đêm liền nằm mộng?
Nhưng sau khi hỏi Hương nhi, Thạch Mai lập tức liền hiểu được. Hương nhi cũng giống nàng, lúc nằm mơ cũng nhìn đến ảo giác … còn là những người ban ngày gặp được.
Thạch Mai lập tức bảo Hương nhi đi hỏi những người khác xem, kết quả Hương nhi trở về lại nói những người khác đều ngủ rất ngon.
Thạch Mai nhìn cây trâm bạch ngọc mình vẫn đặt bên gối, lập tức hiểu được. Tối qua chỉ có nàng cùng Hương nhi ngủ chung một phòng ngửi được mùi của hương ngọc, cho nên mới nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái như vậy.
Thạch Mai xuống giường, mặc kệ còn chưa đi giày, vội chạy đến hương phường. Nàng nhớ lúc trước có thấy một vài ghi chép về hương phấn có liên quan đến cảnh trong mơ.
Lật lại bút ký của Thức Mi, Thạch Mai cẩn thận tra tìm. Hương nhi ở ngoài cửa thúc giục: “Mai Tử tỷ, không còn kịp rồi. Để lúc về lại tra đi, giờ vào cung trước đã.”
“Ừ ừ …” Thạch Mai cuống quít đổi xiêm y, cầm theo bút ký lên xe ngựa, cùng Hương nhi vào cung, trên đường tranh thủ lật xem.
Xe ngựa đến cửa hoàng cung thì dừng lại, Thạch Mai đã nhìn ra được chút manh mối từ trong bút ký, một manh mối rất hữu dụng, thầm nghĩ trở về sẽ đi tìm Bạch Xá.
Đương lúc ấy, màn xe bị vén lên, Tiểu Tịch Tử nói: “Tiểu thư, hôm nay hình như trong cung có yến tiệc nên xe ngựa không tiện đi vào, chỉ có thể đi bộ.”
Thạch Mai gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy trước cửa cung có rất nhiều xe ngựa đang ngừng.
Lão thái giám hầu hạ bên người Thái Hậu sớm đã đi ra nghênh đón, nói với Thạch Mai đang xuống xe: “Ôi công chúa, ngài đã tới rồi. Nửa tháng nay ngài không vào cung lấy một lần, Thái Hậu rất là mong nhớ.”
Thạch Mai cũng có chút áy náy, nói: “Liễu công công, nhiều ngày nay ta chuẩn bị cho cửa hàng nên có hơi bận, mẫu hậu vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe khỏe, chỉ là rất nhớ ngài.” Liễu công công dẫn Thạch Mai vào trong.
Thạch Mai thấy trong cung có rất nhiều người ra ra vào vào, liền hỏi: “Công công, sao hôm nay lại có nhiều người thế?”
“À.” – Liễu công công gật đầu, cười nói – “Mấy ngày gần đây lão phiên vương vùng Tây Bắc đã quy thiên, tân nhậm phiên vương là Tra Cáp Khắc hôm nay đến đây để dự ban phong hào, cho nên Hoàng Thượng mở tiệc khoản đãi y.”
Thạch Mai không nhịn được nở nụ cười, cùng Hương nhi liếc nhìn nhau, tên này thật khó nghe.
Liễu công công thấy hai người cười, lại nói: “Hai vị cũng đừng cười, phiên quốc có nhiều tên rất kỳ lạ, mấy ngày trước ta còn nghe nói có người tên Tra Khắc A Lạp nữa kia.”
Thạch Mai và Hương nhi cười càng vui.
Đang khi vừa cười vừa đi về phía trước, chợt nghe Liễu công công hành lễ với một người đang đi về phía này. “Ồ, Vương gia.”
Thạch Mai cùng Hương nhi giương mắt lên nhìn thì thấy nghênh diện có mấy người đang đi đến, người đang đi đầu là Tứ vương gia Tần Hạng Liên.
Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh, tiết trời thực ấm áp. Đôi mắt Bạch Xá có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên không còn sự sắc bén như dĩ vãng, mà nhu hòa đi nhiều.
“Thấy trâm ngọc rồi chứ?” Bạch Xá đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu hỏi Thạch Mai. Khoảng cách thật gần, Bạch Xá cao hơn nàng nhiều, vậy nên hơi thở như vô tình phớt qua chóp mũi Thạch Mai, hơi nong nóng.
Ánh nắng có hơi chói, Thạch Mai híp mắt lại. Đôi mắt hoa đào của nàng khi nheo lại cong cong như hình bán nguyệt, cánh môi mỏng hơi nhoẻn tựa đang cười. Bạch Xá đột nhiên nhớ tới ngày ấy đứng ở cửa hiệu thuốc, nhớ đến vẻ mặt của Tiểu Phúc Tử khi ngẩng đầu lên nhìn mình … hình như có hơi giống.
Thạch Mai mà biết Bạch Xá cảm thấy nàng giống Tiểu Phúc Tử thì bị chọc tức là cái chắc. May là nàng không biết. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng đáp: “Ừ, có thấy, bạch ngọc.”
Bạch Xá đưa tay rút cái tráp gỗ trầm màu đen từ tay Thạch Mai ra, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay của Thạch Mai, như vô tình lại như có ý, từ đầu đến cuối mắt chẳng chớp lấy một cái.
Bạch Xá mở tráp ra, lấy cây trâm ngọc để dưới mũi Thạch Mai. “Ngửi thử xem.”
Thời điểm trâm ngọc tới gần, Thạch Mai phảng phất ngửi được một mùi hương thanh nhã, nhưng khi để ngay dưới mũi lại chẳng ngửi thấy gì.
Loại ngọc này hai ngày trước nàng có từng trông thấy trong ghi chép của Thức Mi, gọi là hương ngọc.
Hương ngọc có thể nói là ngọc, cũng có thể nói là dược liệu. Dựa theo phẩm chất của hương ngọc có thể chia ra làm thượng, trung, hạ tam đẳng. Loại hạ đẳng, xa xa thấy rất thơm, nhưng tới gần lại thấy rất thối. Loại trung đẳng, ngửi xa hay gần đều thấy cùng một mùi hương. Mà nếu là hương ngọc thượng đẳng, xa xa thấy ngát hương, tới gần lại không mùi giống hệt ngọc bình thường. Loại hương ngọc thượng đẳng này đặc biệt thích hợp dùng làm vật phẩm trang sức, đeo trên người thì cả người tỏa hương, mùi thơm thanh thoát lại tôn quý.
Thạch Mai nhỏ giọng nói: “Là hương ngọc?”
Bạch Xá thấy nàng quả thực có biết, thực vừa lòng gật đầu, hỏi: “Biết xuất xứ không?”
Thạch Mai có hơi khó xử, hương ngọc khả ngộ bất khả cầu, từ xưa đến nay không có nhiều ghi chép về nó, bèn nói: “Hương ngọc cực kỳ trân quý, phần lớn đều là từ thời thượng cổ lưu lại, thế gian hiếm gặp. Nhưng nếu đã có mùi thì đương nhiên là trần ngọc.”
Bạch Xá gật nhẹ, thu trâm ngọc lại, hỏi: “Hương ngọc có thể dùng để làm hương phấn không?”
Thạch Mai ngẩn người, lắc đầu: “Cái này … rất khó.”
Bạch Xá lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp câu sau.
“Ngọc thạch rất cứng, lửa thiêu cũng không biến dạng. “ – Thạch Mai nói – “Nếu có người dùng hương ngọc làm hương liệu thì dùng làm hàn hương là tốt nhất.”
Quân: Theo ý ta thì hương liệu có thể chia làm hai loại, một dùng để đốt, một là để tự nhiên. Hương ngọc có lẽ thuộc loại thứ hai nên gọi là “hàn hương”.
Bạch Xá nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, ý nói mình hiểu được.
Sau đó Bạch Xá không nói nữa, dường như đang tự hỏi điều gì. Hai người vẫn cứ đứng gần như thế.
Im lặng trong chốc lát, Thạch Mai hỏi hắn: “Vụ án về cái chết của bằng hữu ngươi thế nào rồi?”
Bạch Xá hơi nhướn mi, có chút mất hứng lắc đầu: “Đến nay vẫn chưa có manh mối gì.” Nói rồi hắn vươn tay nhẹ nhàng đỡ Thạch Mai, nghiêng người như muốn mời nàng đến bên bàn đá ngồi.
Thạch Mai đi qua đó, quản gia không biết xông ra từ chỗ nào, châm trà cho hai người.
Thạch Mai đỏ mặt, thầm nói vị quản gia này là canh thời gian mà đến hay vẫn đứng ở bên ngoài xem?
Bạch Xá nâng chung trà lên, nói: “Từ lúc hắn chết đã qua thất tuần, lại không tra ra hung thủ, không thể xóa sạch máu trên mộ phần của hắn, không tiện ăn nói.”
Nghe xong cách nói chuyện của người giang hồ như vậy, Thạch Mai cũng thấy lạnh sống lưng, vội cầm chung trà lên uống một ngụm, “Ừm, trà ngon.”
Bạch Xá nói: “Là bạch trà từ vùng An Cát, nếu thích thì lát nữa mang một ít về.”
Thạch Mai đang cầm chung trà, khuỷu tay đặt trên bàn đá, gật đầu: “Ừ.”
Bạch Xá cười cười, tiếp tục uống trà, không nói gì nữa như là đang nghĩ chuyện gì đó.
Hai người ngồi như thế thật lâu, tới khi quản gia đến thấp giọng nói bên tai Bạch Xá mấy câu.
Thạch Mai thấy vậy mới nhớ ra là mình ngồi cũng đã lâu, liền đứng lên: “Nếu không có việc gì vậy ta về trước.”
Bạch Xá gật đầu, Thạch Mai lại nhìn thoáng qua cái tráp trong tay hắn, hỏi: “Cái này ta có thể mang về được không? Ta muốn xem xem có thể nghiên cứu ra điều gì không, cũng thuận tiện giúp ngươi.”
Bạch Xá gật đầu. Thạch Mai cầm tráp, đi tới cửa lại quay lại, lấy một cái hộp gấm từ trong túi thêu ra đưa cho Bạch Xá.
Bạch Xá nhận lấy, mở ra nhìn thì thấy bên trong có hơn mười đan hoàn màu đen, có chút khó hiểu.
Thạch Mai nói: “Ta dựa theo cái túi hương trên người bằng hữu của ngươi mà làm ra chúng, có thể khắc chế cái mùi kia đó.”
Bạch Xá sửng sốt. Thạch Mai lại nói tiếp: “Trong này có bạc hà, hoàng cầm, mẫu đơn bì, hạ khô thảo, sơn chi và bồ công anh, còn có long não và xạ hương, như vậy mê hương sẽ không có tác dụng với ngươi nữa.” Nói rồi lại lấy ra một dây chuyền màu bạc.
Bạch Xá nhận lấy nhìn nhìn, treo trên dây chuyền là một quả cầu nhỏ bằng bạc chạm rỗng, có thể mở ra, cũng có thể đóng lại, chế tác rất tinh xảo, mặt ngoài còn điêu khắc hai con rồng.
“Cái này là huân cầu, dùng để đựng hương hoàn. Một viên có thể dùng được hai tháng.” – Thạch Mai nhỏ giọng nói – “Nam nhân dùng cái này cũng không khó coi …”
Bạch Xá khẽ cười cười, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Thạch Mai mặt càng đỏ, cầm lấy lá trà quản gia chuẩn bị cho nàng rồi trở về, lúc ra khỏi cửa còn hoảng hốt đá trúng mấy chậu hoa, chạy vội chạy vàng.
Bạch Xá nhìn theo nàng ra khỏi sân viện, tới khi không còn bóng dáng nữa mới nhìn chằm chằm cái hộp hương hoàn cùng huân cầu trong tay.
“Trang chủ,” – Một lát sau, quản gia lại đi tới – “Trần cô nương đã về đến Hương phấn trạch rồi. Nhị trang chủ đang chờ ngài ở tiền thính.”
Bạch Xá phục hồi lại tinh thần, lấy một viên hương hoàn để vào trong huân cầu, cẩn thận treo ở chuôi đao. Ngân đao với huân cầu màu bạc thật hợp nhau. Bạch Xá ngửi thử, mùi cũng không đậm lắm, thật là vừa lòng. Cất hộp gấm vào trong lòng, đi ra tiền thính.
…
Thấy Thạch Mai cầm trà trở về Hương phấn trạch, Hương nhi tiếp đón: “Mai Tử tỷ, làm gì bên đó mà tới tận chiều mới về vậy?”
Thạch Mai than thở một câu: “À, uống chút trà thôi.”
“Trà của Bạch trạch chắc là ngon.” Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt cũng xong việc rồi, đang từ đằng trước đi tới.
Thạch Mai nhìn bốn phía, mỉm cười đưa trà cho Hương nhi, hỏi: “Có gì ăn không? Đói quá.”
“Ta có mua bánh bao của Giang Nam Xuân.” Hồng Diệp bảo Trung bá mang bánh bao lại đây, nóng hầm hập lại vừa mềm vừa thơm, mỗi người ăn một cái. Hương nhi đem trà Thạch Mai mang về pha một bình, ba người vừa thưởng trà vừa ăn bánh bao.
Toản Nguyệt gật gù: “Ừm, trà ngon.”
“Cửa hàng thế nào rồi?” – Thạch Mai hỏi hai người.
“Tạm ổn rồi, qua hai ba ngày nữa là có thể khai trương.” – Hồng Diệp nói – “Nhưng cũng còn thiếu nhiều.”
Thạch Mai nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta đợi thêm nửa tháng nữa rồi mới khai trương, được không?”
Toản Nguyệt gật đầu: “Ừ, còn cần thêm vài thứ nữa, cũng không phải chỉ có hương liệu là xong.”
“Có phải ngươi muốn giúp Bạch Xá tra án không?” – Hồng Diệp hỏi Thạch Mai – “Ta thấy ngươi có vẻ không yên lòng.”
Thạch Mai gật đầu, nói: “Ngày ấy có thể ly thân thành công ít nhiều cũng nhờ hắn cứu ta. Ta không muốn thiếu hắn phần nhân tình này.”
Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cười nói: “Ồ … Lúc trước không phải ngươi đã giúp hắn tra ra nhiều manh mối sao, thế nào mà còn chưa trả hết? Sao càng lúc lại càng nhiều thế?”
Thạch Mai ngượng ngùng, trừng mắt nhìn hai người làm mọi người đều cười phá lên.
Ăn bánh bao xong, ba người đi rửa mặt mũi chân tay. Xế chiều khi sắp lên đèn, mỗi người lại tự làm việc của mình.
Tiểu Phúc Tử nằm trên bàn đá liếm lông trên bụng. Thạch Mai cầm thanh gãi ngứa bằng gỗ đào gãi lưng cho Tiểu Phúc Tử làm nó thoải mái rên hừ hừ, cọ tới cọ lui trên bàn.
Hồng Diệp luyện kiếm dưới gốc đào trong viện.
Toản Nguyệt cũng thích vận động, lại là con nhà tướng, liền cầm thanh kiếm gỗ đào tập với Hồng Diệp.
Bọn nha hoàn ở một bên chơi mộc kỳ, vẽ vời, viết bảng chữ mẫu, cười đùa vui vẻ.
Thạch Mai một tay chống cằm đùa với Tiểu Phúc Tử. Hương nhi hỏi nàng: “Mai Tử tỷ đang nghĩ gì vậy?”
“Ừm …” Thạch Mai lắc đầu, đưa thanh gãi ngứa cho Hương nhi, đứng dậy, “Ta đi hương phường một lát.” Liền vội vàng rời đi.
Hương nhi không hiểu, hỏi Toản Nguyệt vừa mới thu kiếm trở lại đây: “Mai Tử tỷ làm sao vậy?”
Toản Nguyệt bưng tách trà lên uống một ngụm, nói: “Ai, trà này hương vị thực không tồi, đem uống với mơ rất hợp.”
Thạch Mai chạy tới hương phường, tìm một cái ghế đôn ngồi xuống, lấy từ trong rương ra rất nhiều tập sách.
Thức Mi để lại rất nhiều sách, nhiều tới mức nàng xem không hết. Biết đâu từ trong số đó lại tra ra được cái gì.
Thạch Mai lật từng tờ, vừa xem vừa nhìn cây trâm bằng bạch ngọc cầm trong tay, tới tận khi đêm xuống thấy buồn ngủ, Hương nhi tới dìu nàng trở về phòng, nàng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế, mới sáng tinh mơ Thạch Mai đã tỉnh lại, ngồi trên giường ngẩn người, nhìn cây trâm bạch ngọc trong tay, mày hơi nhíu lại.
“Mai Tử tỷ?” – Hương nhi lại gần nàng – “Sau khi người rời giường đã nhìn chằm chằm nó đến nửa canh giờ rồi.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, cũng không nói gì.
“Hôm nay là mười lăm, phải vào trong cung thỉnh an Thái Hậu.” Hương nhi lấy từ trong tủ ra một bộ hoa phục, mặc vào cho Thạch Mai.
Thạch Mai lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hương nhi, tối qua ngươi có nằm mơ không?”
Hương nhi sửng sốt, quay lại nhìn nàng, một lúc sau mới hỏi: “Mai Tử tỷ, ta nói mê lớn tiếng lắm sao?”
Thạch Mai còn hỏi lại: “Thật sự có nằm mơ?”
“Vâng.” – Hương nhi gật đầu – “Một giấc mơ thật đáng sợ!”
“Mơ cái gì?” – Thạch Mai truy vấn.
“Ừm …” – Hương nhi nghĩ một lúc rồi nói – “Ta nhìn thấy rất nhiều người lúc ẩn lúc hiện, chỉ có bóng mà không có mặt, mơ mơ hồ hồ, cảm giác hàn khí dày đặc.”
Thạch Mai cúi đầu nghĩ một lát, lại hỏi: “Có phải ngày hôm qua ngươi cũng nhìn thấy rất nhiều người đi qua đi lại như trong mơ?”
Hương nhi ngẩn ra, vỗ đầu: “Ai nha, đúng rồi, nghĩ lại mới thấy giống.”
Thạch Mai thở dài, vậy là đúng rồi. Tối qua nàng cũng ngủ mê, trong giấc mơ nhìn thấy một cái bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, mới đầu nàng bị hù không nhẹ, nhưng sau đó nhìn lại thì cảm thấy cái bóng trắng kia dường như là Bạch Xá. Sau khi tỉnh lại nàng mới nghĩ, hôm qua nàng ở cùng Bạch Xá khá lâu, chẳng lẽ là ngày có chút suy nghĩ đêm liền nằm mộng?
Nhưng sau khi hỏi Hương nhi, Thạch Mai lập tức liền hiểu được. Hương nhi cũng giống nàng, lúc nằm mơ cũng nhìn đến ảo giác … còn là những người ban ngày gặp được.
Thạch Mai lập tức bảo Hương nhi đi hỏi những người khác xem, kết quả Hương nhi trở về lại nói những người khác đều ngủ rất ngon.
Thạch Mai nhìn cây trâm bạch ngọc mình vẫn đặt bên gối, lập tức hiểu được. Tối qua chỉ có nàng cùng Hương nhi ngủ chung một phòng ngửi được mùi của hương ngọc, cho nên mới nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái như vậy.
Thạch Mai xuống giường, mặc kệ còn chưa đi giày, vội chạy đến hương phường. Nàng nhớ lúc trước có thấy một vài ghi chép về hương phấn có liên quan đến cảnh trong mơ.
Lật lại bút ký của Thức Mi, Thạch Mai cẩn thận tra tìm. Hương nhi ở ngoài cửa thúc giục: “Mai Tử tỷ, không còn kịp rồi. Để lúc về lại tra đi, giờ vào cung trước đã.”
“Ừ ừ …” Thạch Mai cuống quít đổi xiêm y, cầm theo bút ký lên xe ngựa, cùng Hương nhi vào cung, trên đường tranh thủ lật xem.
Xe ngựa đến cửa hoàng cung thì dừng lại, Thạch Mai đã nhìn ra được chút manh mối từ trong bút ký, một manh mối rất hữu dụng, thầm nghĩ trở về sẽ đi tìm Bạch Xá.
Đương lúc ấy, màn xe bị vén lên, Tiểu Tịch Tử nói: “Tiểu thư, hôm nay hình như trong cung có yến tiệc nên xe ngựa không tiện đi vào, chỉ có thể đi bộ.”
Thạch Mai gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy trước cửa cung có rất nhiều xe ngựa đang ngừng.
Lão thái giám hầu hạ bên người Thái Hậu sớm đã đi ra nghênh đón, nói với Thạch Mai đang xuống xe: “Ôi công chúa, ngài đã tới rồi. Nửa tháng nay ngài không vào cung lấy một lần, Thái Hậu rất là mong nhớ.”
Thạch Mai cũng có chút áy náy, nói: “Liễu công công, nhiều ngày nay ta chuẩn bị cho cửa hàng nên có hơi bận, mẫu hậu vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe khỏe, chỉ là rất nhớ ngài.” Liễu công công dẫn Thạch Mai vào trong.
Thạch Mai thấy trong cung có rất nhiều người ra ra vào vào, liền hỏi: “Công công, sao hôm nay lại có nhiều người thế?”
“À.” – Liễu công công gật đầu, cười nói – “Mấy ngày gần đây lão phiên vương vùng Tây Bắc đã quy thiên, tân nhậm phiên vương là Tra Cáp Khắc hôm nay đến đây để dự ban phong hào, cho nên Hoàng Thượng mở tiệc khoản đãi y.”
Thạch Mai không nhịn được nở nụ cười, cùng Hương nhi liếc nhìn nhau, tên này thật khó nghe.
Liễu công công thấy hai người cười, lại nói: “Hai vị cũng đừng cười, phiên quốc có nhiều tên rất kỳ lạ, mấy ngày trước ta còn nghe nói có người tên Tra Khắc A Lạp nữa kia.”
Thạch Mai và Hương nhi cười càng vui.
Đang khi vừa cười vừa đi về phía trước, chợt nghe Liễu công công hành lễ với một người đang đi về phía này. “Ồ, Vương gia.”
Thạch Mai cùng Hương nhi giương mắt lên nhìn thì thấy nghênh diện có mấy người đang đi đến, người đang đi đầu là Tứ vương gia Tần Hạng Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.