Chương 282: Anh ấy sẽ không đi đâu (2)
Mẫn Hạ
31/08/2022
“Chị dâu, chị yên tâm, em sẽ không làm bậy đâu.
Em nói thật, em cũng rất sợ anh Khiết Thần…”, Cố Tuyết đưa điện thoại
trong tay đến trước mắt Hứa Tịnh Nhi, giải thích: “Em chỉ đặt hai vé xem phim”.
Hứa Tịnh Nhi liếc mắt qua, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu ý đồ của Cố Tuyết: “Em muốn để Cố Khiết Thần đi xem phim với chị à?”.
Cố Tuyết gật đầu như mổ thóc: “Chuyện như xem phim không dính dáng đến bất cứ nhân tố nào khác nữa đúng không? Nếu anh Khiết Thần đồng ý đi xem phim với chị thì chứng tỏ trong lòng anh ấy chắc chắn có chị. Đến lúc đó, chị không thể nói là vì ông nội nữa đâu nhỉ?”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên phản bác thế nào, cô im lặng mấy giây mới nói: “Anh ấy sẽ không đi đâu, không cần phải làm mấy chuyện thăm dò buồn cười như vậy”.
Cô từng thăm dò sự thật lòng của Cố Khiết Thần hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng không thể thật sự chạm đến trái tim của anh, cuối cùng còn biến mình thành trò cười.
Cố Tuyết cố chấp nói: “Em cảm thấy anh Khiết Thần sẽ đi!”.
Không đợi Hứa Tịnh Nhi trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Chị dâu, em sẽ hẹn anh Khiết Thần giúp chị, đến lúc đó chị chỉ cần đến chỗ hẹn là được. Chị cứ xem như… xem như nể mặt em, được không?”.
“Cố Tuyết…”.
Cố Tuyết lập tức mếu máo, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn, ôm cánh tay Hứa Tịnh Nhi không ngừng đong đưa, làm nũng: “Chị dâu, xin chị đấy, chị đi đi mà. Chỉ một lần thôi, chỉ lần này thôi được không?”.
“…”.
“Chị dâu, chị không đồng ý là em sẽ khóc đó”.
Hứa Tịnh Nhi đỡ trán, không nói ra lời từ chối được nữa.
Thuyết phục Hứa Tịnh Nhi xong, Cố Tuyết vui vẻ đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Khiết Thần đang một mình dựa vào lan can ngoài sân phơi. Bóng lưng cô đơn không ăn nhập gì với bầu không khí đoàn viên vui vẻ mồng một đầu năm này.
Dù ông nội vì không để anh cô đơn mà đón nhận những người nhà họ Cố nhánh phụ như bọn họ, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, đến bây giờ, anh vẫn chưa thật sự xem bọn họ như người một nhà.
Trong lòng anh, người nhà của anh chỉ có bố mẹ đã qua đời của anh, ông nội, có lẽ còn có Hứa Tịnh Nhi nữa.
Không, chắc chắn là có cả Hứa Tịnh Nhi!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy can đảm đến bên cạnh anh, bị khí chất vô hình của anh dọa sợ, giọng nói bất giác trở nên yếu ớt: “Anh Khiết Thần, tối mùng ba… anh có thời gian không?”.
Cố Khiết Thần không liếc cô ta lấy một cái, lạnh lùng đáp: “Không có”.
Cố Tuyết ôm trái tim bị thương của mình, tiếp tục kiên trì: “Anh Khiết Thần, là thế này… Mấy ngày nay mới lên mấy bộ phim Tết, có một bộ rất hay, chị dâu muốn xem nên… chị ấy bảo em xuống hỏi anh có đi xem cùng không”.
Dứt lời, cô ta nhìn thấy cơ thể Cố Khiết Thần hình như trở nên cứng đờ. Khoảng mười mấy giây sau, anh quay người lại, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt đen cực kỳ thâm sâu.
Anh nhìn cô ta, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô ấy hỏi sao?”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lời nói dối của cô ta. Ánh mắt Cố Tuyết lóe sáng, không dám đối diện với ánh mắt anh, chỉ đành cố gắng chống đỡ, nói thật nhanh: “Thời gian và địa điểm em sẽ gửi cho anh qua điện thoại, anh… anh… anh nhất định phải đến đấy!”.
Sau đó, cô ta co chân chạy thật nhanh!
Làm bà nguyệt thật sự không dễ dàng!
…
Tám giờ tối, ở rạp phim.
Hứa Tịnh Nhi đã đến chỗ hẹn, cô đã hứa với Cố Tuyết nên nói thế nào cũng phải đến đây, dù rằng… tối nay cô chắc chắn sẽ không chờ được Cố Khiết Thần.
Đợi đến khi phim bắt đầu chiếu, có lẽ cô có thể đi rồi.
Cô chọn một vị trí ở trong góc ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi, thỉnh thoảng có các cặp đôi đi ngang qua, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.
Tám giờ hai mươi phút, có thể soát vé vào cửa rồi, trong đám đông không ngoài dự liệu… không có bóng dáng của Cố Khiết Thần.
Cô đã quen, cũng không thất vọng nhiều. Cô đợi thêm mười phút nữa, bên soát vé cũng đã kết thúc. Cô đứng dậy, cất bước định đi, nhưng một giây sau, cô chợt thấy một bóng người ở đằng trước, bước chân khựng lại.
Hứa Tịnh Nhi liếc mắt qua, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu ý đồ của Cố Tuyết: “Em muốn để Cố Khiết Thần đi xem phim với chị à?”.
Cố Tuyết gật đầu như mổ thóc: “Chuyện như xem phim không dính dáng đến bất cứ nhân tố nào khác nữa đúng không? Nếu anh Khiết Thần đồng ý đi xem phim với chị thì chứng tỏ trong lòng anh ấy chắc chắn có chị. Đến lúc đó, chị không thể nói là vì ông nội nữa đâu nhỉ?”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên phản bác thế nào, cô im lặng mấy giây mới nói: “Anh ấy sẽ không đi đâu, không cần phải làm mấy chuyện thăm dò buồn cười như vậy”.
Cô từng thăm dò sự thật lòng của Cố Khiết Thần hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng không thể thật sự chạm đến trái tim của anh, cuối cùng còn biến mình thành trò cười.
Cố Tuyết cố chấp nói: “Em cảm thấy anh Khiết Thần sẽ đi!”.
Không đợi Hứa Tịnh Nhi trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Chị dâu, em sẽ hẹn anh Khiết Thần giúp chị, đến lúc đó chị chỉ cần đến chỗ hẹn là được. Chị cứ xem như… xem như nể mặt em, được không?”.
“Cố Tuyết…”.
Cố Tuyết lập tức mếu máo, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn, ôm cánh tay Hứa Tịnh Nhi không ngừng đong đưa, làm nũng: “Chị dâu, xin chị đấy, chị đi đi mà. Chỉ một lần thôi, chỉ lần này thôi được không?”.
“…”.
“Chị dâu, chị không đồng ý là em sẽ khóc đó”.
Hứa Tịnh Nhi đỡ trán, không nói ra lời từ chối được nữa.
Thuyết phục Hứa Tịnh Nhi xong, Cố Tuyết vui vẻ đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Khiết Thần đang một mình dựa vào lan can ngoài sân phơi. Bóng lưng cô đơn không ăn nhập gì với bầu không khí đoàn viên vui vẻ mồng một đầu năm này.
Dù ông nội vì không để anh cô đơn mà đón nhận những người nhà họ Cố nhánh phụ như bọn họ, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, đến bây giờ, anh vẫn chưa thật sự xem bọn họ như người một nhà.
Trong lòng anh, người nhà của anh chỉ có bố mẹ đã qua đời của anh, ông nội, có lẽ còn có Hứa Tịnh Nhi nữa.
Không, chắc chắn là có cả Hứa Tịnh Nhi!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy can đảm đến bên cạnh anh, bị khí chất vô hình của anh dọa sợ, giọng nói bất giác trở nên yếu ớt: “Anh Khiết Thần, tối mùng ba… anh có thời gian không?”.
Cố Khiết Thần không liếc cô ta lấy một cái, lạnh lùng đáp: “Không có”.
Cố Tuyết ôm trái tim bị thương của mình, tiếp tục kiên trì: “Anh Khiết Thần, là thế này… Mấy ngày nay mới lên mấy bộ phim Tết, có một bộ rất hay, chị dâu muốn xem nên… chị ấy bảo em xuống hỏi anh có đi xem cùng không”.
Dứt lời, cô ta nhìn thấy cơ thể Cố Khiết Thần hình như trở nên cứng đờ. Khoảng mười mấy giây sau, anh quay người lại, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt đen cực kỳ thâm sâu.
Anh nhìn cô ta, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô ấy hỏi sao?”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lời nói dối của cô ta. Ánh mắt Cố Tuyết lóe sáng, không dám đối diện với ánh mắt anh, chỉ đành cố gắng chống đỡ, nói thật nhanh: “Thời gian và địa điểm em sẽ gửi cho anh qua điện thoại, anh… anh… anh nhất định phải đến đấy!”.
Sau đó, cô ta co chân chạy thật nhanh!
Làm bà nguyệt thật sự không dễ dàng!
…
Tám giờ tối, ở rạp phim.
Hứa Tịnh Nhi đã đến chỗ hẹn, cô đã hứa với Cố Tuyết nên nói thế nào cũng phải đến đây, dù rằng… tối nay cô chắc chắn sẽ không chờ được Cố Khiết Thần.
Đợi đến khi phim bắt đầu chiếu, có lẽ cô có thể đi rồi.
Cô chọn một vị trí ở trong góc ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi, thỉnh thoảng có các cặp đôi đi ngang qua, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.
Tám giờ hai mươi phút, có thể soát vé vào cửa rồi, trong đám đông không ngoài dự liệu… không có bóng dáng của Cố Khiết Thần.
Cô đã quen, cũng không thất vọng nhiều. Cô đợi thêm mười phút nữa, bên soát vé cũng đã kết thúc. Cô đứng dậy, cất bước định đi, nhưng một giây sau, cô chợt thấy một bóng người ở đằng trước, bước chân khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.