Chương 601: Anh đến đây sao? (1)
Mẫn Hạ
03/10/2022
Bỗng dưng nhắc đến danh xưng vợ cậu Cố, Hứa Tịnh Nhi ngẩn người ra, không kịp có phản ứng gì.
Nhưng Chu Mỹ Kỳ ở bên cạnh thì bật cười, lạnh lùng châm biếm: “Trần tổng, cô ta đã không còn là vợ anh Cố nữa rồi, hai người họ đã ly hôn”.
Cô ta tuyệt đối không cho phép Hứa Tịnh Nhi dùng thân phận vợ anh Cố này để thu hút sự chú ý của Trần tổng, lấy mất cuộc phỏng vấn này.
Thực ra bài phỏng vấn này không phải là tin tức quan trọng gì, nhưng Chu Mỹ Kỳ thích tranh giành với Hứa Tịnh Nhi. Chỉ cần là việc Hứa Tịnh Nhi muốn làm thì cô ta nhất được phải giành bằng được.
Trần tổng dường như nghe thấy chuyện hoang đường, thấy Hứa Tịnh Nhi không nói gì, anh ta phủ nhận luôn: “Không thể nào, sao Cố tổng có thể ly hôn với cô ấy chứ?”.
Chu Mỹ Kỳ không ngờ người phản bác mình lại là Trần tổng, hơn nữa anh ta còn nói rất hùng hồn khẳng định. Cô ta ngây người mấy giây, vội vàng giải thích: “Trần tổng, tôi không lừa anh, là thật đấy, chỉ là anh ở nước ngoài nên không biết tin thôi, Hứa Tịnh Nhi quả thực…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Trần tổng đã không muốn nghe nữa, anh ra ra hiệu với thư ký của mình. Thư ký hiểu ý, lập tức bước tới, làm một động tác mời đầy khách sáo và kiên quyết: “Phóng viên Chu, Trần tổng muốn nhận lời phỏng vấn của phóng viên Hứa, mời cô rời khỏi đây”.
“Trần tổng, tôi…”, Chu Mỹ Kỳ không thể chấp nhận việc mình bị hạ đo ván như vậy, vẫn còn muốn dùng dằng.
Nhưng thư ký đã tóm lấy cánh tay cô ta, cưỡng ép kéo cô ta đi.
Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng hoàn hồn, cô e hèm rồi lên tiếng thừa nhận: “Trần tổng, thật ngại quá, quả thực là tôi và Cố Khiết Thần đã ly hôn, tôi đã không còn là vợ anh Cố nữa”.
Trần tổng vô cùng kinh ngạc nhướng mày: “Đã ly hôn thật sao? Không thể tin được”.
Anh ta mất một phút để tiêu hóa, rồi nói: “Nhưng Cố tổng yêu cô như vậy, tại sao hai người lại ly hôn chứ? Lần trước tôi và cậu ấy ký hợp đồng rất quan trọng, vì cô gặp nguy hiểm mà cậu ấy bỏ mặc tất cả rời đi, cuối cùng còn mượn máy bay cá nhân của tôi để về, vậy mà các cô lại ly hôn sao?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi không hề biết chuyện này, nên khi nghe thế, ánh mắt cô liền co lại.
“Lần thứ hai khi cậu ấy bay sang đây ký lại hợp đồng, tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh của cô được lưu trong điện thoại cậu ấy, thế nên mới nhận ra cô. Lúc ấy tôi còn khen cô xinh đẹp, Cố tổng rất kiêu ngạo nói với tôi rằng đây là vợ mình”.
Có lẽ Trần tổng không tin lắm, nên vẫn nhiều chuyện hỏi một câu: “Có phải các cô có hiểu lầm gì không?”.
Hứa Tịnh Nhi không trả lời anh ta những câu hỏi liên quan đến Cố Khiết Thần, cô mỉm cười hỏi: “Trần tổng, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?”.
Trần tổng thấy cô không muốn nhắc tới, cũng không nói nữa mà gật đầu: “Vậy thì bắt đầu thôi”.
Hai người vào phòng nghỉ của Trần tổng ở đây, Hứa Tịnh Nhi vốn đã có tố chất chuyên nghiệp, vô cùng bình tĩnh hoàn thành buổi phỏng vấn với Trần tổng. Anh ta có ý tốt muốn phái xe đưa cô về nhưng bị cô từ chối, cô chậm rãi bước về phía cửa khách sạn.
Chỉ có bản thân cô biết cô không được bình tĩnh như vậy, đầu óc cô vì những lời Trần tổng nói mà rối như tơ vò, thậm chí bên tai còn lùng bùng.
Lúc đang lững thững đi về phía trước, bỗng cô nhìn thấy ngoài cửa khách sạn phía trước, một bóng dáng mặc vest đen đang quay lưng về phía cô bước ra ngoài thật quen thuộc…
Cố Khiết Thần?
Anh đến đây sao?
Trong lúc đầu óc chưa có bất cứ mệnh lệnh gì thì chân cô đã bất giác đuổi theo.
Nhưng Chu Mỹ Kỳ ở bên cạnh thì bật cười, lạnh lùng châm biếm: “Trần tổng, cô ta đã không còn là vợ anh Cố nữa rồi, hai người họ đã ly hôn”.
Cô ta tuyệt đối không cho phép Hứa Tịnh Nhi dùng thân phận vợ anh Cố này để thu hút sự chú ý của Trần tổng, lấy mất cuộc phỏng vấn này.
Thực ra bài phỏng vấn này không phải là tin tức quan trọng gì, nhưng Chu Mỹ Kỳ thích tranh giành với Hứa Tịnh Nhi. Chỉ cần là việc Hứa Tịnh Nhi muốn làm thì cô ta nhất được phải giành bằng được.
Trần tổng dường như nghe thấy chuyện hoang đường, thấy Hứa Tịnh Nhi không nói gì, anh ta phủ nhận luôn: “Không thể nào, sao Cố tổng có thể ly hôn với cô ấy chứ?”.
Chu Mỹ Kỳ không ngờ người phản bác mình lại là Trần tổng, hơn nữa anh ta còn nói rất hùng hồn khẳng định. Cô ta ngây người mấy giây, vội vàng giải thích: “Trần tổng, tôi không lừa anh, là thật đấy, chỉ là anh ở nước ngoài nên không biết tin thôi, Hứa Tịnh Nhi quả thực…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Trần tổng đã không muốn nghe nữa, anh ra ra hiệu với thư ký của mình. Thư ký hiểu ý, lập tức bước tới, làm một động tác mời đầy khách sáo và kiên quyết: “Phóng viên Chu, Trần tổng muốn nhận lời phỏng vấn của phóng viên Hứa, mời cô rời khỏi đây”.
“Trần tổng, tôi…”, Chu Mỹ Kỳ không thể chấp nhận việc mình bị hạ đo ván như vậy, vẫn còn muốn dùng dằng.
Nhưng thư ký đã tóm lấy cánh tay cô ta, cưỡng ép kéo cô ta đi.
Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng hoàn hồn, cô e hèm rồi lên tiếng thừa nhận: “Trần tổng, thật ngại quá, quả thực là tôi và Cố Khiết Thần đã ly hôn, tôi đã không còn là vợ anh Cố nữa”.
Trần tổng vô cùng kinh ngạc nhướng mày: “Đã ly hôn thật sao? Không thể tin được”.
Anh ta mất một phút để tiêu hóa, rồi nói: “Nhưng Cố tổng yêu cô như vậy, tại sao hai người lại ly hôn chứ? Lần trước tôi và cậu ấy ký hợp đồng rất quan trọng, vì cô gặp nguy hiểm mà cậu ấy bỏ mặc tất cả rời đi, cuối cùng còn mượn máy bay cá nhân của tôi để về, vậy mà các cô lại ly hôn sao?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi không hề biết chuyện này, nên khi nghe thế, ánh mắt cô liền co lại.
“Lần thứ hai khi cậu ấy bay sang đây ký lại hợp đồng, tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh của cô được lưu trong điện thoại cậu ấy, thế nên mới nhận ra cô. Lúc ấy tôi còn khen cô xinh đẹp, Cố tổng rất kiêu ngạo nói với tôi rằng đây là vợ mình”.
Có lẽ Trần tổng không tin lắm, nên vẫn nhiều chuyện hỏi một câu: “Có phải các cô có hiểu lầm gì không?”.
Hứa Tịnh Nhi không trả lời anh ta những câu hỏi liên quan đến Cố Khiết Thần, cô mỉm cười hỏi: “Trần tổng, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?”.
Trần tổng thấy cô không muốn nhắc tới, cũng không nói nữa mà gật đầu: “Vậy thì bắt đầu thôi”.
Hai người vào phòng nghỉ của Trần tổng ở đây, Hứa Tịnh Nhi vốn đã có tố chất chuyên nghiệp, vô cùng bình tĩnh hoàn thành buổi phỏng vấn với Trần tổng. Anh ta có ý tốt muốn phái xe đưa cô về nhưng bị cô từ chối, cô chậm rãi bước về phía cửa khách sạn.
Chỉ có bản thân cô biết cô không được bình tĩnh như vậy, đầu óc cô vì những lời Trần tổng nói mà rối như tơ vò, thậm chí bên tai còn lùng bùng.
Lúc đang lững thững đi về phía trước, bỗng cô nhìn thấy ngoài cửa khách sạn phía trước, một bóng dáng mặc vest đen đang quay lưng về phía cô bước ra ngoài thật quen thuộc…
Cố Khiết Thần?
Anh đến đây sao?
Trong lúc đầu óc chưa có bất cứ mệnh lệnh gì thì chân cô đã bất giác đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.