Chương 494: Anh đi đâu, em theo đó (2)
Mẫn Hạ
22/09/2022
Cố Khiết Thần ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì.
Hứa Tịnh Nhi hiểu ý của anh, cô mới trải qua nguy hiểm, anh đương nhiên sẽ thận trọng hơn, nhưng dẫu thế, anh cũng không thể vì chuyện này mà cả đời không cho cô ra ngoài chứ? Hơn nữa, cô không muốn Cố Khiết Thần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô.
Khẽ mím môi, Hứa Tịnh Nhi nói một cách thoải mái nhất có thể: “Cố Khiết Thần, lần này là em đi chơi, không phải đi làm nhiệm vụ lấy tin tức, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, anh không thể nào cấm cả em đi chơi chứ? Vậy há chẳng phải em hoàn toàn mất tự do sao? Cuộc đời vô vị lắm.
Dừng một lúc, cô cố tình thêm một câu: “Nếu như anh không cho em đi, vậy em sẽ bám chặt lấy anh, anh đi đâu em đi đó, cho dù có làm lỡ công việc của anh em cũng mặc kệ!”.
Cô vừa dứt lời, Cố Khiết Thần đã đáp luôn: “Được”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi suýt thì sặc: “Em chỉ đùa thôi mà, đừng… đừng tưởng thật!”.
Giọng của anh truyền đến qua điện thoại, giữa căn phòng yên tĩnh, vang lên yếu ớt: “Hứa Tịnh Nhi, nếu như đi đâu cũng có thể đưa em theo thì tốt rồi”.
Mặc dù câu nói này không phải lời ngon ý ngọt gì, nhưng Hứa Tịnh Nhi nghe xong vẫn không kìm được mà cười híp mắt.
Ngón tay cô vô thức quấn lấy vài sợi tóc, giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Trừ phi em là cô bé tí hon trong truyện cổ tích, như vậy thì anh có thể bỏ em vào túi, anh đi đâu, em theo đó”.
“Thế em biến hóa đi”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên cười hay bất lực, trước đây sao cô không cảm nhận được Cố Khiết Thần lại thân mật như thế chứ.
Cô đang mải nghĩ, thì nghe thấy tiếng trợ lý Lâm hớt hải bên kia đầu dây, nhắc Cố Khiết Thần sắp đến giờ họp, cô vội nói: “Cố Khiết Thần, anh đi làm việc đi, làm xong sớm còn về với em sớm, sẽ không phải lo lắng nữa”.
Cố Khiết Thần im lặng vài giây rồi nói: “Được, có việc gì phải gọi điện cho anh ngay nhé”.
“Vâng”.
Cúp điện thoại xong, Cố Khiết Thần cau mày, mặc kệ lời thúc giục của trợ lý Lâm, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Soái.
–
Họp video phải theo giờ Mễ, nên đến tận bốn giờ sáng mới xong, Cố Khiết Thần thuận lợi đàm phán được dự án, trợ lý Lâm đặt vé cho anh sang Mễ chuyến đầu tiên trong ngày.
Chuyến bay lúc tám giờ, vốn dĩ Cố Khiết Thần có thể ở phòng nghỉ của công ty nghỉ ngơi hai tiếng rồi mới ra sân bay. Nhưng sau khi anh trở về văn phòng, liền lấy điện thoại và chìa khóa, rồi rời khỏi công ty.
Trợ lý Lâm ngạc nhiên: “Cố tổng, muộn thế này rồi anh còn định đi đâu?”.
Cố Khiết Thần không buồn ngoái đầu lại: “Về nhà”.
“…”.
Từ công ty về chung cư, đi đường ít nhất phải hơn 40 phút, sau đó đi thẳng từ chung cư ra sân bay phải mất một tiếng, vậy thời gian anh ở nhà sẽ chỉ được có mười mấy phút.
Vì muốn gặp vợ một cái, mà phải tranh thủ từng giây từng phút!
Hay lắm, cái thứ gọi là tình yêu này anh ta không hiểu nổi~
–
Lúc Hứa Tịnh Nhi đang mơ màng ngủ, thì cảm giác có tiếng bước chân lại gần, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô còn tưởng mình nằm mơ, cho đến khi bàn tay của anh vuốt nhẹ lên mặt cô.
Cô ngây ra một lúc, cố gắng mở mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình không phải là ảo ảnh, con ngươi cô dần thu vào: “Anh… về rồi à?”.
Anh không trả lời cô, mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hứa Tịnh Nhi hiểu ý của anh, cô mới trải qua nguy hiểm, anh đương nhiên sẽ thận trọng hơn, nhưng dẫu thế, anh cũng không thể vì chuyện này mà cả đời không cho cô ra ngoài chứ? Hơn nữa, cô không muốn Cố Khiết Thần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô.
Khẽ mím môi, Hứa Tịnh Nhi nói một cách thoải mái nhất có thể: “Cố Khiết Thần, lần này là em đi chơi, không phải đi làm nhiệm vụ lấy tin tức, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, anh không thể nào cấm cả em đi chơi chứ? Vậy há chẳng phải em hoàn toàn mất tự do sao? Cuộc đời vô vị lắm.
Dừng một lúc, cô cố tình thêm một câu: “Nếu như anh không cho em đi, vậy em sẽ bám chặt lấy anh, anh đi đâu em đi đó, cho dù có làm lỡ công việc của anh em cũng mặc kệ!”.
Cô vừa dứt lời, Cố Khiết Thần đã đáp luôn: “Được”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi suýt thì sặc: “Em chỉ đùa thôi mà, đừng… đừng tưởng thật!”.
Giọng của anh truyền đến qua điện thoại, giữa căn phòng yên tĩnh, vang lên yếu ớt: “Hứa Tịnh Nhi, nếu như đi đâu cũng có thể đưa em theo thì tốt rồi”.
Mặc dù câu nói này không phải lời ngon ý ngọt gì, nhưng Hứa Tịnh Nhi nghe xong vẫn không kìm được mà cười híp mắt.
Ngón tay cô vô thức quấn lấy vài sợi tóc, giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Trừ phi em là cô bé tí hon trong truyện cổ tích, như vậy thì anh có thể bỏ em vào túi, anh đi đâu, em theo đó”.
“Thế em biến hóa đi”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên cười hay bất lực, trước đây sao cô không cảm nhận được Cố Khiết Thần lại thân mật như thế chứ.
Cô đang mải nghĩ, thì nghe thấy tiếng trợ lý Lâm hớt hải bên kia đầu dây, nhắc Cố Khiết Thần sắp đến giờ họp, cô vội nói: “Cố Khiết Thần, anh đi làm việc đi, làm xong sớm còn về với em sớm, sẽ không phải lo lắng nữa”.
Cố Khiết Thần im lặng vài giây rồi nói: “Được, có việc gì phải gọi điện cho anh ngay nhé”.
“Vâng”.
Cúp điện thoại xong, Cố Khiết Thần cau mày, mặc kệ lời thúc giục của trợ lý Lâm, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Soái.
–
Họp video phải theo giờ Mễ, nên đến tận bốn giờ sáng mới xong, Cố Khiết Thần thuận lợi đàm phán được dự án, trợ lý Lâm đặt vé cho anh sang Mễ chuyến đầu tiên trong ngày.
Chuyến bay lúc tám giờ, vốn dĩ Cố Khiết Thần có thể ở phòng nghỉ của công ty nghỉ ngơi hai tiếng rồi mới ra sân bay. Nhưng sau khi anh trở về văn phòng, liền lấy điện thoại và chìa khóa, rồi rời khỏi công ty.
Trợ lý Lâm ngạc nhiên: “Cố tổng, muộn thế này rồi anh còn định đi đâu?”.
Cố Khiết Thần không buồn ngoái đầu lại: “Về nhà”.
“…”.
Từ công ty về chung cư, đi đường ít nhất phải hơn 40 phút, sau đó đi thẳng từ chung cư ra sân bay phải mất một tiếng, vậy thời gian anh ở nhà sẽ chỉ được có mười mấy phút.
Vì muốn gặp vợ một cái, mà phải tranh thủ từng giây từng phút!
Hay lắm, cái thứ gọi là tình yêu này anh ta không hiểu nổi~
–
Lúc Hứa Tịnh Nhi đang mơ màng ngủ, thì cảm giác có tiếng bước chân lại gần, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô còn tưởng mình nằm mơ, cho đến khi bàn tay của anh vuốt nhẹ lên mặt cô.
Cô ngây ra một lúc, cố gắng mở mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình không phải là ảo ảnh, con ngươi cô dần thu vào: “Anh… về rồi à?”.
Anh không trả lời cô, mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.