Chương 399: Anh nên làm thế nào đây? (1)
Mẫn Hạ
10/09/2022
Cố Khiết Thần đang lật xem văn kiện, nghe thấy thế thì khựng lại, đôi mắt đen co rút: “Cô ấy đến rồi sao?”.
“Vâng, tập kích bất ngờ!”, trợ lý Lâm gật đầu.
Anh ta ngừng một lát, quan sát vẻ mặt của Cố Khiết Thần, nói đầy thăm dò: “Cố tổng, nếu anh không muốn gặp, thì để tôi tìm lý do bảo cô chủ về vậy”.
Cố Khiết Thần nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, nói: “Không, bảo cô ấy lên đi”.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của trợ lý Lâm, anh ta trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng boss đã quyết định như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của anh ấy, trợ lý Lâm cũng không hỏi nhiều, đáp: “Được, Cố tổng, bây giờ tôi sẽ xuống dưới đưa cô chủ lên”.
Lúc anh ta định xoay người ra ngoài, thì giọng nói của Cố Khiết Thần lại vang lên: “Tôi còn chuyện này cần nhờ anh”.
Trợ lý Lâm dừng bước: “Anh cứ nói đi”.
…
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng được trợ lý Lâm đưa lên, đến trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, anh ta dặn dò cô: “Cô chủ, Cố tổng đang mở cuộc họp trực tuyến, cô vào đó thì cứ ngồi ở sô pha chờ anh ấy, cố gắng đừng làm phiền anh ấy”.
“Được”, Hứa Tịnh Nhi đương nhiên là đồng ý.
Lúc này, trợ lý Lâm mới đẩy cửa phòng làm việc cho cô, làm động tác mời.
Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu với anh ta, cất bước đi vào phòng làm việc, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi. Anh đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc, dùng Tiếng Anh lưu loát, nói chuyện về một dự án với người ở bên kia.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì đi nhẹ chân, không phát ra bất cứ tiếng động nào, tự giác đi về phía sô pha, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống rồi ngồi xuống sô pha.
Trên bàn trà đặt sẵn một cốc cà phê, còn bốc khói nghi ngút, chắc là trợ lý Lâm pha trước cho cô. Cô cầm cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Sau đó, cô lại liếc thấy bên cạnh có một chiếc ipad, nhìn có chút quen mắt, hình như là chiếc ipad trợ lý Lâm luôn mang bên người, ghi chép các sắp xếp lịch trình của Cố Khiết Thần.
Chắc là lúc trước trợ lý Lâm mang cà phê vào cho cô, không cẩn thận để quên?
Khóe mắt Hứa Tịnh Nhi liếc về phía Cố Khiết Thần, thấy anh không nhìn về bên này, cuối cùng cô không kìm chế được ý định, chìa tay ra lấy chiếc ipad kia.
Ipad không khóa, màn hình vừa sáng lên đã vào luôn giao diện chính. Cô bấm vào bảng sắp xếp lịch trình, sau khi mở ra, quả nhiên nhìn thấy lịch làm việc dày đặc…
Về cơ bản, ngoài thời gian ăn ngủ ra, thì đều là làm việc.
Thời gian này Cố Khiết Thần quả thực rất bận… Cô lặng lẽ đặt ipad về chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút áy náy.
Xem ra lần này cô lại hiểu lầm anh rồi.
Vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi định chờ Cố Khiết Thần họp trực tuyến xong thì ăn cơm cùng anh, nhưng cuộc họp vừa kết thúc thì lại có một cuộc điện thoại quan trọng, thế là lại chờ thêm nửa tiếng.
Cuộc điện thoại chấm dứt, cô xem đồng hồ, đã quá thời gian ăn trưa. Cô ngước mắt lên nhìn Cố Khiết Thần, đang định bảo anh ăn cơm trước đã, vừa khéo lúc ấy cửa phòng làm việc lại bị gõ.
“Mời vào”.
Trợ lý Lâm ôm một chồng văn kiện bước vào, nói: “Cố tổng, đây là những văn kiện khẩn cấp mới lấy lên, phiền anh xem xong ký tên”.
Sau đó giọng nói cao hơn một chút: “Tất cả đều đang chờ anh ra chỉ thị”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần đáp, nhận đống văn kiện, lại tiếp tục vùi đầu vào xem.
Lời nói của Hứa Tịnh Nhi đã đến bên miệng, chỉ có thể nuốt ngược lại.
“Vâng, tập kích bất ngờ!”, trợ lý Lâm gật đầu.
Anh ta ngừng một lát, quan sát vẻ mặt của Cố Khiết Thần, nói đầy thăm dò: “Cố tổng, nếu anh không muốn gặp, thì để tôi tìm lý do bảo cô chủ về vậy”.
Cố Khiết Thần nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, nói: “Không, bảo cô ấy lên đi”.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của trợ lý Lâm, anh ta trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng boss đã quyết định như vậy đương nhiên là có suy nghĩ của anh ấy, trợ lý Lâm cũng không hỏi nhiều, đáp: “Được, Cố tổng, bây giờ tôi sẽ xuống dưới đưa cô chủ lên”.
Lúc anh ta định xoay người ra ngoài, thì giọng nói của Cố Khiết Thần lại vang lên: “Tôi còn chuyện này cần nhờ anh”.
Trợ lý Lâm dừng bước: “Anh cứ nói đi”.
…
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng được trợ lý Lâm đưa lên, đến trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, anh ta dặn dò cô: “Cô chủ, Cố tổng đang mở cuộc họp trực tuyến, cô vào đó thì cứ ngồi ở sô pha chờ anh ấy, cố gắng đừng làm phiền anh ấy”.
“Được”, Hứa Tịnh Nhi đương nhiên là đồng ý.
Lúc này, trợ lý Lâm mới đẩy cửa phòng làm việc cho cô, làm động tác mời.
Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu với anh ta, cất bước đi vào phòng làm việc, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi. Anh đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính một cách nghiêm túc, dùng Tiếng Anh lưu loát, nói chuyện về một dự án với người ở bên kia.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì đi nhẹ chân, không phát ra bất cứ tiếng động nào, tự giác đi về phía sô pha, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống rồi ngồi xuống sô pha.
Trên bàn trà đặt sẵn một cốc cà phê, còn bốc khói nghi ngút, chắc là trợ lý Lâm pha trước cho cô. Cô cầm cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Sau đó, cô lại liếc thấy bên cạnh có một chiếc ipad, nhìn có chút quen mắt, hình như là chiếc ipad trợ lý Lâm luôn mang bên người, ghi chép các sắp xếp lịch trình của Cố Khiết Thần.
Chắc là lúc trước trợ lý Lâm mang cà phê vào cho cô, không cẩn thận để quên?
Khóe mắt Hứa Tịnh Nhi liếc về phía Cố Khiết Thần, thấy anh không nhìn về bên này, cuối cùng cô không kìm chế được ý định, chìa tay ra lấy chiếc ipad kia.
Ipad không khóa, màn hình vừa sáng lên đã vào luôn giao diện chính. Cô bấm vào bảng sắp xếp lịch trình, sau khi mở ra, quả nhiên nhìn thấy lịch làm việc dày đặc…
Về cơ bản, ngoài thời gian ăn ngủ ra, thì đều là làm việc.
Thời gian này Cố Khiết Thần quả thực rất bận… Cô lặng lẽ đặt ipad về chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút áy náy.
Xem ra lần này cô lại hiểu lầm anh rồi.
Vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi định chờ Cố Khiết Thần họp trực tuyến xong thì ăn cơm cùng anh, nhưng cuộc họp vừa kết thúc thì lại có một cuộc điện thoại quan trọng, thế là lại chờ thêm nửa tiếng.
Cuộc điện thoại chấm dứt, cô xem đồng hồ, đã quá thời gian ăn trưa. Cô ngước mắt lên nhìn Cố Khiết Thần, đang định bảo anh ăn cơm trước đã, vừa khéo lúc ấy cửa phòng làm việc lại bị gõ.
“Mời vào”.
Trợ lý Lâm ôm một chồng văn kiện bước vào, nói: “Cố tổng, đây là những văn kiện khẩn cấp mới lấy lên, phiền anh xem xong ký tên”.
Sau đó giọng nói cao hơn một chút: “Tất cả đều đang chờ anh ra chỉ thị”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần đáp, nhận đống văn kiện, lại tiếp tục vùi đầu vào xem.
Lời nói của Hứa Tịnh Nhi đã đến bên miệng, chỉ có thể nuốt ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.