Chương 382: Bỏ nhà đi
Mẫn Hạ
09/09/2022
Tuy Cố Khiết Thần không nói thẳng, nhưng bà Hứa
vẫn có thể hiểu được hàm ý của anh. Hứa Tịnh Nhi đã là vợ của anh, dù bà ấy là mẹ của Tịnh Nhi thì cũng không có tư cách dạy dỗ cô.
Đương nhiên là bà Hứa cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, ít nhất Khiết Thần vẫn bảo vệ Tịnh Nhi, còn hơn là mặc kệ không quan tâm.
Bà Hứa cũng không nói gì, vội vàng đáp: “Được, nếu Tịnh Nhi về, mẹ tuyệt đối sẽ không nói nó câu nào, cũng sẽ báo ngay với con”.
Cúp điện thoại xong, bà Hứa nghĩ lại còn rùng mình, tay vỗ lồng ngực, bảo người giúp việc pha một ly trà hoa, để bà ấy uống cho bớt sợ.
Cậu con rể này lúc nào cũng khiến bà ấy cảm thấy áp lực rất lớn, rõ ràng là lấy lòng anh, nhưng lần nào cũng xôi hỏng bỏng không.
…
Hứa Tịnh Nhi đã về nhà họ Hứa, theo thời gian bà Hứa nói, thì hẳn là xong việc mới về đó. Vậy thì sự mất tích của cô chắc là không liên quan đến công việc.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô ba ngày không về chung cư, cũng không nghe điện thoại?
Lẽ nào… hôm đó cảm xúc của cô đột ngột thay đổi không phải là do trong người không khỏe, mà là nguyên nhân khác?
Nhất thời Cố Khiết Thần nghĩ mãi không ra, anh dựa lưng vào chiếc ghế xoay, xoa ấn đường mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Việc cấp bách hiện giờ vẫn là tìm được Hứa Tịnh Nhi trước, dù sao tình hình sức khỏe hiện giờ của cô rất không tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Cố Khiết Thần nghĩ vậy liền mở mắt ra, đáy mắt u ám, còn có sự lo lắng không thể che giấu.
Anh đứng bật dậy, ngón tay ấn vào điện thoại nội bộ, bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức phân phó: “Anh đi điều tra xem ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi có lịch sử chi tiêu gì không, hoặc có ghi chép xuất cảnh không. Còn nữa, hơn năm giờ chiều ba ngày trước cô ấy rời khỏi nhà họ Hứa, xin camera giám sát ở đoạn đường đó, truy tìm hướng đi của cô ấy. Tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu”.
Trợ lý Lâm cũng thức ba ngày ba đêm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, vô thức hỏi lại: “Cố tổng, cô Cố… bỏ nhà đi sao?”.
Bỏ nhà đi?
Ba chữ này không hiểu sao khiến người ta phiền lòng, cũng lập tức khiến tâm trạng của Cố Khiết Thần càng tệ hơn.
Hứa Tịnh Nhi đột ngột biến mất, anh không có bất cứ manh mối gì, lẽ nào… đúng như trợ lý Lâm nói, Hứa Tịnh Nhi bỏ nhà đi sao?
Cô từng đề nghị ly hôn, từng đề nghị ở riêng, nhưng đó là lúc tình cảm của bọn họ tệ nhất, còn bây giờ bọn họ đã hòa thuận, thậm chí còn ngọt ngào với nhau, tại sao cô phải bỏ nhà đi chứ?
Hơn nữa, lần này còn không có dấu hiệu báo trước, nói biến mất là biến mất.
Cố Khiết Thần thấy rất khó hiểu, còn có chút hoảng loạn, sợ rằng Hứa Tịnh Nhi sẽ giống như ba năm trước, rời khỏi thế giới của anh một cách dứt khoát.
“Làm! Ngay! Đi!”.
Cố Khiết Thần gằn từng chữ, như là âm thanh phát ra từ địa ngục, đầu óc đang ngẩn ngơ của trợ lý Lâm lập tức tỉnh táo lại, lập cập đáp: “Cố tổng, tôi đi điều tra ngay đây”.
Sau khi xác định được vị trí của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần khoác áo, cầm chìa khóa xe, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
…
Ba ngày nay, Hứa Tịnh Nhi ở một ngôi làng du lịch ở ngoại ô.
Đã rất lâu cô không tiêu tiền cho bản thân, cô dùng số tiền mình đã cố gắng kiếm được trong mấy năm nay để đặt căn phòng tốt nhất, không nghĩ bất cứ chuyện gì, không xem điện thoại, cũng không quan tâm bất cứ ai. Ngày nào cô cũng ngủ thoải mái đến lúc tự tỉnh, ăn rồi lại uống, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cố gắng khiến bản thân vui vẻ.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng, thì việc trốn tránh hiện thực của cô đã kết thúc.
Đương nhiên là bà Hứa cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại, ít nhất Khiết Thần vẫn bảo vệ Tịnh Nhi, còn hơn là mặc kệ không quan tâm.
Bà Hứa cũng không nói gì, vội vàng đáp: “Được, nếu Tịnh Nhi về, mẹ tuyệt đối sẽ không nói nó câu nào, cũng sẽ báo ngay với con”.
Cúp điện thoại xong, bà Hứa nghĩ lại còn rùng mình, tay vỗ lồng ngực, bảo người giúp việc pha một ly trà hoa, để bà ấy uống cho bớt sợ.
Cậu con rể này lúc nào cũng khiến bà ấy cảm thấy áp lực rất lớn, rõ ràng là lấy lòng anh, nhưng lần nào cũng xôi hỏng bỏng không.
…
Hứa Tịnh Nhi đã về nhà họ Hứa, theo thời gian bà Hứa nói, thì hẳn là xong việc mới về đó. Vậy thì sự mất tích của cô chắc là không liên quan đến công việc.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô ba ngày không về chung cư, cũng không nghe điện thoại?
Lẽ nào… hôm đó cảm xúc của cô đột ngột thay đổi không phải là do trong người không khỏe, mà là nguyên nhân khác?
Nhất thời Cố Khiết Thần nghĩ mãi không ra, anh dựa lưng vào chiếc ghế xoay, xoa ấn đường mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Việc cấp bách hiện giờ vẫn là tìm được Hứa Tịnh Nhi trước, dù sao tình hình sức khỏe hiện giờ của cô rất không tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Cố Khiết Thần nghĩ vậy liền mở mắt ra, đáy mắt u ám, còn có sự lo lắng không thể che giấu.
Anh đứng bật dậy, ngón tay ấn vào điện thoại nội bộ, bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức phân phó: “Anh đi điều tra xem ba ngày nay Hứa Tịnh Nhi có lịch sử chi tiêu gì không, hoặc có ghi chép xuất cảnh không. Còn nữa, hơn năm giờ chiều ba ngày trước cô ấy rời khỏi nhà họ Hứa, xin camera giám sát ở đoạn đường đó, truy tìm hướng đi của cô ấy. Tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu”.
Trợ lý Lâm cũng thức ba ngày ba đêm, đầu óc còn chưa tỉnh táo, vô thức hỏi lại: “Cố tổng, cô Cố… bỏ nhà đi sao?”.
Bỏ nhà đi?
Ba chữ này không hiểu sao khiến người ta phiền lòng, cũng lập tức khiến tâm trạng của Cố Khiết Thần càng tệ hơn.
Hứa Tịnh Nhi đột ngột biến mất, anh không có bất cứ manh mối gì, lẽ nào… đúng như trợ lý Lâm nói, Hứa Tịnh Nhi bỏ nhà đi sao?
Cô từng đề nghị ly hôn, từng đề nghị ở riêng, nhưng đó là lúc tình cảm của bọn họ tệ nhất, còn bây giờ bọn họ đã hòa thuận, thậm chí còn ngọt ngào với nhau, tại sao cô phải bỏ nhà đi chứ?
Hơn nữa, lần này còn không có dấu hiệu báo trước, nói biến mất là biến mất.
Cố Khiết Thần thấy rất khó hiểu, còn có chút hoảng loạn, sợ rằng Hứa Tịnh Nhi sẽ giống như ba năm trước, rời khỏi thế giới của anh một cách dứt khoát.
“Làm! Ngay! Đi!”.
Cố Khiết Thần gằn từng chữ, như là âm thanh phát ra từ địa ngục, đầu óc đang ngẩn ngơ của trợ lý Lâm lập tức tỉnh táo lại, lập cập đáp: “Cố tổng, tôi đi điều tra ngay đây”.
Sau khi xác định được vị trí của Hứa Tịnh Nhi, Cố Khiết Thần khoác áo, cầm chìa khóa xe, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
…
Ba ngày nay, Hứa Tịnh Nhi ở một ngôi làng du lịch ở ngoại ô.
Đã rất lâu cô không tiêu tiền cho bản thân, cô dùng số tiền mình đã cố gắng kiếm được trong mấy năm nay để đặt căn phòng tốt nhất, không nghĩ bất cứ chuyện gì, không xem điện thoại, cũng không quan tâm bất cứ ai. Ngày nào cô cũng ngủ thoải mái đến lúc tự tỉnh, ăn rồi lại uống, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cố gắng khiến bản thân vui vẻ.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng, thì việc trốn tránh hiện thực của cô đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.