Chương 527: Dũng cảm đối mặt
Mẫn Hạ
26/09/2022
Hứa Tịnh Nhi theo bản năng ngọ nguậy đầu trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt lại.
Chỉ là chẳng mấy chốc, cô bỗng nhớ tới điều gì, đột nhiên lại mở mắt ra. Không biết từ lúc nào, bọn họ ôm nhau ngủ đã trở thành thói quen bình thường nhất.
Trước kia không chú ý tới, bây giờ tất cả đều phóng to trước mắt.
Ít nhất những chi tiết này vẫn cho Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được Cố Khiết Thần có tình cảm với cô. Nếu chỉ là thương hại và bù đắp thì sao lại có những hành động thân mật một cách tự nhiên như thế?
Có lẽ cô nên đặt niềm tin vào bản thân mình, tin vào cảm giác của mình.
Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của người phụ nữ trong lòng mình, Cố Khiết Thần cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy cô vẫn chưa nhắm mắt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Không phải buồn ngủ sao? Hay là khó chịu đến mức không ngủ được?”.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng lắc đầu, qua loa đáp lại hai chữ “ngủ đây”, sau đó nhắm mắt lại.
Dường như anh khẽ cười một tiếng, sau đó cô cảm giác được anh khẽ hôn vào trán cô, lại ôm chặt cô hơn, cũng nhắm mắt lại.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của anh, cảm xúc cô rối loạn vì nội dung dòng tin nhắn dần bình tĩnh lại.
Cô nhớ lần trước Vân Nhu cố ý nói những lời khiến cô hiểu lầm, khiến cô nghĩ rằng Cố Khiết Thần sắp nối lại tình xưa với cô ta. Lúc đó, cô tự ti sợ sệt, không tin tưởng Cố Khiết Thần, suýt chút nữa đã đề nghị ly hôn với anh.
Trường hợp bây giờ Cố Khiết Thần thay đổi thái độ với cô rất giống với ba năm trước, vì cô đã chăm sóc anh khi anh bị tai nạn xe nên anh mới thay đổi thái độ với cô. Lần này là vì cô đỡ dao thay anh mà cơ thể bị thương, nên anh mới thay đổi thái độ.
Nhưng… bây giờ không phải là ba năm trước…
Lúc cô bị thương, ở trong phòng bệnh, Cố Khiết Thần xin lỗi cô, còn nói những lời như cô hãy đợi anh, cô có thể cảm nhận được anh thật lòng.
Còn chưa nói tới thời gian này anh săn sóc bảo vệ cô. Mặc dù anh chưa từng nói những từ như thích cô hay yêu cô, nhưng anh dẫn cô đi gặp bố mẹ đã qua đời, tuyên bố với tất cả mọi người cô là vợ anh trong tiệc thọ của ông nội, những điều này có lẽ là cách anh bày tỏ lòng mình chăng?
Hứa Tịnh Nhi cố gắng hồi tưởng trong đầu những chuyện Cố Khiết Thần làm vì cô, thử tìm ra manh mối chứng tỏ anh có tình cảm với cô. Nghĩ một lúc, cô dần dần tích lũy được chút tự tin.
Cô biết với tính cách của cô, nếu cô chọn phớt lờ những lời Vân Nhu nói với cô, cô sẽ khó chịu như mắc nghẹn ở cổ họng. Cô sẽ sống thấp thỏm mỗi ngày, lo được lo mất, như thế có lẽ cũng là điều Vân Nhu mong muốn.
Không phải Vân Nhu muốn nhìn thấy cô sống không được vui vẻ ngày nào mới nói với cô những chuyện này hay sao?
Cô sẽ không để Vân Nhu được như ý. Lần này, cô chọn cách dũng cảm đối diện với những chuyện này, dù là chuyện Tiêu Thuần thích Cố Khiết Thần, hay là chuyện Cố Khiết Thần rốt cuộc có tình cảm gì với cô!
Nhưng cô cũng thừa nhận, hai chuyện này cô muốn ưu tiên giải quyết chuyện Tiêu Thuần trước. Dù sao chỗ Cố Khiết Thần, cô vẫn có ý nghĩ có thể kéo dài thì cứ kéo dài trước. Ít nhất là nghĩ kỹ xem nên nói thế nào, sau đó tìm cơ hội tốt, thuận theo tự nhiên hỏi anh, như thế sẽ tốt hơn.
Đợi Hứa Tịnh Nhi nghĩ thông suốt những điều này mới dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cô ngẩng đầu lên, lén hôn vào môi anh, nói giọng rất nhỏ: “Cố Khiết Thần… hi vọng kết quả lần này của chúng ta không giống như ba năm trước…”.
Chỉ là chẳng mấy chốc, cô bỗng nhớ tới điều gì, đột nhiên lại mở mắt ra. Không biết từ lúc nào, bọn họ ôm nhau ngủ đã trở thành thói quen bình thường nhất.
Trước kia không chú ý tới, bây giờ tất cả đều phóng to trước mắt.
Ít nhất những chi tiết này vẫn cho Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được Cố Khiết Thần có tình cảm với cô. Nếu chỉ là thương hại và bù đắp thì sao lại có những hành động thân mật một cách tự nhiên như thế?
Có lẽ cô nên đặt niềm tin vào bản thân mình, tin vào cảm giác của mình.
Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của người phụ nữ trong lòng mình, Cố Khiết Thần cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy cô vẫn chưa nhắm mắt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Không phải buồn ngủ sao? Hay là khó chịu đến mức không ngủ được?”.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng lắc đầu, qua loa đáp lại hai chữ “ngủ đây”, sau đó nhắm mắt lại.
Dường như anh khẽ cười một tiếng, sau đó cô cảm giác được anh khẽ hôn vào trán cô, lại ôm chặt cô hơn, cũng nhắm mắt lại.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của anh, cảm xúc cô rối loạn vì nội dung dòng tin nhắn dần bình tĩnh lại.
Cô nhớ lần trước Vân Nhu cố ý nói những lời khiến cô hiểu lầm, khiến cô nghĩ rằng Cố Khiết Thần sắp nối lại tình xưa với cô ta. Lúc đó, cô tự ti sợ sệt, không tin tưởng Cố Khiết Thần, suýt chút nữa đã đề nghị ly hôn với anh.
Trường hợp bây giờ Cố Khiết Thần thay đổi thái độ với cô rất giống với ba năm trước, vì cô đã chăm sóc anh khi anh bị tai nạn xe nên anh mới thay đổi thái độ với cô. Lần này là vì cô đỡ dao thay anh mà cơ thể bị thương, nên anh mới thay đổi thái độ.
Nhưng… bây giờ không phải là ba năm trước…
Lúc cô bị thương, ở trong phòng bệnh, Cố Khiết Thần xin lỗi cô, còn nói những lời như cô hãy đợi anh, cô có thể cảm nhận được anh thật lòng.
Còn chưa nói tới thời gian này anh săn sóc bảo vệ cô. Mặc dù anh chưa từng nói những từ như thích cô hay yêu cô, nhưng anh dẫn cô đi gặp bố mẹ đã qua đời, tuyên bố với tất cả mọi người cô là vợ anh trong tiệc thọ của ông nội, những điều này có lẽ là cách anh bày tỏ lòng mình chăng?
Hứa Tịnh Nhi cố gắng hồi tưởng trong đầu những chuyện Cố Khiết Thần làm vì cô, thử tìm ra manh mối chứng tỏ anh có tình cảm với cô. Nghĩ một lúc, cô dần dần tích lũy được chút tự tin.
Cô biết với tính cách của cô, nếu cô chọn phớt lờ những lời Vân Nhu nói với cô, cô sẽ khó chịu như mắc nghẹn ở cổ họng. Cô sẽ sống thấp thỏm mỗi ngày, lo được lo mất, như thế có lẽ cũng là điều Vân Nhu mong muốn.
Không phải Vân Nhu muốn nhìn thấy cô sống không được vui vẻ ngày nào mới nói với cô những chuyện này hay sao?
Cô sẽ không để Vân Nhu được như ý. Lần này, cô chọn cách dũng cảm đối diện với những chuyện này, dù là chuyện Tiêu Thuần thích Cố Khiết Thần, hay là chuyện Cố Khiết Thần rốt cuộc có tình cảm gì với cô!
Nhưng cô cũng thừa nhận, hai chuyện này cô muốn ưu tiên giải quyết chuyện Tiêu Thuần trước. Dù sao chỗ Cố Khiết Thần, cô vẫn có ý nghĩ có thể kéo dài thì cứ kéo dài trước. Ít nhất là nghĩ kỹ xem nên nói thế nào, sau đó tìm cơ hội tốt, thuận theo tự nhiên hỏi anh, như thế sẽ tốt hơn.
Đợi Hứa Tịnh Nhi nghĩ thông suốt những điều này mới dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cô ngẩng đầu lên, lén hôn vào môi anh, nói giọng rất nhỏ: “Cố Khiết Thần… hi vọng kết quả lần này của chúng ta không giống như ba năm trước…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.