Chương 798: Gậy ông đập lưng ông (2)
Mẫn Hạ
10/11/2022
Hứa Tịnh Nhi quay về phía mọi người, nói tiếp: “Ban đầu cô không định để ông Cố sống sót, chẳng qua ông ấy chưa tới số, không bị ngã chết, mà là biến thành người thực vật. Nhưng đối với cô mà nói, chỉ có người
chết mới có thể giữ bí mật. Sau đó, Cố Khiết Thần tăng thêm người canh
giữ, không cho bất cứ ai đến gần ông Cố, cô không có cách nào tiếp tục
ra tay. Song cô lại nghĩ, dù sao ông Cố cũng không tỉnh dậy được, ông ấy không thể vạch trần bộ mặt thật của cô, cô cũng yên tâm”.
“Nhưng cô không ngờ ông Cố lại đột nhiên tỉnh dậy, vừa khéo sắp đến ngày đại hôn của Cố Khiết Thần và Tả Tư, người nhà họ Tả rất xem trọng cuộc hôn nhân này, ông Cố cần phải tham gia với vai trò người làm chứng. Lúc đó, cô không thể ra tay với ông Cố, nếu ông ấy lại xảy ra bất trắc lần nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự này. Trái lại, cô cũng không thể để ông Cố tỉnh táo đối diện với công chúng, sợ ông ấy sẽ vạch trần những chuyện xấu xa mà cô làm, cho nên… cô chỉ đành tạm thời thôi miên ông ấy, che đậy chuyện của cô, ráng chống đỡ qua hôn lễ lần này!”.
“Cô cho người bắt cóc ông Cố từ phòng bệnh ở bệnh viện, đưa đến phòng khám của cô. Sau khi tiến hành thôi miên, cô mới cho người đưa ông ấy trở về, không để ai hay biết, nhưng…”.
Cô dừng lại một lúc, không phân tích nữa, mà hỏi: “Cô Bạch, phòng bệnh canh gác nghiêm ngặt như vậy, vì sao lại để người của cô đưa ông Cố đi dễ dàng như vậy, cô không thấy kỳ lạ sao?”.
Nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Phương cuối cùng cũng sượng lại.
Bà ta không nói, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, tự mình nói: “Để cháu nói cho cô biết, là cháu đã cố tình để vệ sĩ thả cho người của cô vào. Để không bị người của cô nghi ngờ, cháu cũng đã phối hợp với người đó, để người đó chuốc thuốc mê cháu, nếu không thì sao có thể đưa người đi dễ dàng như vậy?”.
“Cô Bạch, cô thật sự rất cẩn trọng, nhưng cô chỉ đề phòng mỗi cháu. Thuần Thuần cũng là do cháu sắp xếp từ trước. Sau khi cô ấy thấy người của cô đưa người đi, cô ấy không theo dõi người đó, vì sợ bị phát hiện làm bứt dây động rừng, cho nên cô ấy đã gửi tin nhắn cho cô. Cô vừa trả lời, cô ấy cũng xác định được vị trí của cô thông qua định vị, nhờ đó đi theo qua, lén quay lại quá trình cô thôi miên ông Cố”.
“Nếu cô không chột dạ thì cần gì phải làm những chuyện đó? Cô đừng nói với cháu, nửa đêm cô âm thầm cho người đưa ông Cố đi là để hướng dẫn, trị liệu tâm lý cho ông ấy nhé? Cô nghĩ ai sẽ tin những lời nói đó?”.
Nghe Hứa Tịnh Nhi nói, vẻ mặt của Bạch Ngọc Phương càng lúc càng nghiêm trọng, sự khinh thường và kiêu ngạo trên mặt cũng đã tan biến. Bà ta mím môi, ánh mắt hơi lóe sáng.
Bà ta thật sự đã đánh giá thấp Hứa Tịnh Nhi.
Hóa ra… từ khi Tiêu Thuần về nhà ăn cơm, Hứa Tịnh Nhi đã đặt ra cái bẫy này. Từ khi cô hỏi về chuyện của ông cụ Cố, Tiêu Thuần đã đang phối hợp với Hứa Tịnh Nhi, dùng gậy ông đập lưng ông.
May là cho dù những gì Hứa Tịnh Nhi suy đoán đều là sự thật, cô vẫn thiếu một chứng cứ chí mạng đối với bà ta. Dù sao bây giờ ông cụ Cố cũng đã bị bà ta khống chế, chỉ cần ông cụ Cố không thể nói ra sự thật thì ai làm gì được bà ta?
Bạch Ngọc Phương duy trì sự thản nhiên cuối cùng trên mặt, thậm chí còn vỗ tay, cười nói: “Thật là đặc sắc! Tịnh Nhi, cháu không hổ danh từng là nhà báo, năng lực bịa chuyện vẫn thuộc hàng đỉnh cao. Nhưng cô vẫn nói câu nói đó, cháu cứ khăng khăng rằng cô rắp tâm hãm hại ông cụ, vậy cháu hãy lấy chứng cứ ra. Không có vật chứng thì ít nhất cũng phải có nhân chứng chứ?”.
“Nhưng cô không ngờ ông Cố lại đột nhiên tỉnh dậy, vừa khéo sắp đến ngày đại hôn của Cố Khiết Thần và Tả Tư, người nhà họ Tả rất xem trọng cuộc hôn nhân này, ông Cố cần phải tham gia với vai trò người làm chứng. Lúc đó, cô không thể ra tay với ông Cố, nếu ông ấy lại xảy ra bất trắc lần nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự này. Trái lại, cô cũng không thể để ông Cố tỉnh táo đối diện với công chúng, sợ ông ấy sẽ vạch trần những chuyện xấu xa mà cô làm, cho nên… cô chỉ đành tạm thời thôi miên ông ấy, che đậy chuyện của cô, ráng chống đỡ qua hôn lễ lần này!”.
“Cô cho người bắt cóc ông Cố từ phòng bệnh ở bệnh viện, đưa đến phòng khám của cô. Sau khi tiến hành thôi miên, cô mới cho người đưa ông ấy trở về, không để ai hay biết, nhưng…”.
Cô dừng lại một lúc, không phân tích nữa, mà hỏi: “Cô Bạch, phòng bệnh canh gác nghiêm ngặt như vậy, vì sao lại để người của cô đưa ông Cố đi dễ dàng như vậy, cô không thấy kỳ lạ sao?”.
Nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Phương cuối cùng cũng sượng lại.
Bà ta không nói, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, tự mình nói: “Để cháu nói cho cô biết, là cháu đã cố tình để vệ sĩ thả cho người của cô vào. Để không bị người của cô nghi ngờ, cháu cũng đã phối hợp với người đó, để người đó chuốc thuốc mê cháu, nếu không thì sao có thể đưa người đi dễ dàng như vậy?”.
“Cô Bạch, cô thật sự rất cẩn trọng, nhưng cô chỉ đề phòng mỗi cháu. Thuần Thuần cũng là do cháu sắp xếp từ trước. Sau khi cô ấy thấy người của cô đưa người đi, cô ấy không theo dõi người đó, vì sợ bị phát hiện làm bứt dây động rừng, cho nên cô ấy đã gửi tin nhắn cho cô. Cô vừa trả lời, cô ấy cũng xác định được vị trí của cô thông qua định vị, nhờ đó đi theo qua, lén quay lại quá trình cô thôi miên ông Cố”.
“Nếu cô không chột dạ thì cần gì phải làm những chuyện đó? Cô đừng nói với cháu, nửa đêm cô âm thầm cho người đưa ông Cố đi là để hướng dẫn, trị liệu tâm lý cho ông ấy nhé? Cô nghĩ ai sẽ tin những lời nói đó?”.
Nghe Hứa Tịnh Nhi nói, vẻ mặt của Bạch Ngọc Phương càng lúc càng nghiêm trọng, sự khinh thường và kiêu ngạo trên mặt cũng đã tan biến. Bà ta mím môi, ánh mắt hơi lóe sáng.
Bà ta thật sự đã đánh giá thấp Hứa Tịnh Nhi.
Hóa ra… từ khi Tiêu Thuần về nhà ăn cơm, Hứa Tịnh Nhi đã đặt ra cái bẫy này. Từ khi cô hỏi về chuyện của ông cụ Cố, Tiêu Thuần đã đang phối hợp với Hứa Tịnh Nhi, dùng gậy ông đập lưng ông.
May là cho dù những gì Hứa Tịnh Nhi suy đoán đều là sự thật, cô vẫn thiếu một chứng cứ chí mạng đối với bà ta. Dù sao bây giờ ông cụ Cố cũng đã bị bà ta khống chế, chỉ cần ông cụ Cố không thể nói ra sự thật thì ai làm gì được bà ta?
Bạch Ngọc Phương duy trì sự thản nhiên cuối cùng trên mặt, thậm chí còn vỗ tay, cười nói: “Thật là đặc sắc! Tịnh Nhi, cháu không hổ danh từng là nhà báo, năng lực bịa chuyện vẫn thuộc hàng đỉnh cao. Nhưng cô vẫn nói câu nói đó, cháu cứ khăng khăng rằng cô rắp tâm hãm hại ông cụ, vậy cháu hãy lấy chứng cứ ra. Không có vật chứng thì ít nhất cũng phải có nhân chứng chứ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.