Chương 347: Giấu chứng cứ
Mẫn Hạ
09/09/2022
Hứa Tịnh Nhi biết đó chính là những cậu ấm vô pháp vô thiên.
Ôn Tiểu San là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có bạn bè, chỗ dựa gì nên mới lựa chọn liên hệ với cô.
Nhưng cũng may là cậu ấm kia chỉ cho người tới làm loạn, hù dọa chứ không hề làm ai bị thương.
Tiệm trà sữa bị phá thành ra thế này, Ôn Tiểu San bị dọa thất kinh. Hôm nay không thể nào tiếp tục kinh doanh nữa. Hứa Tịnh Nhi tới giúp đóng cửa tiệm, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường về, Ôn Tiểu San còn nói rõ hơn để Hứa Tịnh Nhi hiểu tình hình.
“Nhà báo Hứa, căn phòng xảy ra vụ án, trước mắt đã bị cảnh sát phong tỏa. Tất cả những thứ bên trong đều chưa hề bị xê dịch. Lúc tôi giãy giụa, xảy ra xung đột với kẻ đó, tôi đã đẩy được hắn xuống giường, chạy về phía cửa, còn đụng phải bàn trà. Hơn nữa lúc đó tôi đã mở cửa, nhưng chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị hắn túm lại và ấn dúi xuống.
“Dù là tôi bị hắn lôi vào phòng hay là bị ấn dúi xuống thì những chiếc camera đều ghi lại được cả, đủ để chứng minh tôi đã cố gắng chống cự. Thế nhưng…camera của đêm hôm đó đã không còn nữa. Chỉ còn đoạn lúc trong quán rượu, tôi rót rượu cho hắn và hắn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh thôi.
Ôn Tiểu San cứ nói rồi tâm trạng bỗng trở nên kích động: “Tại sao những người có tiền có quyền lại có thể đổi trắng thay đen. Thế giới này, có còn công lý nữa không?”
Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa một tay ra, rút tờ khăn giấy đưa cho cô ta và an ủi: “Cô Ôn, cô yên tâm. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không để người xấu làm càn”.
Ôn Tiểu San nhìn cô với hai mắt đỏ hoe. Đôi mắt cô ta ánh lên điều gì đó nhưng cô ta nhanh chóng nhìn xuống: “Nhà báo Hứa, tôi dựa cả vào cô”.
Sau khi đưa cô ta về nhà, Hứa Tịnh Nhi tìm hiểu thêm về tình hình rồi đứng dậy chào tạm biệt. Trước khi đi cô còn nói, nếu cô ta có chuyện gì gấp thì có thể liên hệ với cô bất cứ khi nào.
Trở về chung cư, Hứa Tịnh Nhi vào thẳng phòng sách, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu sự việc.
Đầu tiên cô phải điều tra rõ, những việc Ôn Tiểu San nói với mình có phải thật hai không. Nói cách khác, cô phải đích thân tới hiện trường, cũng phải tới căn phòng đó xem thế nào. Hơn nữa còn phải đi nhanh.
Nếu không, cảnh sát mà gỡ phong tỏa, cho người vào dọn dẹp, mọi thứ trở về ban đầu thì sẽ không có cách nào điều tra được tình hình.
Thứ hai, đó là phải tìm camera bị gỡ mất kia. Nếu nhưng trong camera đó ghi được đoạn Ôn Tiểu San bị uống say tới mức bất tỉnh nhân sự và bị người kia đưa đi, còn bị ấn dúi ngay trước cửa thì đó sẽ là chứng cứ có giá trị nhất để hạ gục kẻ kia.
Điều khó khăn trước mắt đó là căn phòng đó đang có cảnh sát trông giữ, không cho bất kỳ ai được vào trong. Hơn nữa, cậu ấm kia cũng cử người theo dõi. Có lẽ đến cả một con ruồi bay qua cũng bị chặn lại chứ đứng nói là một con người. Muốn vào đó thật không dễ dàng gì.
Câu lạc bộ đó lại của nhà họ Lý. Cậu ấm kia chính là Lý Huy Hoàng – con trai nhà đó. Có thể thấy, việc đầu camera biến mất hoặc là bị anh ta cố ý xóa bỏ, hoặc là giấu đi. Muốn tìm lại lại càng khó hơn.
Ôn Tiểu San là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có bạn bè, chỗ dựa gì nên mới lựa chọn liên hệ với cô.
Nhưng cũng may là cậu ấm kia chỉ cho người tới làm loạn, hù dọa chứ không hề làm ai bị thương.
Tiệm trà sữa bị phá thành ra thế này, Ôn Tiểu San bị dọa thất kinh. Hôm nay không thể nào tiếp tục kinh doanh nữa. Hứa Tịnh Nhi tới giúp đóng cửa tiệm, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường về, Ôn Tiểu San còn nói rõ hơn để Hứa Tịnh Nhi hiểu tình hình.
“Nhà báo Hứa, căn phòng xảy ra vụ án, trước mắt đã bị cảnh sát phong tỏa. Tất cả những thứ bên trong đều chưa hề bị xê dịch. Lúc tôi giãy giụa, xảy ra xung đột với kẻ đó, tôi đã đẩy được hắn xuống giường, chạy về phía cửa, còn đụng phải bàn trà. Hơn nữa lúc đó tôi đã mở cửa, nhưng chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị hắn túm lại và ấn dúi xuống.
“Dù là tôi bị hắn lôi vào phòng hay là bị ấn dúi xuống thì những chiếc camera đều ghi lại được cả, đủ để chứng minh tôi đã cố gắng chống cự. Thế nhưng…camera của đêm hôm đó đã không còn nữa. Chỉ còn đoạn lúc trong quán rượu, tôi rót rượu cho hắn và hắn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh thôi.
Ôn Tiểu San cứ nói rồi tâm trạng bỗng trở nên kích động: “Tại sao những người có tiền có quyền lại có thể đổi trắng thay đen. Thế giới này, có còn công lý nữa không?”
Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa một tay ra, rút tờ khăn giấy đưa cho cô ta và an ủi: “Cô Ôn, cô yên tâm. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không để người xấu làm càn”.
Ôn Tiểu San nhìn cô với hai mắt đỏ hoe. Đôi mắt cô ta ánh lên điều gì đó nhưng cô ta nhanh chóng nhìn xuống: “Nhà báo Hứa, tôi dựa cả vào cô”.
Sau khi đưa cô ta về nhà, Hứa Tịnh Nhi tìm hiểu thêm về tình hình rồi đứng dậy chào tạm biệt. Trước khi đi cô còn nói, nếu cô ta có chuyện gì gấp thì có thể liên hệ với cô bất cứ khi nào.
Trở về chung cư, Hứa Tịnh Nhi vào thẳng phòng sách, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu sự việc.
Đầu tiên cô phải điều tra rõ, những việc Ôn Tiểu San nói với mình có phải thật hai không. Nói cách khác, cô phải đích thân tới hiện trường, cũng phải tới căn phòng đó xem thế nào. Hơn nữa còn phải đi nhanh.
Nếu không, cảnh sát mà gỡ phong tỏa, cho người vào dọn dẹp, mọi thứ trở về ban đầu thì sẽ không có cách nào điều tra được tình hình.
Thứ hai, đó là phải tìm camera bị gỡ mất kia. Nếu nhưng trong camera đó ghi được đoạn Ôn Tiểu San bị uống say tới mức bất tỉnh nhân sự và bị người kia đưa đi, còn bị ấn dúi ngay trước cửa thì đó sẽ là chứng cứ có giá trị nhất để hạ gục kẻ kia.
Điều khó khăn trước mắt đó là căn phòng đó đang có cảnh sát trông giữ, không cho bất kỳ ai được vào trong. Hơn nữa, cậu ấm kia cũng cử người theo dõi. Có lẽ đến cả một con ruồi bay qua cũng bị chặn lại chứ đứng nói là một con người. Muốn vào đó thật không dễ dàng gì.
Câu lạc bộ đó lại của nhà họ Lý. Cậu ấm kia chính là Lý Huy Hoàng – con trai nhà đó. Có thể thấy, việc đầu camera biến mất hoặc là bị anh ta cố ý xóa bỏ, hoặc là giấu đi. Muốn tìm lại lại càng khó hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.