Chương 755: Kết hôn với anh (1)
Mẫn Hạ
31/10/2022
Tả An hơi nhíu mày, quay sang nhìn cô.
“Hình như anh đã quên lý do trước đây tôi theo anh thì phải?”, Hứa Tịnh Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn khiến Cố Khiết Thần mất hết tất cả, nhưng bây giờ, Cố Khiết Thần đã chết trong tay tôi, tôi đã trả được thù rồi, tại sao tôi phải tiếp tục đứng về phía anh chứ?”.
Cô ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Huống hồ, anh không phải là một đối tác tốt, anh có thể trở mặt bất cứ lúc nào, lợi dụng tôi, bây giờ còn có chứng cứ tôi giết người. Nếu tiếp tục ở bên cạnh anh, tôi sẽ luôn bị anh khống chế, không có bất cứ đảm bảo nào. Ở bên anh tôi được cái gì chứ? Có thể bị anh uy hiếp hay là bị anh lợi dụng?”.
“Đúng là làm việc gì cũng phải có mục đích”, Tả An gạt đi những cảm xúc vấn vương trong lòng, lấy lại sự bình tĩnh: “Em có thứ mình muốn không?”.
Đã đến nước này thì anh ta không muốn để Hứa Tịnh Nhi rời đi nữa.
Thứ nhất, cô đã biết mọi chuyện của bọn họ, cho dù anh ta chịu bỏ qua cho cô, thì ông Tả cũng sẽ không tha cho cô. Hoặc là cô là người trong cuộc, hoặc là… sẽ không bao giờ trở thành chướng ngại như Cố Khiết Thần.
Hai là, anh ta vẫn không nỡ rời cô.
Đây là cô gái đã bất chấp tất cả, dốc hết sức vì anh ta khi tính mạng anh ta gặp nguy hiểm, là người phụ nữ thứ hai vì anh ta như vậy trong cuộc đời này. Người thứ nhất là mẹ anh ta, anh ta đã để mất, nên anh ta không muốn để mất người thứ hai nữa.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại.
Cô muốn gì sao… Nếu đã không thể thì cô cũng không cần nhắc đến nữa.
Khi lần nữa mở mắt ra, Hứa Tịnh Nhi nhếch môi: “Anh biết mà, thứ tôi cần nhất… chẳng phải là tiền sao?”.
Đúng vậy, đây mới là Hứa Tịnh Nhi.
Tả An: “Bao nhiêu?”.
Hứa Tịnh Nhi đảo mắt, hé môi, nói rành rọt: “Con số chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng có ngày tiêu hết, tôi muốn số tiền tiêu mãi không cạn”.
“Ý của em là…”
Hứa Tịnh Nhi không chút do dự ra giá: “Tôi muốn một nửa cổ phần của anh ở tập đoàn Cố Thị”.
Số cổ phần Cố Thị trong tay anh ta hiện giờ vốn chính là số cổ phần của ông cụ Cố. Vì ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh, ký giấy cho Cố Hùng toàn quyền đại diện, Cố Hùng lại ủy thác cho anh ta đại diện, thế nên trong tay anh ta có không ít cổ phần Cố Thị.
Tuy Hứa Tịnh Nhi ham tiền nhưng không phải loại người tham lam, lúc này cô đòi nhiều như vậy, quả thực khiến Tả An ngạc nhiên.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế, nở nụ cười đầy châm chọc: “Không muốn à? Không nỡ bỏ ra à?”.
Cô nhún vai: “Tôi nghĩ tôi đã biết tại sao mình lại thích Cố Khiết Thần, còn đối với anh mãi không có cảm giác gì rồi, ít nhất về mặt tiền bạc, Cố Khiết Thần rất nhanh gọn dứt khoát”.
Tả An day ấn đường: “Tịnh Nhi, không phải là lý do này, mà là… em nắm trong tay số cổ phần này rất bất lợi đối với em”.
Cô cần tiền, anh ta có thể cho cô.
Nhưng nếu cô lấy cổ phần, thì sẽ khiến ông Tả kiêng dè, không có lợi cho cô.
Dù sao hiện giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được tập đoàn Cố Thị trong tay, vẫn cần chút thao tác nữa. Anh ta không muốn cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta sợ có lúc mình sẽ không để ý đến cô được.
Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy lời anh ta nói, cô khẽ hất cằm, nói: “Một câu thôi, cho hay là không cho?”.
Tả An nhíu mày, lần nữa im lặng.
Xe lái về nhà họ Tả, dừng ở trong sân.
“Hình như anh đã quên lý do trước đây tôi theo anh thì phải?”, Hứa Tịnh Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn khiến Cố Khiết Thần mất hết tất cả, nhưng bây giờ, Cố Khiết Thần đã chết trong tay tôi, tôi đã trả được thù rồi, tại sao tôi phải tiếp tục đứng về phía anh chứ?”.
Cô ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Huống hồ, anh không phải là một đối tác tốt, anh có thể trở mặt bất cứ lúc nào, lợi dụng tôi, bây giờ còn có chứng cứ tôi giết người. Nếu tiếp tục ở bên cạnh anh, tôi sẽ luôn bị anh khống chế, không có bất cứ đảm bảo nào. Ở bên anh tôi được cái gì chứ? Có thể bị anh uy hiếp hay là bị anh lợi dụng?”.
“Đúng là làm việc gì cũng phải có mục đích”, Tả An gạt đi những cảm xúc vấn vương trong lòng, lấy lại sự bình tĩnh: “Em có thứ mình muốn không?”.
Đã đến nước này thì anh ta không muốn để Hứa Tịnh Nhi rời đi nữa.
Thứ nhất, cô đã biết mọi chuyện của bọn họ, cho dù anh ta chịu bỏ qua cho cô, thì ông Tả cũng sẽ không tha cho cô. Hoặc là cô là người trong cuộc, hoặc là… sẽ không bao giờ trở thành chướng ngại như Cố Khiết Thần.
Hai là, anh ta vẫn không nỡ rời cô.
Đây là cô gái đã bất chấp tất cả, dốc hết sức vì anh ta khi tính mạng anh ta gặp nguy hiểm, là người phụ nữ thứ hai vì anh ta như vậy trong cuộc đời này. Người thứ nhất là mẹ anh ta, anh ta đã để mất, nên anh ta không muốn để mất người thứ hai nữa.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại.
Cô muốn gì sao… Nếu đã không thể thì cô cũng không cần nhắc đến nữa.
Khi lần nữa mở mắt ra, Hứa Tịnh Nhi nhếch môi: “Anh biết mà, thứ tôi cần nhất… chẳng phải là tiền sao?”.
Đúng vậy, đây mới là Hứa Tịnh Nhi.
Tả An: “Bao nhiêu?”.
Hứa Tịnh Nhi đảo mắt, hé môi, nói rành rọt: “Con số chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng có ngày tiêu hết, tôi muốn số tiền tiêu mãi không cạn”.
“Ý của em là…”
Hứa Tịnh Nhi không chút do dự ra giá: “Tôi muốn một nửa cổ phần của anh ở tập đoàn Cố Thị”.
Số cổ phần Cố Thị trong tay anh ta hiện giờ vốn chính là số cổ phần của ông cụ Cố. Vì ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh, ký giấy cho Cố Hùng toàn quyền đại diện, Cố Hùng lại ủy thác cho anh ta đại diện, thế nên trong tay anh ta có không ít cổ phần Cố Thị.
Tuy Hứa Tịnh Nhi ham tiền nhưng không phải loại người tham lam, lúc này cô đòi nhiều như vậy, quả thực khiến Tả An ngạc nhiên.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế, nở nụ cười đầy châm chọc: “Không muốn à? Không nỡ bỏ ra à?”.
Cô nhún vai: “Tôi nghĩ tôi đã biết tại sao mình lại thích Cố Khiết Thần, còn đối với anh mãi không có cảm giác gì rồi, ít nhất về mặt tiền bạc, Cố Khiết Thần rất nhanh gọn dứt khoát”.
Tả An day ấn đường: “Tịnh Nhi, không phải là lý do này, mà là… em nắm trong tay số cổ phần này rất bất lợi đối với em”.
Cô cần tiền, anh ta có thể cho cô.
Nhưng nếu cô lấy cổ phần, thì sẽ khiến ông Tả kiêng dè, không có lợi cho cô.
Dù sao hiện giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được tập đoàn Cố Thị trong tay, vẫn cần chút thao tác nữa. Anh ta không muốn cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta sợ có lúc mình sẽ không để ý đến cô được.
Dường như Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy lời anh ta nói, cô khẽ hất cằm, nói: “Một câu thôi, cho hay là không cho?”.
Tả An nhíu mày, lần nữa im lặng.
Xe lái về nhà họ Tả, dừng ở trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.