Chương 469: Không biết rõ
Mẫn Hạ
19/09/2022
Đến giờ phút này, không ai dám xem thường luật sự mới chưa từng lên tòa như Cố Khiết Thần. Anh vượt ngoài dự liệu, ngay
cả luật sư lớn đầy kinh nghiệm như luật sư Tiền cũng hầu như bị anh áp
chế suốt.
Người đàn ông này còn thâm sâu khó lường hơn tưởng tượng của mọi người, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Cố Khiết Thần nhìn vào gương mặt cô ta. Dù cô ta đang cố gắng kìm chế nỗi sợ, anh vẫn nhìn thấy nỗi thấp thỏm và bất an từ đáy mắt cô ta.
Anh mỉm cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Từ khi Vân Nhu ra nước ngoài phát triển, cô luôn ở bên cạnh cô ta, xử lý mọi chuyện cho cô ta, về công việc và cả đời sống hằng ngày, có phải không?”.
Quản lý: “Phải”.
“Vậy cô có phát hiện cô ta đến khoa tâm thần khám bệnh, hoặc là bảo cô sắp xếp cho cô ta đi gặp bác sĩ tâm thần không?”.
Quản lý bất giác cắn môi, sau đó nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén âm trầm nhìn về phía cô ta, cô ta không cần ngước mắt nhìn cũng biết đó là ánh nhìn của Vân Nhu.
Vân Nhu đang nhắc nhở cô ta, phải nói là đang cảnh cáo cô ta lời gì có thể nói, lời gì không thể nói!
Quản lý động đậy môi, đang định trả lời “có” thì không biết có phải Cố Khiết Thần biết được suy nghĩ của cô ta hay không, bỗng nhiên anh đặt tay lên bàn trước mặt cô ta. Anh hơi khom người xuống, gương mặt đẹp trai nở nụ cười thâm trầm, đôi mắt sâu sắc như có thể nhìn thấu cô ta.
Anh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng: “Nhân chứng, trên tòa không thể làm chứng giả, vừa rồi cô cũng đã tuyên thệ, đồng nghĩa lời cô nói cũng có hiệu lực phát luật. Cho dù trong lời cô nói chỉ có một từ là giả cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời”.
Quản lý run rẩy cả người, sợ đến nỗi lời sắp nói ra mắc nghẹn nơi cổ.
Cố Khiết Thần đứng dậy, ánh sáng trong mắt lại nhạt đi, giọng nói cũng nhẹ đi, dường như người vừa nói năng đầy khí phách lúc nãy không phải là anh: “Nhân chứng, hãy trả lời câu hỏi của tôi!”.
Quản lý không dám phản bội Vân Nhu, nhưng người đàn ông trước mắt đúng là đáng sợ. Cô ta nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Tôi… tôi không biết rõ, tuy tôi có chịu trách nhiệm về đời sống của Vân Nhu, nhưng, nhưng chuyện riêng tư như vậy, tôi không biết rõ. Có lẽ Vân Nhu âm thầm tìm bác sĩ điều trị”.
Câu trả lời này cũng khá thông minh, nói mập mờ đường nào cũng được, không đắc tội ai.
“Không biết rõ?”, Cố Khiết Thần nhướng mày, vạch trần cô ta: “Không biết rõ hay là không dám nói?”.
Trên trán quản lý đã toát mồ hôi lạnh, cắn răng kiên trì: “Tôi thật sự không biết rõ!”.
“Cô nói cô không biết rõ, được”.
Cố Khiết Thần nhìn tất cả mọi người, ánh nhìn dừng trên Vân Nhu một lúc, có thể nhận ra rõ ràng cô ta đang căng thẳng, ánh mắt vô cùng lo lắng. Sau đó, anh nhìn sang quan tòa, chậm rãi nói: “Thưa quý tòa, xin mời xem bằng chứng tiếp theo của tôi”.
Quan tòa lập tức cúi đầu, lật sang chứng cứ tiếp theo.
Cố Khiết Thần bấm điều khiển, chứng cứ lại xuất hiện trên màn hình lần nữa. Đầu tiên là ảnh quản lý và Vân Nhu ở cùng nhau, sau đó là bọn họ luôn ra vào cùng nhau, gần như hai mươi bốn tiếng đều ở với nhau. Cho dù Vân Nhu và chồng cũ của cô ta đã kết hôn, Vân Nhu cũng vẫn ở cùng với quản lý, không chuyển đến ở với chồng cũ.
Cố Khiết Thần nhìn vẻ mặt bỗng chốc tiu nghỉu của quản lý, cất giọng hỏi: “Xin hỏi, đời tư của Vân Nhu mà cô nói có chỗ nào mà cô không tham dự? Nếu cô không biết rõ chuyện của cô ta thì còn ai biết rõ nữa?”.
Người đàn ông này còn thâm sâu khó lường hơn tưởng tượng của mọi người, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Cố Khiết Thần nhìn vào gương mặt cô ta. Dù cô ta đang cố gắng kìm chế nỗi sợ, anh vẫn nhìn thấy nỗi thấp thỏm và bất an từ đáy mắt cô ta.
Anh mỉm cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Từ khi Vân Nhu ra nước ngoài phát triển, cô luôn ở bên cạnh cô ta, xử lý mọi chuyện cho cô ta, về công việc và cả đời sống hằng ngày, có phải không?”.
Quản lý: “Phải”.
“Vậy cô có phát hiện cô ta đến khoa tâm thần khám bệnh, hoặc là bảo cô sắp xếp cho cô ta đi gặp bác sĩ tâm thần không?”.
Quản lý bất giác cắn môi, sau đó nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén âm trầm nhìn về phía cô ta, cô ta không cần ngước mắt nhìn cũng biết đó là ánh nhìn của Vân Nhu.
Vân Nhu đang nhắc nhở cô ta, phải nói là đang cảnh cáo cô ta lời gì có thể nói, lời gì không thể nói!
Quản lý động đậy môi, đang định trả lời “có” thì không biết có phải Cố Khiết Thần biết được suy nghĩ của cô ta hay không, bỗng nhiên anh đặt tay lên bàn trước mặt cô ta. Anh hơi khom người xuống, gương mặt đẹp trai nở nụ cười thâm trầm, đôi mắt sâu sắc như có thể nhìn thấu cô ta.
Anh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng: “Nhân chứng, trên tòa không thể làm chứng giả, vừa rồi cô cũng đã tuyên thệ, đồng nghĩa lời cô nói cũng có hiệu lực phát luật. Cho dù trong lời cô nói chỉ có một từ là giả cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời”.
Quản lý run rẩy cả người, sợ đến nỗi lời sắp nói ra mắc nghẹn nơi cổ.
Cố Khiết Thần đứng dậy, ánh sáng trong mắt lại nhạt đi, giọng nói cũng nhẹ đi, dường như người vừa nói năng đầy khí phách lúc nãy không phải là anh: “Nhân chứng, hãy trả lời câu hỏi của tôi!”.
Quản lý không dám phản bội Vân Nhu, nhưng người đàn ông trước mắt đúng là đáng sợ. Cô ta nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Tôi… tôi không biết rõ, tuy tôi có chịu trách nhiệm về đời sống của Vân Nhu, nhưng, nhưng chuyện riêng tư như vậy, tôi không biết rõ. Có lẽ Vân Nhu âm thầm tìm bác sĩ điều trị”.
Câu trả lời này cũng khá thông minh, nói mập mờ đường nào cũng được, không đắc tội ai.
“Không biết rõ?”, Cố Khiết Thần nhướng mày, vạch trần cô ta: “Không biết rõ hay là không dám nói?”.
Trên trán quản lý đã toát mồ hôi lạnh, cắn răng kiên trì: “Tôi thật sự không biết rõ!”.
“Cô nói cô không biết rõ, được”.
Cố Khiết Thần nhìn tất cả mọi người, ánh nhìn dừng trên Vân Nhu một lúc, có thể nhận ra rõ ràng cô ta đang căng thẳng, ánh mắt vô cùng lo lắng. Sau đó, anh nhìn sang quan tòa, chậm rãi nói: “Thưa quý tòa, xin mời xem bằng chứng tiếp theo của tôi”.
Quan tòa lập tức cúi đầu, lật sang chứng cứ tiếp theo.
Cố Khiết Thần bấm điều khiển, chứng cứ lại xuất hiện trên màn hình lần nữa. Đầu tiên là ảnh quản lý và Vân Nhu ở cùng nhau, sau đó là bọn họ luôn ra vào cùng nhau, gần như hai mươi bốn tiếng đều ở với nhau. Cho dù Vân Nhu và chồng cũ của cô ta đã kết hôn, Vân Nhu cũng vẫn ở cùng với quản lý, không chuyển đến ở với chồng cũ.
Cố Khiết Thần nhìn vẻ mặt bỗng chốc tiu nghỉu của quản lý, cất giọng hỏi: “Xin hỏi, đời tư của Vân Nhu mà cô nói có chỗ nào mà cô không tham dự? Nếu cô không biết rõ chuyện của cô ta thì còn ai biết rõ nữa?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.