Chương 419: Là Hứa Tịnh Nhi không cần tôi (1)
Mẫn Hạ
12/09/2022
Cố Tuyết sốt ruột định bước tới đứng bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, nhưng lại bị Vinh Phương Hoa kéo lại, mắng mỏ: “Tiểu Tuyết,
đừng gây rối thêm”.
Cố Tuyết không giằng khỏi tay mẹ mình được, vừa tức giận vừa lo lắng, một ngày vui thế này, Vân Nhu chết tiệt nhảy ra chơi trội cái gì không biết.
Tiêu Thuần chỉ đứng cách Hứa Tịnh Nhi ba bước chân, cô ấy hơi dợm bước, nhưng khi tầm mắt lướt qua Vân Nhu, sự kích động trong mắt lại bị sự phức tạp và u ám vô tận che lấp. Cô ấy bất lực thu chân lại, thậm chí ánh mắt còn lảng đi, cầm ly rượu ở chiếc bàn dài bên cạnh lên, một hơi cạn sạch, vì uống vội nên gò má cô ấy lập tức đỏ bừng lên.
Đối với lời nói của người khác, dù họ có nói gì, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, người duy nhất cô quan tâm chỉ có Cố Khiết Thần.
Tuy hiện giờ cô đang trong hoàn cảnh vô cùng khó xử, lại lần nữa trở thành trò cười cho tất cả mọi người, thậm chí bị xua đuổi, nhưng cô vẫn phải đứng ở đây, không chỉ vì Vân Nhu đang chờ câu trả lời của Cố Khiết Thần, mà cô cũng vậy.
Tuy cô không tự tin như Vân Nhu, cũng không biết Cố Khiết Thần sẽ lựa chọn thế nào, nhưng thời gian này Cố Khiết Thần đối xử với cô tốt dần từng chút một, cũng khiến cô có thêm niềm tin.
Cả đại sảnh im lìm, ai nấy đều nín thở, nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần vẫn im lặng nãy giờ.
Cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Nhu với ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhếch môi, cười như không cười, sau đó giơ tay lên, chìa về phía cô ta.
Giây phút này, dường như đáp án đã chắc chắn, quả nhiên những lời Vân Nhu nói là đúng, Cố Khiết Thần đã chọn cô ta.
Cũng phải, hoàng tử thì phải đi với công chúa, chứ sao có thể là mụ phù thủy độc ác chứ?
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi dần đanh lại, hai tay buông thõng bên người siết chặt, cô đang đợi phán quyết cuối cùng.
Sắc mặt ông bà Hứa cũng trắng bệch, sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Hứa sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Sớm biết thế này, bọn họ không nên bảo Hứa Tịnh Nhi trở về, thà cứ để cô ở nước ngoài còn hơn, đúng là mối họa!
Các phóng viên đã rục rịch sốt sắng, chuẩn bị chụp hình ảnh hạnh phúc của Cố Khiết Thần và Vân Nhu, còn phải chụp đặc tả dáng vẻ chật vật thảm hại của Hứa Tịnh Nhi nữa. Hai sự đối lập rõ ràng như vậy, lượng đọc ngày mai chắc chắn sẽ bùng nổ.
Thấy tay của Cố Khiết Thần sắp chạm vào tay của Vân Nhu, nào ngờ, anh không nắm tay Vân Nhu như tưởng tượng của mọi người, mà giật chiếc micro trong tay cô ta một cách dứt khoát.
Sau đó, anh dời mắt đi không chút lưu luyến, sải bước, đi vòng qua cô ta, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, rồi nắm lấy tay cô không chút do dự.
Vân Nhu sửng sốt.
Các phóng viên há hốc miệng.
Các khách mời cũng sững sờ.
Bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hứa Tịnh Nhi, sau đó mười ngón tay dần đan chặt vào nhau. Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, nhưng khi áp vào lòng bàn tay cô, Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy một luồng cảm giác nóng bỏng bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lại.
Cố Khiết Thần dắt theo Hứa Tịnh Nhi, quay về phía mọi người, khi ánh mắt chạm phải bọn họ, nó lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng. Tuy anh không nói lời nào nhưng đều khiến ai nấy phải lạnh sống lưng.
Anh mở miệng nói từng chữ, thông qua micro vang khắp đại sảnh rộng lớn: “Ai nói với các người là ba năm trước tôi không cần Hứa Tịnh Nhi?”.
Cố Tuyết không giằng khỏi tay mẹ mình được, vừa tức giận vừa lo lắng, một ngày vui thế này, Vân Nhu chết tiệt nhảy ra chơi trội cái gì không biết.
Tiêu Thuần chỉ đứng cách Hứa Tịnh Nhi ba bước chân, cô ấy hơi dợm bước, nhưng khi tầm mắt lướt qua Vân Nhu, sự kích động trong mắt lại bị sự phức tạp và u ám vô tận che lấp. Cô ấy bất lực thu chân lại, thậm chí ánh mắt còn lảng đi, cầm ly rượu ở chiếc bàn dài bên cạnh lên, một hơi cạn sạch, vì uống vội nên gò má cô ấy lập tức đỏ bừng lên.
Đối với lời nói của người khác, dù họ có nói gì, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, người duy nhất cô quan tâm chỉ có Cố Khiết Thần.
Tuy hiện giờ cô đang trong hoàn cảnh vô cùng khó xử, lại lần nữa trở thành trò cười cho tất cả mọi người, thậm chí bị xua đuổi, nhưng cô vẫn phải đứng ở đây, không chỉ vì Vân Nhu đang chờ câu trả lời của Cố Khiết Thần, mà cô cũng vậy.
Tuy cô không tự tin như Vân Nhu, cũng không biết Cố Khiết Thần sẽ lựa chọn thế nào, nhưng thời gian này Cố Khiết Thần đối xử với cô tốt dần từng chút một, cũng khiến cô có thêm niềm tin.
Cả đại sảnh im lìm, ai nấy đều nín thở, nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần vẫn im lặng nãy giờ.
Cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Nhu với ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhếch môi, cười như không cười, sau đó giơ tay lên, chìa về phía cô ta.
Giây phút này, dường như đáp án đã chắc chắn, quả nhiên những lời Vân Nhu nói là đúng, Cố Khiết Thần đã chọn cô ta.
Cũng phải, hoàng tử thì phải đi với công chúa, chứ sao có thể là mụ phù thủy độc ác chứ?
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi dần đanh lại, hai tay buông thõng bên người siết chặt, cô đang đợi phán quyết cuối cùng.
Sắc mặt ông bà Hứa cũng trắng bệch, sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Hứa sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Sớm biết thế này, bọn họ không nên bảo Hứa Tịnh Nhi trở về, thà cứ để cô ở nước ngoài còn hơn, đúng là mối họa!
Các phóng viên đã rục rịch sốt sắng, chuẩn bị chụp hình ảnh hạnh phúc của Cố Khiết Thần và Vân Nhu, còn phải chụp đặc tả dáng vẻ chật vật thảm hại của Hứa Tịnh Nhi nữa. Hai sự đối lập rõ ràng như vậy, lượng đọc ngày mai chắc chắn sẽ bùng nổ.
Thấy tay của Cố Khiết Thần sắp chạm vào tay của Vân Nhu, nào ngờ, anh không nắm tay Vân Nhu như tưởng tượng của mọi người, mà giật chiếc micro trong tay cô ta một cách dứt khoát.
Sau đó, anh dời mắt đi không chút lưu luyến, sải bước, đi vòng qua cô ta, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, rồi nắm lấy tay cô không chút do dự.
Vân Nhu sửng sốt.
Các phóng viên há hốc miệng.
Các khách mời cũng sững sờ.
Bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hứa Tịnh Nhi, sau đó mười ngón tay dần đan chặt vào nhau. Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, nhưng khi áp vào lòng bàn tay cô, Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy một luồng cảm giác nóng bỏng bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lại.
Cố Khiết Thần dắt theo Hứa Tịnh Nhi, quay về phía mọi người, khi ánh mắt chạm phải bọn họ, nó lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng. Tuy anh không nói lời nào nhưng đều khiến ai nấy phải lạnh sống lưng.
Anh mở miệng nói từng chữ, thông qua micro vang khắp đại sảnh rộng lớn: “Ai nói với các người là ba năm trước tôi không cần Hứa Tịnh Nhi?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.