Chương 665: Lộ hết cả rồi (1)
Mẫn Hạ
14/10/2022
Trợ lý Lâm nhìn ra phía sau đầy khó hiểu, phát
hiện cô đang đứng trước tủ bảo hiểm, nhìn chằm chằm cái tủ mấy giây, sau đó mở túi xách, lấy ra một chiếc rìu nhỏ.
Trợ lý Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý thức được cô định làm gì, thảng thốt kêu lên: “Thư ký Hứa, cô bình tĩnh lại đi”.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng mặt nhìn anh ta, lạnh lùng nhếch môi: “Hôm nay bất kể dùng cách gì, tôi nhất định phải mở được tủ bảo hiểm này, anh hoặc là báo cảnh sát đến bắt tôi, hoặc là đừng có ngăn cản tôi”.
“Cô Hứa… cô định làm cái gì vậy?”.
Trợ lý Lâm bước tới, thử khuyên nhủ: “Cô đừng tưởng tôi không dám báo cảnh sát, cô làm vậy là quá đáng rồi đấy. Hôm qua Cố tổng mới cứu cô, hôm nay cô lại đòi phá tủ bảo hiểm của anh ấy, có phù hợp không?”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, cô cược đúng rồi.
Trong tình huống này mà trợ lý Lâm vẫn nói lý với cô, chứ không gọi người đuổi thẳng cô, vậy thì có thể cho thấy là anh ta không dám, mà anh ta không dám chính là vì Cố Khiết Thần vẫn quan tâm đến cô.
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, chắc chắn trong tủ bảo hiểm này có văn kiện mà cô muốn biết.
Cô phải nhân lúc Cố Khiết Thần không có ở đây để lấy nó. Hôm nay, cô phải xác định được tình cảm Cố Khiết Thần dành cho cô, dù là ngọt ngào hay đau đớn thì cô cũng muốn biết câu trả lời.
Một tay Hứa Tịnh Nhi đẩy trợ lý Lâm ra, một tay giơ chiếc rìu nhỏ lên, dùng sức nện vào ổ khóa.
Dường như trợ lý Lâm không ngờ cô lại mạnh như vậy, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài: “Cô Hứa, cô…”
Hứa Tịnh Nhi vẫn không đếm xỉa đến anh ta, tiếp tục nện. Nện được mấy cái, ổ khóa đã lỏng ra, cô vẫn ra sức nện, cú nện cuối cùng khiến ổ khóa bung ra.
Bên trong có một chồng văn kiện, cô thò tay vào ôm hết ra.
Trợ lý Lâm lao tới, muốn cướp lại số văn kiện này, còn nói: “Cô Hứa, những văn kiện này đều là bí mật của công ty, cô làm vậy là ăn cướp phi pháp, nếu truy cứu trách nhiệm thì cô phải…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã đáp trả luôn bằng ba chữ: “Báo cảnh sát”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đặt văn kiện lên bàn làm việc, lật xem từng tập một. Những văn kiện bí mật về công ty, cô đều bỏ qua, không nhìn thêm một giây.
Trợ lý Lâm vốn tưởng cô muốn xem văn kiện bí mật gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô lại không phải, anh ta nhíu mày nói: “Cô Hứa, rốt cuộc cô muốn tìm cái gì? Bây giờ cô lập tức trả văn kiện về chỗ cũ, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì, coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Hứa Tịnh Nhi lật giở văn kiện liên tục, chẳng mấy chốc đã gần hết chồng văn kiện, cô hơi nhíu mày, lẽ nào… cô đoán nhầm sao?
Văn kiện khiến Cố Khiết Thần thay đổi cũng không để trong tủ bảo hiểm sao? Hay là… Cố Tuyết đã đoán nhầm, không có văn kiện nào như vậy?
Cô không chịu từ bỏ, cắn răng, nhìn mấy tập văn kiện cuối cùng còn lại, động tác cũng chậm hơn.
Sự phủ nhận của Cố Khiết Thần khiến cô không biết ra tay từ đâu, nếu cô không tìm thấy văn kiện, thì cô sẽ không thể chứng minh Cố Khiết Thần yêu cô thật lòng, vậy thì tất cả những việc cô làm chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, bàn tay siết chặt lại, dù có thế nào, đã đến nước này rồi, những gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục lật xem mấy tập văn kiện cuối cùng.
Tập này không phải…
Tập này cũng không phải…
Còn tập cuối cùng… ánh mắt Hứa Tịnh Nhi cũng đanh lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đen trên đó.
Trợ lý Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý thức được cô định làm gì, thảng thốt kêu lên: “Thư ký Hứa, cô bình tĩnh lại đi”.
Hứa Tịnh Nhi nghiêng mặt nhìn anh ta, lạnh lùng nhếch môi: “Hôm nay bất kể dùng cách gì, tôi nhất định phải mở được tủ bảo hiểm này, anh hoặc là báo cảnh sát đến bắt tôi, hoặc là đừng có ngăn cản tôi”.
“Cô Hứa… cô định làm cái gì vậy?”.
Trợ lý Lâm bước tới, thử khuyên nhủ: “Cô đừng tưởng tôi không dám báo cảnh sát, cô làm vậy là quá đáng rồi đấy. Hôm qua Cố tổng mới cứu cô, hôm nay cô lại đòi phá tủ bảo hiểm của anh ấy, có phù hợp không?”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, cô cược đúng rồi.
Trong tình huống này mà trợ lý Lâm vẫn nói lý với cô, chứ không gọi người đuổi thẳng cô, vậy thì có thể cho thấy là anh ta không dám, mà anh ta không dám chính là vì Cố Khiết Thần vẫn quan tâm đến cô.
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, chắc chắn trong tủ bảo hiểm này có văn kiện mà cô muốn biết.
Cô phải nhân lúc Cố Khiết Thần không có ở đây để lấy nó. Hôm nay, cô phải xác định được tình cảm Cố Khiết Thần dành cho cô, dù là ngọt ngào hay đau đớn thì cô cũng muốn biết câu trả lời.
Một tay Hứa Tịnh Nhi đẩy trợ lý Lâm ra, một tay giơ chiếc rìu nhỏ lên, dùng sức nện vào ổ khóa.
Dường như trợ lý Lâm không ngờ cô lại mạnh như vậy, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài: “Cô Hứa, cô…”
Hứa Tịnh Nhi vẫn không đếm xỉa đến anh ta, tiếp tục nện. Nện được mấy cái, ổ khóa đã lỏng ra, cô vẫn ra sức nện, cú nện cuối cùng khiến ổ khóa bung ra.
Bên trong có một chồng văn kiện, cô thò tay vào ôm hết ra.
Trợ lý Lâm lao tới, muốn cướp lại số văn kiện này, còn nói: “Cô Hứa, những văn kiện này đều là bí mật của công ty, cô làm vậy là ăn cướp phi pháp, nếu truy cứu trách nhiệm thì cô phải…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã đáp trả luôn bằng ba chữ: “Báo cảnh sát”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đặt văn kiện lên bàn làm việc, lật xem từng tập một. Những văn kiện bí mật về công ty, cô đều bỏ qua, không nhìn thêm một giây.
Trợ lý Lâm vốn tưởng cô muốn xem văn kiện bí mật gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô lại không phải, anh ta nhíu mày nói: “Cô Hứa, rốt cuộc cô muốn tìm cái gì? Bây giờ cô lập tức trả văn kiện về chỗ cũ, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì, coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Hứa Tịnh Nhi lật giở văn kiện liên tục, chẳng mấy chốc đã gần hết chồng văn kiện, cô hơi nhíu mày, lẽ nào… cô đoán nhầm sao?
Văn kiện khiến Cố Khiết Thần thay đổi cũng không để trong tủ bảo hiểm sao? Hay là… Cố Tuyết đã đoán nhầm, không có văn kiện nào như vậy?
Cô không chịu từ bỏ, cắn răng, nhìn mấy tập văn kiện cuối cùng còn lại, động tác cũng chậm hơn.
Sự phủ nhận của Cố Khiết Thần khiến cô không biết ra tay từ đâu, nếu cô không tìm thấy văn kiện, thì cô sẽ không thể chứng minh Cố Khiết Thần yêu cô thật lòng, vậy thì tất cả những việc cô làm chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, bàn tay siết chặt lại, dù có thế nào, đã đến nước này rồi, những gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục lật xem mấy tập văn kiện cuối cùng.
Tập này không phải…
Tập này cũng không phải…
Còn tập cuối cùng… ánh mắt Hứa Tịnh Nhi cũng đanh lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đen trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.