Chương 389: Ngày kỷ niệm (1)
Mẫn Hạ
09/09/2022
Giọng nói của Cố Khiết Thần vẫn trầm khàn như trước: “Em hỏi đi”.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới, nói rành rọt từng chữ một cách khó khăn: “Cố Khiết Thần, anh thực sự hy vọng em bước vào đó, gặp người trong lòng anh sao?”.
“Phải”, Cố Khiết Thần trả lời dứt khoát.
Giọng nói của anh vang lên bên tai, rõ ràng là giọng nói êm tai mê hoặc, nhưng lại như thứ gì đó dùng sức kéo rách trái tim Hứa Tịnh Nhi. Đôi lông mi dày rậm của cô không khỏi run rẩy.
Sau đó, cô nghe thấy Cố Khiết Thần nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, hôm nay đối với anh là ngày kỷ niệm rất quan trọng, anh muốn… cùng chia sẻ với em”.
Ngày kỷ niệm quan trọng… Giống hệt như lời Vân Nhu nói, vậy là ngày hôm nay đúng là ngày kỷ niệm của riêng bọn họ.
Còn muốn chia sẻ với cô nữa?
Cố Khiết Thần, rốt cuộc anh còn muốn làm em tổn thương đến mức nào nữa? Sao nào? Sợ cô không chịu ly hôn, quấn lấy anh không rời sao?
Vậy thì anh xem nhẹ cô quá rồi đấy.
Cũng phải, trong mắt anh, cô chưa bao giờ có hình tượng tốt, chẳng sao cả…
Nếu tình cảm này phải định trước là đặt dấu chấm hết, thì cô sẽ không tiếp tục dây dưa, cô sẽ lựa chọn thành toàn cho anh. Chỉ có điều lần này, cô sẽ không bỏ chạy chật vật như ba năm trước nữa, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Dựa vào đâu mà luôn là anh vứt bỏ cô chứ? Cô sẽ đá anh trước khi anh mở miệng!
Ly hôn thì ly hôn, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn!
“Được, bây giờ em vào, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh”.
Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi cúp máy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang cất bước vào phòng.
Khoảnh khắc bước vào cửa nhà hàng, đập vào mắt cô trước tiên là rất nhiều ngọn nến, được đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, nhìn vô cùng lãng mạn.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi vừa chua xót vừa đau đớn.
Bỏ nhiều công sức như vậy thì hai người cứ kỷ niệm với nhau đi, cần gì phải đâm vào tim cô, có cần quá đáng như vậy không?
Chắc là Cố Khiết Thần đã bao trọn cả nhà hàng, nên cô không thấy ai khác. Sau đó có tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người đàn ông bước ra từ chỗ tối, càng đi càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.
Nhưng tạm thời không thấy Vân Nhu đâu.
Hôm nay, hình như anh còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi ngày, Hứa Tịnh Nhi mím môi, cụp mắt không nhìn anh nữa, sợ nhìn anh thêm một giây lại bị dao động.
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng, vào thẳng vấn đề: “Người anh muốn em gặp đâu?”.
Cô đã đến tận nơi rồi, không cần phải ra vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu đã ngửa bài từ lâu, đâm cho cô một nhát chí mạng rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần không biết là tức giận hay bất đắc dĩ: “Hứa Tịnh Nhi, nếu em nóng lòng muốn gặp thì nên đến từ sớm mới phải”.
“…”
Nhưng ngay sau đó, anh lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn”.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy trái tim mình như bị vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Đi thôi, ở sân sau, đang chờ em đó”.
Cố Khiết Thần chìa tay ra nắm tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em sao vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu, nhưng không nặn ra được nụ cười, dứt khoát cất bước đi trước.
Cố Khiết Thần thấy thế, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng cũng không truy hỏi, mà cất bước đi theo.
Đi đến sân sau nhà hàng lại là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co đi lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
Khi Hứa Tịnh Nhi nhìn qua, cô lập tức nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen rất bắt mắt được đặt trong căn phòng trong suốt kia.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới, nói rành rọt từng chữ một cách khó khăn: “Cố Khiết Thần, anh thực sự hy vọng em bước vào đó, gặp người trong lòng anh sao?”.
“Phải”, Cố Khiết Thần trả lời dứt khoát.
Giọng nói của anh vang lên bên tai, rõ ràng là giọng nói êm tai mê hoặc, nhưng lại như thứ gì đó dùng sức kéo rách trái tim Hứa Tịnh Nhi. Đôi lông mi dày rậm của cô không khỏi run rẩy.
Sau đó, cô nghe thấy Cố Khiết Thần nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, hôm nay đối với anh là ngày kỷ niệm rất quan trọng, anh muốn… cùng chia sẻ với em”.
Ngày kỷ niệm quan trọng… Giống hệt như lời Vân Nhu nói, vậy là ngày hôm nay đúng là ngày kỷ niệm của riêng bọn họ.
Còn muốn chia sẻ với cô nữa?
Cố Khiết Thần, rốt cuộc anh còn muốn làm em tổn thương đến mức nào nữa? Sao nào? Sợ cô không chịu ly hôn, quấn lấy anh không rời sao?
Vậy thì anh xem nhẹ cô quá rồi đấy.
Cũng phải, trong mắt anh, cô chưa bao giờ có hình tượng tốt, chẳng sao cả…
Nếu tình cảm này phải định trước là đặt dấu chấm hết, thì cô sẽ không tiếp tục dây dưa, cô sẽ lựa chọn thành toàn cho anh. Chỉ có điều lần này, cô sẽ không bỏ chạy chật vật như ba năm trước nữa, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Dựa vào đâu mà luôn là anh vứt bỏ cô chứ? Cô sẽ đá anh trước khi anh mở miệng!
Ly hôn thì ly hôn, người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn!
“Được, bây giờ em vào, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh”.
Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi cúp máy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang cất bước vào phòng.
Khoảnh khắc bước vào cửa nhà hàng, đập vào mắt cô trước tiên là rất nhiều ngọn nến, được đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, nhìn vô cùng lãng mạn.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi vừa chua xót vừa đau đớn.
Bỏ nhiều công sức như vậy thì hai người cứ kỷ niệm với nhau đi, cần gì phải đâm vào tim cô, có cần quá đáng như vậy không?
Chắc là Cố Khiết Thần đã bao trọn cả nhà hàng, nên cô không thấy ai khác. Sau đó có tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người đàn ông bước ra từ chỗ tối, càng đi càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.
Nhưng tạm thời không thấy Vân Nhu đâu.
Hôm nay, hình như anh còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi ngày, Hứa Tịnh Nhi mím môi, cụp mắt không nhìn anh nữa, sợ nhìn anh thêm một giây lại bị dao động.
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng, vào thẳng vấn đề: “Người anh muốn em gặp đâu?”.
Cô đã đến tận nơi rồi, không cần phải ra vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu đã ngửa bài từ lâu, đâm cho cô một nhát chí mạng rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần không biết là tức giận hay bất đắc dĩ: “Hứa Tịnh Nhi, nếu em nóng lòng muốn gặp thì nên đến từ sớm mới phải”.
“…”
Nhưng ngay sau đó, anh lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn”.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy trái tim mình như bị vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Đi thôi, ở sân sau, đang chờ em đó”.
Cố Khiết Thần chìa tay ra nắm tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em sao vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu, nhưng không nặn ra được nụ cười, dứt khoát cất bước đi trước.
Cố Khiết Thần thấy thế, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng cũng không truy hỏi, mà cất bước đi theo.
Đi đến sân sau nhà hàng lại là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co đi lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
Khi Hứa Tịnh Nhi nhìn qua, cô lập tức nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen rất bắt mắt được đặt trong căn phòng trong suốt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.