Chương 463: Nhân phẩm xấu xa như lời đồn (1)
Mẫn Hạ
19/09/2022
Sau đó, luật sư Tiền bắt đầu hỏi Hứa Tịnh Nhi: “Hứa Tịnh Nhi, xin cô hãy trả lời đúng sự thật những câu hỏi sau đây của tôi”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn ông ta, gật đầu: “Được”.
Luật sư Tiền: “Sau khi Vân Nhu về nước, hai người đã từng gặp riêng hai lần, đúng không?”.
“Phải”.
“Lần nào cũng ra về trong bực bội đúng không?”.
“Phải”.
“Bởi vì cô ghen với quá khứ yêu nhau của Vân Nhu và chồng cô, nên ôm hận trong lòng, thuê người bắt cóc cô ấy đúng không?”, luật sư Tiền bỗng nghiêm giọng.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, vô thức đáp: “Tôi không…”
Luật sư Tiền ngắt lời cô: “Tôi chỉ cần cô trả lời là phải hay là không phải”.
Hứa Tịnh Nhi mím môi nói: “Không phải”.
“Cô nói dối”, luật sư Tiền nghiêm nghị thốt ra ba chữ với cô.
Hứa Tịnh Nhi đã hiểu chiến thuật của ông ta. Ông ta dùng cách thức hỏi đáp ngắn gọn để dẫn dắt mọi người, khiến bọn họ nghĩ rằng cô căm ghét Vân Nhu. Đây chính là lý do cô bắt cóc và gây thương tích cho Vân Nhu.
Luật sư Tiền không hỏi Hứa Tịnh Nhi nữa, mà quay đầu nhìn về phía quan tòa, giọng nói dịu xuống: “Kính thưa quý tòa, tôi muốn mời nhân chứng”.
Quan tòa: “Đồng ý”.
Luật sư Tiền mời nhân chứng số một ra, đó là trợ lý của Vân Nhu. Hứa Tịnh Nhi nhận ra cô ta, chính là trợ lý đã tiếp đón cô và pha cà phê cho cô lúc cô đến phỏng vấn Vân Nhu.
Luật sư Tiền hỏi trợ lý: “Hôm đó có phải chính mắt cô nhìn thấy Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi cãi nhau không?”.
Trợ lý: “Phải”.
Luật sư Tiền: “Chính tai cô nghe thấy những lời bọn họ nói sao?”.
Trợ lý: “Phải”.
“Xin cô hãy kể lại ngắn gọn nội dung cuộc nói chuyện đó”.
Trợ lý: “Vân Nhu nói với Hứa Tịnh Nhi tình cảm tốt đẹp trong quá khứ giữa cô ấy và Cố Khiết Thần, chỉ vì lúc ấy theo đuổi lý tưởng mà bỏ lỡ. Cô ấy trở về là vì Cố Khiết Thần vẫn luôn chờ đợi cô ấy, cô ấy không muốn vì mâu thuẫn giữa bọn họ mà khiến Hứa Tịnh Nhi bị tổn thương, ôn hòa khuyên Hứa Tịnh Nhi bỏ đi. Nhưng Hứa Tịnh Nhi lại cho rằng Vân Nhu là người thứ ba, nổi giận đùng đùng, nói rất nhiều lời khó nghe, còn… còn bảo nếu Vân Nhu muốn cô ta ly hôn thì phải quỳ xuống cầu xin”.
Câu này vừa dứt, tất cả mọi người ồ lên.
Vân Nhu có lòng khuyên nhủ, mà Hứa Tịnh Nhi còn độc mồm độc miệng, không biết tốt xấu, nhân phẩm đúng là xấu xa như lời đồn.
Luật sư Tiền tỏ ý đã hỏi xong nhân chứng số một, sau đó xin mời nhân chứng số hai.
Nhân chứng số hai là một nhân viên mặc đồng phục spa, vừa lên đã nói rõ thân phận của mình, chính là nhân viên ở quán spa lần trước Hứa Tịnh Nhi và Cố Tuyết cùng đến.
Luật sư Tiền: “Bởi vì nhân chứng số một là trợ lý của Vân Nhu, sợ rằng có người cho là cô ấy bênh vực Vân Nhu, nên tôi đã tìm nhân chứng số hai. Cô ấy không có quan hệ gì với Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi, lời khai của cô ấy sẽ trung lập công bằng”.
Quan tòa gật đầu: “Ông có thể bắt đầu rồi”.
Luật sư Tiền: “Hôm đó có phải cô tận mắt nhìn thấy Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi xảy ra tranh chấp ở cửa spa không? Đồng thời tận tai nghe được nội dung cuộc đối thoại của bọn họ?”.
Nhân viên: “Phải! Tôi là lễ tân, đúng lúc nhìn thấy khách VIP của spa chúng tôi là cô Cố Tuyết đến, tôi đang định ra ngoài đón tiếp cô ấy thì nhìn thấy Cố Tuyết, Hứa Tịnh Nhi, Vân Nhu, và trợ lý của ba người họ đứng nói chuyện ở cửa”.
“Lúc đầu Vân Nhu không để ý tới Hứa Tịnh Nhi, cô ấy và Cố Tuyết có quen biết nhau, bọn họ chỉ hàn huyên mấy câu, nhưng Hứa Tịnh Nhi bỗng lên tiếng mỉa mai Vân Nhu, nói Vân Nhu là giả vờ thanh cao, rõ ràng là có lòng oán hận Vân Nhu. Vân Nhu không đáp trả mà yên lặng chịu đựng”.
Lời nói của nhân viên lại khiến mọi người một phen xôn xao.
Đã như vậy rồi mà Hứa Tịnh Nhi còn mặt mũi phủ nhận, nói cô không ghen ghét Vân Nhu, không sinh lòng oán hận, không muốn hãm hại Vân Nhu sao?
Hứa Tịnh Nhi nhìn ông ta, gật đầu: “Được”.
Luật sư Tiền: “Sau khi Vân Nhu về nước, hai người đã từng gặp riêng hai lần, đúng không?”.
“Phải”.
“Lần nào cũng ra về trong bực bội đúng không?”.
“Phải”.
“Bởi vì cô ghen với quá khứ yêu nhau của Vân Nhu và chồng cô, nên ôm hận trong lòng, thuê người bắt cóc cô ấy đúng không?”, luật sư Tiền bỗng nghiêm giọng.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, vô thức đáp: “Tôi không…”
Luật sư Tiền ngắt lời cô: “Tôi chỉ cần cô trả lời là phải hay là không phải”.
Hứa Tịnh Nhi mím môi nói: “Không phải”.
“Cô nói dối”, luật sư Tiền nghiêm nghị thốt ra ba chữ với cô.
Hứa Tịnh Nhi đã hiểu chiến thuật của ông ta. Ông ta dùng cách thức hỏi đáp ngắn gọn để dẫn dắt mọi người, khiến bọn họ nghĩ rằng cô căm ghét Vân Nhu. Đây chính là lý do cô bắt cóc và gây thương tích cho Vân Nhu.
Luật sư Tiền không hỏi Hứa Tịnh Nhi nữa, mà quay đầu nhìn về phía quan tòa, giọng nói dịu xuống: “Kính thưa quý tòa, tôi muốn mời nhân chứng”.
Quan tòa: “Đồng ý”.
Luật sư Tiền mời nhân chứng số một ra, đó là trợ lý của Vân Nhu. Hứa Tịnh Nhi nhận ra cô ta, chính là trợ lý đã tiếp đón cô và pha cà phê cho cô lúc cô đến phỏng vấn Vân Nhu.
Luật sư Tiền hỏi trợ lý: “Hôm đó có phải chính mắt cô nhìn thấy Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi cãi nhau không?”.
Trợ lý: “Phải”.
Luật sư Tiền: “Chính tai cô nghe thấy những lời bọn họ nói sao?”.
Trợ lý: “Phải”.
“Xin cô hãy kể lại ngắn gọn nội dung cuộc nói chuyện đó”.
Trợ lý: “Vân Nhu nói với Hứa Tịnh Nhi tình cảm tốt đẹp trong quá khứ giữa cô ấy và Cố Khiết Thần, chỉ vì lúc ấy theo đuổi lý tưởng mà bỏ lỡ. Cô ấy trở về là vì Cố Khiết Thần vẫn luôn chờ đợi cô ấy, cô ấy không muốn vì mâu thuẫn giữa bọn họ mà khiến Hứa Tịnh Nhi bị tổn thương, ôn hòa khuyên Hứa Tịnh Nhi bỏ đi. Nhưng Hứa Tịnh Nhi lại cho rằng Vân Nhu là người thứ ba, nổi giận đùng đùng, nói rất nhiều lời khó nghe, còn… còn bảo nếu Vân Nhu muốn cô ta ly hôn thì phải quỳ xuống cầu xin”.
Câu này vừa dứt, tất cả mọi người ồ lên.
Vân Nhu có lòng khuyên nhủ, mà Hứa Tịnh Nhi còn độc mồm độc miệng, không biết tốt xấu, nhân phẩm đúng là xấu xa như lời đồn.
Luật sư Tiền tỏ ý đã hỏi xong nhân chứng số một, sau đó xin mời nhân chứng số hai.
Nhân chứng số hai là một nhân viên mặc đồng phục spa, vừa lên đã nói rõ thân phận của mình, chính là nhân viên ở quán spa lần trước Hứa Tịnh Nhi và Cố Tuyết cùng đến.
Luật sư Tiền: “Bởi vì nhân chứng số một là trợ lý của Vân Nhu, sợ rằng có người cho là cô ấy bênh vực Vân Nhu, nên tôi đã tìm nhân chứng số hai. Cô ấy không có quan hệ gì với Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi, lời khai của cô ấy sẽ trung lập công bằng”.
Quan tòa gật đầu: “Ông có thể bắt đầu rồi”.
Luật sư Tiền: “Hôm đó có phải cô tận mắt nhìn thấy Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi xảy ra tranh chấp ở cửa spa không? Đồng thời tận tai nghe được nội dung cuộc đối thoại của bọn họ?”.
Nhân viên: “Phải! Tôi là lễ tân, đúng lúc nhìn thấy khách VIP của spa chúng tôi là cô Cố Tuyết đến, tôi đang định ra ngoài đón tiếp cô ấy thì nhìn thấy Cố Tuyết, Hứa Tịnh Nhi, Vân Nhu, và trợ lý của ba người họ đứng nói chuyện ở cửa”.
“Lúc đầu Vân Nhu không để ý tới Hứa Tịnh Nhi, cô ấy và Cố Tuyết có quen biết nhau, bọn họ chỉ hàn huyên mấy câu, nhưng Hứa Tịnh Nhi bỗng lên tiếng mỉa mai Vân Nhu, nói Vân Nhu là giả vờ thanh cao, rõ ràng là có lòng oán hận Vân Nhu. Vân Nhu không đáp trả mà yên lặng chịu đựng”.
Lời nói của nhân viên lại khiến mọi người một phen xôn xao.
Đã như vậy rồi mà Hứa Tịnh Nhi còn mặt mũi phủ nhận, nói cô không ghen ghét Vân Nhu, không sinh lòng oán hận, không muốn hãm hại Vân Nhu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.