Chương 510: Nịnh anh (2)
Mẫn Hạ
23/09/2022
Biết là anh vì lo lắng cho cô mới tức giận, đôi
mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi đảo mấy vòng, thuận theo lời anh nói: “Được thôi, em cũng muốn làm cô bé ngón tay cái của anh, ngày nào cũng theo
anh đi ăn chơi nhảy múa, không cần phải làm gì, sướng biết bao nhiêu”.
Giọng nói của anh vang lên trên đầu cô: “Vậy cứ thế đi”.
“Ừ, cứ thế đi”, Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu.
Nếu cô đã muốn nịnh anh thì anh cũng không còn sức phản kháng, huống hồ anh cũng không hề tức giận.
Cố Khiết Thần đẩy nhẹ cô ra, cúi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hơi nhíu mày: “Vết thương còn đau không?”.
Vừa nãy thấy cô đang lấy lời khai, anh đã đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính để hỏi về tình hình vết thương của cô, không có gì nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược.
Tuy bác sĩ đã nói vậy, nhưng anh vẫn lo cô sẽ khó chịu, đau đớn.
Nếu nói thật thì thực ra vết thương vẫn rất đau, dù sao cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, bị chém mấy nhát dao, lại chảy nhiều máu như vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lắc đầu, nói: “Hết đau rồi”.
Cô không đành lòng nhìn anh nhíu mày, không đành lòng nhìn anh lo lắng nữa.
Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đáy mắt dao động, giọng nói cũng trầm xuống: “Nói thật”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Được rồi, hơi đau một chút, chỉ một chút xíu thôi, thật đấy”.
Cố Khiết Thần không nói gì, ánh mắt càng ngày càng sầm xuống.
Hứa Tịnh Nhi cũng không nói gì nữa, chìa tay ra kéo góc áo Cố Khiết Thần, miệng méo xệch, dáng vẻ ngoan ngoãn xin tha.
Không ngờ giây tiếp theo, Cố Khiết Thần tóm lấy tay cô, kéo ra, hiển nhiên là chiêu này không có tác dụng.
Nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn nhây không chịu thôi, anh kéo ra cô lại túm lấy, lại kéo ra, lại túm lấy, được mấy lần như vậy, người đàn ông nắm lấy tay cô, không buông ra nữa.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cười tươi như hoa.
Cố Khiết Thần nhìn cô, sự tức giận bỗng tan biến, sắc mặt căng cứng cũng dần dịu lại, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên.
Hứa Tịnh Nhi của ba năm trước… đang dần quay trở lại rồi.
Khoảnh khắc ngọt ngào ấm áp này kéo dài đến lúc tiếng ho khan của Từ Soái vang lên, liền lập tức bị phá vỡ.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh, vóc dáng cao ráo của Từ Soái dựa vào cánh cửa, cười hi hi: “Thật ngại quá, tôi không muốn làm phiền khoảnh khắc ngọt ngào của hai người đâu, nhưng tôi có việc muốn hỏi Hứa Tịnh Nhi gấp, có thể… có thể dành cho tôi chút thời gian không?”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa nói gì, Cố Khiết Thần đã cướp lời: “Không, anh có thể cút được rồi”.
Là anh bảo anh ta trông chừng Hứa Tịnh Nhi, kết quả khiến cô suýt nữa gặp chuyện, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt anh?
Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Cố Khiết Thần, Từ Soái quả thực có chút không đỡ nổi. Anh ta đã định bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bước vào phòng bệnh, chỉ dám nhìn Hứa Tịnh Nhi, yếu ớt nói: “Nể tình hôm qua tôi có công cứu giá, cô hãy trả lời một câu hỏi của tôi. Người giết cô là Vân Nhu chứ không phải Tiêu Thuần, đúng không?”.
Anh ta còn chưa mở miệng, Hứa Tịnh Nhi đã đoán được anh ta sẽ hỏi chuyện này, nên không hề bất ngờ.
Tuy cô không có hảo cảm với Từ Soái, nhưng hôm qua đúng là anh ta xuất hiện kịp thời cứu cô, ơn huệ này cô vẫn phải báo đáp.
Cô gật đầu đáp: “Là Vân Nhu, người áo đen kia cầm dao đuổi theo tôi, tôi có thể chắc chắn là cô ta”.
Cô khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp: “Chỉ có điều…”
Giọng nói của anh vang lên trên đầu cô: “Vậy cứ thế đi”.
“Ừ, cứ thế đi”, Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu.
Nếu cô đã muốn nịnh anh thì anh cũng không còn sức phản kháng, huống hồ anh cũng không hề tức giận.
Cố Khiết Thần đẩy nhẹ cô ra, cúi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hơi nhíu mày: “Vết thương còn đau không?”.
Vừa nãy thấy cô đang lấy lời khai, anh đã đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính để hỏi về tình hình vết thương của cô, không có gì nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược.
Tuy bác sĩ đã nói vậy, nhưng anh vẫn lo cô sẽ khó chịu, đau đớn.
Nếu nói thật thì thực ra vết thương vẫn rất đau, dù sao cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, bị chém mấy nhát dao, lại chảy nhiều máu như vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lắc đầu, nói: “Hết đau rồi”.
Cô không đành lòng nhìn anh nhíu mày, không đành lòng nhìn anh lo lắng nữa.
Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đáy mắt dao động, giọng nói cũng trầm xuống: “Nói thật”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Được rồi, hơi đau một chút, chỉ một chút xíu thôi, thật đấy”.
Cố Khiết Thần không nói gì, ánh mắt càng ngày càng sầm xuống.
Hứa Tịnh Nhi cũng không nói gì nữa, chìa tay ra kéo góc áo Cố Khiết Thần, miệng méo xệch, dáng vẻ ngoan ngoãn xin tha.
Không ngờ giây tiếp theo, Cố Khiết Thần tóm lấy tay cô, kéo ra, hiển nhiên là chiêu này không có tác dụng.
Nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn nhây không chịu thôi, anh kéo ra cô lại túm lấy, lại kéo ra, lại túm lấy, được mấy lần như vậy, người đàn ông nắm lấy tay cô, không buông ra nữa.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cười tươi như hoa.
Cố Khiết Thần nhìn cô, sự tức giận bỗng tan biến, sắc mặt căng cứng cũng dần dịu lại, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên.
Hứa Tịnh Nhi của ba năm trước… đang dần quay trở lại rồi.
Khoảnh khắc ngọt ngào ấm áp này kéo dài đến lúc tiếng ho khan của Từ Soái vang lên, liền lập tức bị phá vỡ.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh, vóc dáng cao ráo của Từ Soái dựa vào cánh cửa, cười hi hi: “Thật ngại quá, tôi không muốn làm phiền khoảnh khắc ngọt ngào của hai người đâu, nhưng tôi có việc muốn hỏi Hứa Tịnh Nhi gấp, có thể… có thể dành cho tôi chút thời gian không?”.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa nói gì, Cố Khiết Thần đã cướp lời: “Không, anh có thể cút được rồi”.
Là anh bảo anh ta trông chừng Hứa Tịnh Nhi, kết quả khiến cô suýt nữa gặp chuyện, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt anh?
Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Cố Khiết Thần, Từ Soái quả thực có chút không đỡ nổi. Anh ta đã định bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bước vào phòng bệnh, chỉ dám nhìn Hứa Tịnh Nhi, yếu ớt nói: “Nể tình hôm qua tôi có công cứu giá, cô hãy trả lời một câu hỏi của tôi. Người giết cô là Vân Nhu chứ không phải Tiêu Thuần, đúng không?”.
Anh ta còn chưa mở miệng, Hứa Tịnh Nhi đã đoán được anh ta sẽ hỏi chuyện này, nên không hề bất ngờ.
Tuy cô không có hảo cảm với Từ Soái, nhưng hôm qua đúng là anh ta xuất hiện kịp thời cứu cô, ơn huệ này cô vẫn phải báo đáp.
Cô gật đầu đáp: “Là Vân Nhu, người áo đen kia cầm dao đuổi theo tôi, tôi có thể chắc chắn là cô ta”.
Cô khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp: “Chỉ có điều…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.