Chương 269: Quà mừng năm mới (1)
Mẫn Hạ
31/08/2022
Hứa Tịnh Nhi không phát hiện ra, còn đưa lưỡi liếm môi, vô cùng nhớ nhung dư vị đó.
Thịt kho cướp về tay, đặc biệt là cướp từ trên tay Cố Khiết Thần ngon hơn thịt kho bình thường gấp trăm lần. Cô cười đôi mắt cong cong, đôi mắt đó vô cùng sáng đẹp.
Ăn no uống đủ, Hứa Tịnh Nhi đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người lại bị kéo về ghế ngồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bàn tay anh đã vuốt nhẹ sau gáy cô, sau đó trước mắt cô tối lại, gương mặt phóng to của anh gần trong gang tấc, môi cô bị môi anh lấp kín.
Gương mặt tươi cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ, hai mắt trừng lớn.
Nụ hôn của Cố Khiết Thần đến vô cùng đột ngột, cũng rất mạnh mẽ, dùng sức mút lấy môi cô. Lưỡi theo đó tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, ngang tàng càn quét trong miệng cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
“Ưm…”.
Hứa Tịnh Nhi giơ tay đẩy anh ra, tay Cố Khiết Thần lại siết chặt hơn, giữ chặt cô trước người mình, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông tay.
Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi sắp ngạt thở, ánh mắt mê man, môi Cố Khiết Thần mới rời khỏi môi cô. Anh không buông cô ra ngay, trán chạm vào trán cô, đáy mắt dâng lên tia sáng. Ngón tay anh khẽ vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến đỏ lên của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn toát ra sự vui sướng thỏa mãn: “Ừm, ngon lắm”.
“…”.
Cho nên, cô cướp món ăn trên đũa anh, anh dứt khoát cướp về từ miệng cô sao?
Tên khốn Cố Khiết Thần, không hổ là người kinh doanh máu lạnh ăn tươi nuốt sống, đúng là chiếm hết lời!
Hứa Tịnh Nhi cắn răng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng sức mạnh của cô lại không cho phép cô đánh tên háo sắc này một trận. Cuối cùng cô chỉ đành buồn bực đẩy Cố Khiết Thần ra, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Cô Lâm nhìn thấy tất cả, bỗng dưng thấy kiêu ngạo.
Thịt kho cô ấy làm cũng ngon quá đi mà, vì một miếng thịt kho mà hai người tranh nhau đến như vậy.
Cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngứa nghề hỏi Cố Khiết Thần: “Cậu chủ, nếu cậu vẫn chưa ăn no thì tôi sẽ làm thêm một phần thịt kho nữa, rất nhanh sẽ có!”.
“Không cần đâu, tôi ăn thêm cái này là được rồi”.
Nói xong, Cố Khiết Thần lấy nửa chén cơm mà Hứa Tịnh Nhi ăn còn thừa lại, liên tục và cơm, nhanh chóng ăn hết.
Sau khi ăn uống no đủ, Cố Khiết Thần hài lòng đứng dậy, còn vui vẻ khen cô Lâm một câu: “Chị Lâm, món chị nấu bao nhiêu năm vẫn ngon như vậy”.
Cô Lâm lập tức e thẹn, cậu chủ khen món cô ấy nấu ngon với gương mặt đẹp trai như vậy, cô ấy yêu rồi!
…
Trong phòng ngủ.
Hứa Tịnh Nhi ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, không dùng dấu chấm câu, không lặp lại chữ nào, điên cuồng mắng Cố Khiết Thần gần ba nghìn chữ, sau đó cơn tức nghẹn nơi ngực mới giảm bớt một nửa.
Bỗng nhiên điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, mở ra xem, nửa cơn giận còn lại lập tức tiêu tan.
Thẻ ngân hàng của cô đã về tiền, là tiền nhuận bút bài viết về Dung Vương lần này. Buổi chiều cô vừa mới giao bản thảo, tối đã có tiền, cho nên cô rất thích hiệu suất trả tiền của cấp trên, giúp người ta rất có động lực làm việc!
Ting một tiếng, điện thoại lại có tin nhắn chưa đọc.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa thoát ra khỏi mục tin nhắn, lại nhìn thấy một khoản tiền vào tài khoản, hơn nữa còn là số tiền rất lớn. Cô vô thức đếm số 0 ở đằng sau, vô cùng kinh ngạc.
Một triệu tệ…
Má ơi, bài viết về Dung Vương là cô liều mạng lấy được cũng chỉ được trả một trăm nghìn tệ, một triệu tệ này là sao?
Thịt kho cướp về tay, đặc biệt là cướp từ trên tay Cố Khiết Thần ngon hơn thịt kho bình thường gấp trăm lần. Cô cười đôi mắt cong cong, đôi mắt đó vô cùng sáng đẹp.
Ăn no uống đủ, Hứa Tịnh Nhi đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người lại bị kéo về ghế ngồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bàn tay anh đã vuốt nhẹ sau gáy cô, sau đó trước mắt cô tối lại, gương mặt phóng to của anh gần trong gang tấc, môi cô bị môi anh lấp kín.
Gương mặt tươi cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ, hai mắt trừng lớn.
Nụ hôn của Cố Khiết Thần đến vô cùng đột ngột, cũng rất mạnh mẽ, dùng sức mút lấy môi cô. Lưỡi theo đó tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, ngang tàng càn quét trong miệng cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
“Ưm…”.
Hứa Tịnh Nhi giơ tay đẩy anh ra, tay Cố Khiết Thần lại siết chặt hơn, giữ chặt cô trước người mình, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông tay.
Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi sắp ngạt thở, ánh mắt mê man, môi Cố Khiết Thần mới rời khỏi môi cô. Anh không buông cô ra ngay, trán chạm vào trán cô, đáy mắt dâng lên tia sáng. Ngón tay anh khẽ vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến đỏ lên của Hứa Tịnh Nhi, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn toát ra sự vui sướng thỏa mãn: “Ừm, ngon lắm”.
“…”.
Cho nên, cô cướp món ăn trên đũa anh, anh dứt khoát cướp về từ miệng cô sao?
Tên khốn Cố Khiết Thần, không hổ là người kinh doanh máu lạnh ăn tươi nuốt sống, đúng là chiếm hết lời!
Hứa Tịnh Nhi cắn răng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng sức mạnh của cô lại không cho phép cô đánh tên háo sắc này một trận. Cuối cùng cô chỉ đành buồn bực đẩy Cố Khiết Thần ra, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Cô Lâm nhìn thấy tất cả, bỗng dưng thấy kiêu ngạo.
Thịt kho cô ấy làm cũng ngon quá đi mà, vì một miếng thịt kho mà hai người tranh nhau đến như vậy.
Cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngứa nghề hỏi Cố Khiết Thần: “Cậu chủ, nếu cậu vẫn chưa ăn no thì tôi sẽ làm thêm một phần thịt kho nữa, rất nhanh sẽ có!”.
“Không cần đâu, tôi ăn thêm cái này là được rồi”.
Nói xong, Cố Khiết Thần lấy nửa chén cơm mà Hứa Tịnh Nhi ăn còn thừa lại, liên tục và cơm, nhanh chóng ăn hết.
Sau khi ăn uống no đủ, Cố Khiết Thần hài lòng đứng dậy, còn vui vẻ khen cô Lâm một câu: “Chị Lâm, món chị nấu bao nhiêu năm vẫn ngon như vậy”.
Cô Lâm lập tức e thẹn, cậu chủ khen món cô ấy nấu ngon với gương mặt đẹp trai như vậy, cô ấy yêu rồi!
…
Trong phòng ngủ.
Hứa Tịnh Nhi ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, không dùng dấu chấm câu, không lặp lại chữ nào, điên cuồng mắng Cố Khiết Thần gần ba nghìn chữ, sau đó cơn tức nghẹn nơi ngực mới giảm bớt một nửa.
Bỗng nhiên điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, mở ra xem, nửa cơn giận còn lại lập tức tiêu tan.
Thẻ ngân hàng của cô đã về tiền, là tiền nhuận bút bài viết về Dung Vương lần này. Buổi chiều cô vừa mới giao bản thảo, tối đã có tiền, cho nên cô rất thích hiệu suất trả tiền của cấp trên, giúp người ta rất có động lực làm việc!
Ting một tiếng, điện thoại lại có tin nhắn chưa đọc.
Hứa Tịnh Nhi còn chưa thoát ra khỏi mục tin nhắn, lại nhìn thấy một khoản tiền vào tài khoản, hơn nữa còn là số tiền rất lớn. Cô vô thức đếm số 0 ở đằng sau, vô cùng kinh ngạc.
Một triệu tệ…
Má ơi, bài viết về Dung Vương là cô liều mạng lấy được cũng chỉ được trả một trăm nghìn tệ, một triệu tệ này là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.