Chương 739: Quá nhiều nghi vấn (1)
Mẫn Hạ
26/10/2022
Cô không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy hai người đã rơi được hai phần ba, cách mặt đất không còn xa nữa.
Với tốc độ rơi xuống như thế này, vỡ đầu chảy máu là chuyện khó tránh, chắc chắn tình trạng chết sẽ rất khó coi.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ, còn không bằng ở lại trên đó đánh nhau với cô Bạch, người đàn ông này cố ý kéo theo cô chết cùng sao?
Không ngờ rơi đến một ô cửa sổ ở tầng hai, thân thể đang rơi xuống của hai người bỗng khựng lại. Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nhìn thấy, hóa ra trên người người đàn ông này treo dây thép rất mảnh, chắc là đã cố định ở chỗ nào đó trên tầng ba, nên anh ta mới dám nhảy bất chấp như vậy.
Nhưng người cô không có dây, chỉ dựa vào cánh tay anh ta đang ôm cô, và sức cô ôm lấy anh ta để chống đỡ. Người đàn ông được dây thép kéo lại, còn người cô bắt đầu tụt xuống từng chút một.
“Bám lấy cửa sổ, nhảy vào trong!”, giọng nói của người đàn ông vẫn rất nhanh nhẹn dứt khoát, thẳng thừng hạ lệnh.
Tính mạng quan trọng, đương nhiên là Hứa Tịnh Nhi làm theo.
Cô là người rất linh hoạt, hồi còn chạy tin trèo lên trèo xuống, từng làm không ít chuyện thoát thân, nên việc nhảy vào cửa sổ đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Cô bám tay vào cửa sổ, đúng lúc cửa sổ đang mở, người đàn ông dùng hai cánh tay đỡ người cô, lúc cô dùng sức nhảy vào, anh ta còn đẩy giúp một cái ở phía sau.
Hứa Tịnh Nhi thuận lợi nhảy vào trong, tiếp đất.
Cô vỗ tay, đứng dậy, xoay người lại định giúp đỡ kéo người đàn ông kia vào. Dù sao anh ta cũng cứu cô, cô không thể chỉ lo thoát thân được.
Nhưng khi cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì chỉ còn màn đêm tối mịt, đâu có bóng dáng của người đàn ông nào?
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt đứng yên tại chỗ, chớp mắt mấy cái.
Người đâu rồi?
Cô vội vàng bò cả người lên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới, nhưng tầng dưới cũng không một bóng người. Cô vẫn chưa bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nào.
Biến mất rồi sao? Hay là… tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là giấc mơ? Thực ra hiện giờ cô đang không tỉnh táo?
Hứa Tịnh Nhi giơ tay lên, vỗ mạnh vào đầu mình, cảm giác đau đớn lập tức ập tới, cô nhăn nhó, sau đó xoa đầu.
Đau thì chính là thật…
Hơn nữa hiện giờ tim cô vẫn đập rất nhanh, sau lưng vì căng thẳng mà đổ mồ hôi, mọi thứ đều cho thấy chuyện vừa rồi là thật.
Cô nhìn thấy cô Bạch là thật, người đàn ông cứu cô cũng là thật. Tuy không biết anh ta biến mất kiểu gì… nhưng chắc là cũng không gặp nguy hiểm gì.
Rốt cuộc cô Bạch và người đàn ông trung niên có vẻ là ông Tả kia có mối quan hệ gì? Người đàn ông này là ai? Tại sao lại cứu cô? Và cả cảm giác quen thuộc vương vấn này là sao?
Lượng thông tin quá lớn, nhất thời cô không thể tiêu hóa hết được.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô phát hiện mình đang ở một căn phòng trống, chắc là phòng dành cho khách, mà lúc này đã hơn 3 giờ…
Hơn 2 giờ cô ra khỏi phòng, đến bây giờ đã được hơn một tiếng.
Dù thế nào cô cũng phải nhanh chóng về phòng, giả vờ như vẫn đang ngủ, nếu cô Bạch phát hiện chuyện gì bất ổn, thì cũng không thể để người ta tóm được điểm yếu, nghi ngờ đến cô.
Hơn nữa, nhỡ Tả An tỉnh dậy giữa chừng, thấy cô không ngủ trên giường thì cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hứa Tịnh Nhi mở hé cửa phòng, chắc chắn bên ngoài không có ai mới bước ra, sau đó trở về phòng ngủ của Tả An, cô cũng mở cửa rất nhẹ nhàng.
Với tốc độ rơi xuống như thế này, vỡ đầu chảy máu là chuyện khó tránh, chắc chắn tình trạng chết sẽ rất khó coi.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ, còn không bằng ở lại trên đó đánh nhau với cô Bạch, người đàn ông này cố ý kéo theo cô chết cùng sao?
Không ngờ rơi đến một ô cửa sổ ở tầng hai, thân thể đang rơi xuống của hai người bỗng khựng lại. Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới nhìn thấy, hóa ra trên người người đàn ông này treo dây thép rất mảnh, chắc là đã cố định ở chỗ nào đó trên tầng ba, nên anh ta mới dám nhảy bất chấp như vậy.
Nhưng người cô không có dây, chỉ dựa vào cánh tay anh ta đang ôm cô, và sức cô ôm lấy anh ta để chống đỡ. Người đàn ông được dây thép kéo lại, còn người cô bắt đầu tụt xuống từng chút một.
“Bám lấy cửa sổ, nhảy vào trong!”, giọng nói của người đàn ông vẫn rất nhanh nhẹn dứt khoát, thẳng thừng hạ lệnh.
Tính mạng quan trọng, đương nhiên là Hứa Tịnh Nhi làm theo.
Cô là người rất linh hoạt, hồi còn chạy tin trèo lên trèo xuống, từng làm không ít chuyện thoát thân, nên việc nhảy vào cửa sổ đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Cô bám tay vào cửa sổ, đúng lúc cửa sổ đang mở, người đàn ông dùng hai cánh tay đỡ người cô, lúc cô dùng sức nhảy vào, anh ta còn đẩy giúp một cái ở phía sau.
Hứa Tịnh Nhi thuận lợi nhảy vào trong, tiếp đất.
Cô vỗ tay, đứng dậy, xoay người lại định giúp đỡ kéo người đàn ông kia vào. Dù sao anh ta cũng cứu cô, cô không thể chỉ lo thoát thân được.
Nhưng khi cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì chỉ còn màn đêm tối mịt, đâu có bóng dáng của người đàn ông nào?
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt đứng yên tại chỗ, chớp mắt mấy cái.
Người đâu rồi?
Cô vội vàng bò cả người lên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới, nhưng tầng dưới cũng không một bóng người. Cô vẫn chưa bỏ cuộc, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nào.
Biến mất rồi sao? Hay là… tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là giấc mơ? Thực ra hiện giờ cô đang không tỉnh táo?
Hứa Tịnh Nhi giơ tay lên, vỗ mạnh vào đầu mình, cảm giác đau đớn lập tức ập tới, cô nhăn nhó, sau đó xoa đầu.
Đau thì chính là thật…
Hơn nữa hiện giờ tim cô vẫn đập rất nhanh, sau lưng vì căng thẳng mà đổ mồ hôi, mọi thứ đều cho thấy chuyện vừa rồi là thật.
Cô nhìn thấy cô Bạch là thật, người đàn ông cứu cô cũng là thật. Tuy không biết anh ta biến mất kiểu gì… nhưng chắc là cũng không gặp nguy hiểm gì.
Rốt cuộc cô Bạch và người đàn ông trung niên có vẻ là ông Tả kia có mối quan hệ gì? Người đàn ông này là ai? Tại sao lại cứu cô? Và cả cảm giác quen thuộc vương vấn này là sao?
Lượng thông tin quá lớn, nhất thời cô không thể tiêu hóa hết được.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô phát hiện mình đang ở một căn phòng trống, chắc là phòng dành cho khách, mà lúc này đã hơn 3 giờ…
Hơn 2 giờ cô ra khỏi phòng, đến bây giờ đã được hơn một tiếng.
Dù thế nào cô cũng phải nhanh chóng về phòng, giả vờ như vẫn đang ngủ, nếu cô Bạch phát hiện chuyện gì bất ổn, thì cũng không thể để người ta tóm được điểm yếu, nghi ngờ đến cô.
Hơn nữa, nhỡ Tả An tỉnh dậy giữa chừng, thấy cô không ngủ trên giường thì cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hứa Tịnh Nhi mở hé cửa phòng, chắc chắn bên ngoài không có ai mới bước ra, sau đó trở về phòng ngủ của Tả An, cô cũng mở cửa rất nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.