Chương 652: Rốt cuộc muốn giở trò gì? (2)
Mẫn Hạ
11/10/2022
Sau khi tan họp, Hứa Tịnh Nhi cùng Tả An trở về phòng làm việc.
Trước khi bước vào phòng làm việc của mình, Tả An cười nói với cô: “Tịnh Nhi, buổi tối cô tham gia bữa tiệc cùng tôi nhé”.
“Được”.
Thời gian này làm việc cùng nhau, anh ta dần không gọi cô là Hứa Tịnh Nhi, mà gọi là Tịnh Nhi để tỏ vẻ thân thiết. Còn những bữa tiệc trước đây, thỉnh thoảng anh ta dẫn theo cô, nhưng đa phần là dẫn theo Kiều Sở.
Hôm nay, Cố Khiết Thần cũng tham gia bữa tiệc, mà anh ta cũng gọi cả cô đi cùng.
Cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn giở trò gì.
…
Ở một chỗ khác.
Tả Tư cùng Cố Khiết Thần trở về phòng làm việc của anh, thấy anh ngồi sau bàn làm việc như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cầm văn kiện lên xem. Cô ta bước tới, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cố tổng, anh thực sự muốn tham gia bữa tiệc tối nay sao? Anh không sợ…”
Cố Khiết Thần ngắt lời cô ta: “Tôi tự có chừng mực”.
Ngừng một lát, anh nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu cậu ta đã muốn thăm dò thì cứ để cậu ta thăm dò, không phải lần này thì sẽ có lần sau”.
“Còn nữa, cô đã thất thố quá nhiều lần, đây không phải là cảm xúc mà cô nên có”.
Một câu nói như tạt gáo nước lạnh vào đầu Tả Tư, khuôn mặt lo lắng của cô ta đầu tiên cứng đờ lại, sau đó không khỏi tự giễu: “Đương nhiên tôi không so được với Cố tổng anh rồi”.
“Nhưng anh nhắc nhở cũng đúng, dạo này tôi thất thố rất nhiều, chỉ là ai đó không đón nhận tấm lòng của tôi mà thôi”.
“Cô có thể ra ngoài được rồi”, Cố Khiết Thần lạnh lùng ném ra mấy chữ.
Dường như Tả Tư cảm thấy buồn cười, cô ta phì cười: “Trách tôi nhiều chuyện, nếu Cố tổng đã có định liệu, thì tôi yên tâm rồi”.
Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.
Bước ra khỏi phòng làm việc, cửa vừa đóng lại, cô ta đứng im tại chỗ, hai tay siết chặt, nhưng chỉ một giây lại thả lỏng ngay, khuôn mặt khôi phục sự cao ngạo lạnh lùng thường thấy, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời đi.
…
Bữa tiệc được tổ chức ở Cố Viên.
Kiều Sở lái xe, đưa Tả An và Hứa Tịnh Nhi đến, còn phía Cố Khiết Thần là trợ lý Lâm lái xe. Hai chiếc xe rời khỏi cổng tòa nhà tập đoàn Cố Thị cùng một lúc. Trên đường đi, Kiều Sở và trợ lý Lâm như kiểu so bì cao thấp với nhau, hai bên điều khiển tốc độ xe, không ai chịu nhường ai, anh vượt tôi thì tôi phải vượt anh.
Cuối cùng, đến Cố Viên gần như cùng lúc.
Lần này có mấy quản lý cấp cao của tập đoàn nước ngoài đến, có một người là Hoa kiều, cực kỳ am hiểu kiểu bàn việc làm ăn trên bàn rượu, không ngừng nâng ly mời rượu. Anh ta như vậy, những người khác đương nhiên cũng không thể làm mất hứng, chỉ có thể mời lại, uống hết ly này đến ly khác.
Hứa Tịnh Nhi là phụ nữ, Tả An nói đỡ cho cô nên cô không phải uống. Nhưng Cố Khiết Thần, Tả An và trợ lý Lâm đều bị chuốc không ít.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì đại khái cũng biết dụng ý của Tả An. Có lẽ anh ta cũng phát hiện ra tình trạng sức khỏe của Cố Khiết Thần không được tốt, nên cố ý tổ chức bữa tiệc này để thăm dò tình trạng sức khỏe của anh.
Nếu sức khỏe Cố Khiết Thần không tốt, tối nay lại uống nhiều rượu như vậy, nhỡ không chịu được thì chẳng phải sẽ gục luôn tại chỗ sao?
Cũng may, uống mấy lượt rượu, tuy khuôn mặt anh vì men rượu mà hơi đỏ ửng, nhưng không nhìn ra điều gì khác lạ, Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng có thể là cô nghĩ nhiều, nhỡ đâu anh quả thực chỉ bị cảm sốt gì đó vặt vãnh, bây giờ đã khỏe lại thì sao?
Bữa tiệc kết thúc, trợ lý Lâm đã uống say khướt, không còn sức để đưa Cố Khiết Thần về. Tả An nhìn Cố Khiết Thần, rồi lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Cố tổng, Tịnh Nhi không uống rượu, tôi còn có Kiều Sở đưa về, hay là… để cô ấy đưa anh về nhé?”.
Trước khi bước vào phòng làm việc của mình, Tả An cười nói với cô: “Tịnh Nhi, buổi tối cô tham gia bữa tiệc cùng tôi nhé”.
“Được”.
Thời gian này làm việc cùng nhau, anh ta dần không gọi cô là Hứa Tịnh Nhi, mà gọi là Tịnh Nhi để tỏ vẻ thân thiết. Còn những bữa tiệc trước đây, thỉnh thoảng anh ta dẫn theo cô, nhưng đa phần là dẫn theo Kiều Sở.
Hôm nay, Cố Khiết Thần cũng tham gia bữa tiệc, mà anh ta cũng gọi cả cô đi cùng.
Cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn giở trò gì.
…
Ở một chỗ khác.
Tả Tư cùng Cố Khiết Thần trở về phòng làm việc của anh, thấy anh ngồi sau bàn làm việc như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cầm văn kiện lên xem. Cô ta bước tới, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cố tổng, anh thực sự muốn tham gia bữa tiệc tối nay sao? Anh không sợ…”
Cố Khiết Thần ngắt lời cô ta: “Tôi tự có chừng mực”.
Ngừng một lát, anh nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu cậu ta đã muốn thăm dò thì cứ để cậu ta thăm dò, không phải lần này thì sẽ có lần sau”.
“Còn nữa, cô đã thất thố quá nhiều lần, đây không phải là cảm xúc mà cô nên có”.
Một câu nói như tạt gáo nước lạnh vào đầu Tả Tư, khuôn mặt lo lắng của cô ta đầu tiên cứng đờ lại, sau đó không khỏi tự giễu: “Đương nhiên tôi không so được với Cố tổng anh rồi”.
“Nhưng anh nhắc nhở cũng đúng, dạo này tôi thất thố rất nhiều, chỉ là ai đó không đón nhận tấm lòng của tôi mà thôi”.
“Cô có thể ra ngoài được rồi”, Cố Khiết Thần lạnh lùng ném ra mấy chữ.
Dường như Tả Tư cảm thấy buồn cười, cô ta phì cười: “Trách tôi nhiều chuyện, nếu Cố tổng đã có định liệu, thì tôi yên tâm rồi”.
Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.
Bước ra khỏi phòng làm việc, cửa vừa đóng lại, cô ta đứng im tại chỗ, hai tay siết chặt, nhưng chỉ một giây lại thả lỏng ngay, khuôn mặt khôi phục sự cao ngạo lạnh lùng thường thấy, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời đi.
…
Bữa tiệc được tổ chức ở Cố Viên.
Kiều Sở lái xe, đưa Tả An và Hứa Tịnh Nhi đến, còn phía Cố Khiết Thần là trợ lý Lâm lái xe. Hai chiếc xe rời khỏi cổng tòa nhà tập đoàn Cố Thị cùng một lúc. Trên đường đi, Kiều Sở và trợ lý Lâm như kiểu so bì cao thấp với nhau, hai bên điều khiển tốc độ xe, không ai chịu nhường ai, anh vượt tôi thì tôi phải vượt anh.
Cuối cùng, đến Cố Viên gần như cùng lúc.
Lần này có mấy quản lý cấp cao của tập đoàn nước ngoài đến, có một người là Hoa kiều, cực kỳ am hiểu kiểu bàn việc làm ăn trên bàn rượu, không ngừng nâng ly mời rượu. Anh ta như vậy, những người khác đương nhiên cũng không thể làm mất hứng, chỉ có thể mời lại, uống hết ly này đến ly khác.
Hứa Tịnh Nhi là phụ nữ, Tả An nói đỡ cho cô nên cô không phải uống. Nhưng Cố Khiết Thần, Tả An và trợ lý Lâm đều bị chuốc không ít.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì đại khái cũng biết dụng ý của Tả An. Có lẽ anh ta cũng phát hiện ra tình trạng sức khỏe của Cố Khiết Thần không được tốt, nên cố ý tổ chức bữa tiệc này để thăm dò tình trạng sức khỏe của anh.
Nếu sức khỏe Cố Khiết Thần không tốt, tối nay lại uống nhiều rượu như vậy, nhỡ không chịu được thì chẳng phải sẽ gục luôn tại chỗ sao?
Cũng may, uống mấy lượt rượu, tuy khuôn mặt anh vì men rượu mà hơi đỏ ửng, nhưng không nhìn ra điều gì khác lạ, Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng có thể là cô nghĩ nhiều, nhỡ đâu anh quả thực chỉ bị cảm sốt gì đó vặt vãnh, bây giờ đã khỏe lại thì sao?
Bữa tiệc kết thúc, trợ lý Lâm đã uống say khướt, không còn sức để đưa Cố Khiết Thần về. Tả An nhìn Cố Khiết Thần, rồi lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Cố tổng, Tịnh Nhi không uống rượu, tôi còn có Kiều Sở đưa về, hay là… để cô ấy đưa anh về nhé?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.