Chương 566: Sống vì bản thân
Mẫn Hạ
30/09/2022
Nhìn thấy câu hỏi, Hứa Tịnh Nhi khẽ run run.
Cô đã nghĩ rồi, sau khi ly hôn với Khiết Thần, nếu cô về nhà họ Hứa thì sẽ bị bố mẹ cô gả cho người đàn ông khác, nếu không thì cũng sử dụng cô cho mục đích lợi ích nào đó.
Dù là theo cách nào thì cô đều không muốn.
Ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hứa, cô đã trả bằng số tiền một tỷ rồi. Từ nay về sau, cô không còn cảm thấy áy náy gì với bố mẹ nữa, cũng sẽ không còn là cô con gái chỉ nghe lời nữa.
Cô chỉ muốn sống vì mình.
Thế nhưng cô cũng biết tính cách của bản thân. Cô là người nặng tình cảm, ở đây mà gặp Khiết Thần cô sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Hơn nữa nếu nhà họ Hứa hoặc là bố mẹ cô có chuyện gì thì cô có lẽ cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Vậy chi bằng rời xa. Càng xa càng tốt, mắt không thấy thì tim không đau.
Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phím, nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, tôi định ra nước ngoài định cư”.
Cấp trên của cô cũng đáp lại rất nhanh: “Vậy chồng cô thì sao, hai người cùng đi à?”
Chồng sao…
Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào từ đó. Đôi mắt cô trở nên ảm đạm, thậm chí hai tay gõ chữ cũng không còn linh hoạt nữa: “Chúng tôi sắp ly hôn rồi”.
Nhớ lại lần trước cô còn trả lại một tỷ cho cấp trên chứ. Thật nực cười.
Lúc mà cô không muốn ly hôn thì Khiết Thần lại muốn.
Gõ chữ xong, cô thu tay về, một lúc sau mới gửi đi.
Cô cảm thấy hơi đau đầu, bèn đặt máy tính qua một bên, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Cô vào nhà bếp rót một ly nước, lấy từ trong hộp thuốc ra thuốc giảm đau.
Cô đưa viên thuốc vào miệng.
Khi cô trở về phòng ngủ thì email của cấp trên đã được gửi tới.
Cấp trên: “Vốn tưởng cô sẽ ở trong nước cơ đấy. Tòa soạn định lập thêm một bộ phận nữa. Tôi đánh giá cao năng lực của cô, định mời cô làm tổng biên tập bộ phận này, lương cô tự quyết!”
Không thể phủ nhận Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy email này.
Toàn soạn Z trước giờ có thực lực rất mạnh, tài lực cũng mạnh nhưng chưa bao giờ IPO, cũng chưa bao giờ mở thêm bộ phận nào. Thật không ngờ lần này cấp trên lại có ý định phát triển trong nước.
Thực ra cũng không có gì là lạ, thị trường nội địa có tiềm năng mà. Nếu như Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần không ly hôn thì cô sẽ đồng ý ngay tắp lự. Thế nhưng hiện tại…cô không muốn ở lại trong nước nữa.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào dòng chữ: “Tiền lương do cô quyết”, sau đó cô ép mình không nghĩ tới nữa, nếu không cô sẽ bị hấp dẫn và mở miệng ra đòi một tỷ mất.
Hơn nữa với một sếp tổng không thiếu tiền như cấp trên của cô thì chắc chắn anh ta sẽ đồng ý ngay. Vậy thì cô sẽ phải ở lại trong nước.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cô bình tĩnh lại, tiếp tục gõ bàn phím: “Cấp trên, tôi muốn ra nước ngoài, vị trí tổng biên tập chi nhánh, phiền anh…mời người khác ạ”.
Cũng không biết là do lời từ chối khiến cấp trên cho rằng cô không biết điều hay là gì mà phải hơn năm phút sau, anh ta mới nhắn tin lại.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng mở email.
Cấp trên: “Cô đã không muốn thì tôi cũng không ép, chỉ có điều…cô còn nhớ những gì cô nói với tôi không?”
Cô đã nghĩ rồi, sau khi ly hôn với Khiết Thần, nếu cô về nhà họ Hứa thì sẽ bị bố mẹ cô gả cho người đàn ông khác, nếu không thì cũng sử dụng cô cho mục đích lợi ích nào đó.
Dù là theo cách nào thì cô đều không muốn.
Ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hứa, cô đã trả bằng số tiền một tỷ rồi. Từ nay về sau, cô không còn cảm thấy áy náy gì với bố mẹ nữa, cũng sẽ không còn là cô con gái chỉ nghe lời nữa.
Cô chỉ muốn sống vì mình.
Thế nhưng cô cũng biết tính cách của bản thân. Cô là người nặng tình cảm, ở đây mà gặp Khiết Thần cô sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Hơn nữa nếu nhà họ Hứa hoặc là bố mẹ cô có chuyện gì thì cô có lẽ cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Vậy chi bằng rời xa. Càng xa càng tốt, mắt không thấy thì tim không đau.
Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phím, nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy, tôi định ra nước ngoài định cư”.
Cấp trên của cô cũng đáp lại rất nhanh: “Vậy chồng cô thì sao, hai người cùng đi à?”
Chồng sao…
Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào từ đó. Đôi mắt cô trở nên ảm đạm, thậm chí hai tay gõ chữ cũng không còn linh hoạt nữa: “Chúng tôi sắp ly hôn rồi”.
Nhớ lại lần trước cô còn trả lại một tỷ cho cấp trên chứ. Thật nực cười.
Lúc mà cô không muốn ly hôn thì Khiết Thần lại muốn.
Gõ chữ xong, cô thu tay về, một lúc sau mới gửi đi.
Cô cảm thấy hơi đau đầu, bèn đặt máy tính qua một bên, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Cô vào nhà bếp rót một ly nước, lấy từ trong hộp thuốc ra thuốc giảm đau.
Cô đưa viên thuốc vào miệng.
Khi cô trở về phòng ngủ thì email của cấp trên đã được gửi tới.
Cấp trên: “Vốn tưởng cô sẽ ở trong nước cơ đấy. Tòa soạn định lập thêm một bộ phận nữa. Tôi đánh giá cao năng lực của cô, định mời cô làm tổng biên tập bộ phận này, lương cô tự quyết!”
Không thể phủ nhận Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy email này.
Toàn soạn Z trước giờ có thực lực rất mạnh, tài lực cũng mạnh nhưng chưa bao giờ IPO, cũng chưa bao giờ mở thêm bộ phận nào. Thật không ngờ lần này cấp trên lại có ý định phát triển trong nước.
Thực ra cũng không có gì là lạ, thị trường nội địa có tiềm năng mà. Nếu như Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần không ly hôn thì cô sẽ đồng ý ngay tắp lự. Thế nhưng hiện tại…cô không muốn ở lại trong nước nữa.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm vào dòng chữ: “Tiền lương do cô quyết”, sau đó cô ép mình không nghĩ tới nữa, nếu không cô sẽ bị hấp dẫn và mở miệng ra đòi một tỷ mất.
Hơn nữa với một sếp tổng không thiếu tiền như cấp trên của cô thì chắc chắn anh ta sẽ đồng ý ngay. Vậy thì cô sẽ phải ở lại trong nước.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cô bình tĩnh lại, tiếp tục gõ bàn phím: “Cấp trên, tôi muốn ra nước ngoài, vị trí tổng biên tập chi nhánh, phiền anh…mời người khác ạ”.
Cũng không biết là do lời từ chối khiến cấp trên cho rằng cô không biết điều hay là gì mà phải hơn năm phút sau, anh ta mới nhắn tin lại.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng mở email.
Cấp trên: “Cô đã không muốn thì tôi cũng không ép, chỉ có điều…cô còn nhớ những gì cô nói với tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.